Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Lần trước bị tên hoàng môn trong cung theo dõi, chuyện hắn đi dạo phố hoa rơi vào tai thái hậu, bị thái hậu nhiều lần triệu kiến, tâm tình cực kỳ buồn bực.

"Nô tài thỉnh an Dung bối tử, bối tử cát tường."

Sùng Lợi minh khoác áo choàng gấm thêu chim nhạn đứng trước cung Thọ Khang, thiếu niên mới từ trong phòng đi ra nhìn trạc tuổi với Sùng Lợi Minh, một đầu tóc ngắn đỏ tươi, trên mũi cao là một đôi kính mắt gọng bạc, toàn bộ biểu cảm gương mặt đều biểu hiện ra ngoài, trên tay đeo một đôi găng tay màu đen đơn giản, trường bào trắng bạc viền vàng đính vài sợi lưu tô lộ vẻ ngọc thụ vân chi, chầm chầm đi đến bên cạnh Sùng Lợi Minh nói:

"À, Sùng bối lặc gia đi qua vạn bụi hoa có thể ngắt tám ngàn đóa của chúng ta cũng có khi u buồn ư?"

"Hừ, ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng à."

Sùng Lợi Minh phủi bông tuyết rơi trên vai nói:

"Nếu đổi là ngươi không chừng còn buồn phiền hơn cả ta."

Dung Bối Tử đưa tay tiếp nhận một cái bếp sưởi ấm áp từ tay tên hoàng môn đi theo hầu hạ, thị nữ bên cạnh đưa áo choàng gấm lông chim đưa cho hắn, phủ thêm đeo thêm đai lưng tinh tế màu trắng bạc, sau đó tên hoàng môn lui về bên cạnh hầu hạ.

Dung Bối Tử chơi đùa lò sưởi trong tay từ trên kiệu mười sáu người nâng đi xuống, không nhanh không chậm đi đến điện Dưỡng Tâm.

Sùng Lợi Minh nhìn thấy sắc trời, nghĩ đến chuyện về sớm cũng chỉ xem công văn, không chút nào thú vị, vừa nghĩ thấy liền muốn đau đầu vì thế liền muốn đi Hồ Đồng nhìn một chút, nếu thật sự không được thì qua đêm chỗ Tiên Nhi, không vội về nhà.

Sau cơn mưa, đường phố trở nên trơn trượt, hai bên chu tường cao ngất là cung nhân cúi đầu cầm chổi quét nước, bầu không khí trong cung trầm lặng, sử dụng một câu nói miệng thô thiển của dân chúng đó chính là con cóc mùa đông, đâm một chút, nhảy một chút, có đôi khi nhảy cũng không thèm kêu cho ngươi nghe một tiếng. Sùng Lợi Minh buồn chán nhìn bọn họ tựa như đang nhìn xác chết, chỉ cảm thấy thật ghê tởm.

"Kiệu phượng của quý phi nương nương tới, chúng nhân lui xuống." Chợt nghe thấy tiếng hoàng môn từ xa vọng tới. Cung nhân hai bên đều nhanh chóng buông đồ trong tay quỳ đầu gối xuống mặt đất ướt sũng, cúi đầu.

Sùng Lợi Minh ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa một cỗ kiệu chậm rãi đi đến, trên kiệu, một nữ tử ba thước tóc đen nhánh tết làm ba, một bên để sau gáy, dùng trâm bạch ngọc song điệp búi lên. Hai bên còn lại tùy ý phiêu tán trên vai, cung trang gấm vóc thêu hoa, ngoài khoác một tấm lụa mòng màu xanh, thắt lưng mang một khối ngọc bội màu xanh nhạt, dưới mặc một chiếc váy xòe thêu cẩm lý thanh liên, nhìn vô cùng rực rỡ. Môi không cần điểm son vẫn đỏ, mày tựa như nhăn nhưng lại như không phải, phượng nhãn đen nhánh, dung mạo mỹ lệ vô song, ẩn ẩn lộ ra một loại cảm giác ung dung cao quý.

Cẩn quý phi kêu dừng kiệu, ngồi ngay ngắn trên kiệu phượng, từ trên cao nhìn xuống Sùng Lợi Minh.

Sùng Lợi Minh hành lễ:

"Ngạch nhĩ cát Sùng Lợi Minh thỉnh an Cẩn quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường."

"Sùng bối lặc", Cẩn quý phi dùng ngón tay đeo hộ chỉ bằng vàng ròng khảm san hô nhẹ nhàng gõ lên tay vịn lạnh như băng nhìn Sùng Lợi Minh, "Một thời gian dài không gặp, thật nhớ ngươi nha."

Sùng Lợi Minh thẳng người cười ha ha nói:

"Vất vả nương nương nhớ mong."

"Từ sau khi muội muội ta rời đi, cả cái Tử Cấm Thành to như vậy ngay cả một người để ta nói chuyện cũng không có, cũng chỉ có lúc đứa nhỏ ngươi đến thăm bổn cung, Vĩnh Hòa cung mới thoáng có chút sức sống."


Muội muội của Cẩn quý phi năm đó là Trân phi sủng lục cung, là phi tử tiên đế sủng ái nhất, có điều cuộc đời nàng ta làm nhiều chuyện sai trái, chọc phải "Lão phật gia" nên bị ám sát. Từ đó về sau không còn thấy Cẩn quý phi cười nữa, suốt ngày khuôn mặt luôn băng lãnh.

Sùng Lợi Minh nói:

"Mấy ngày trước có một vị bằng hữu nước ngoài tặng thần một con khổng tước xanh, ngày khác gọi người đưa đến cho nương nương giải buồn.

"Ừ, ngươi có lòng."

Người nâng kiệu bên dưới cúi đầu nhắc nhở một tiếng:

"Tiểu chủ, ngài còn phải đi thỉnh an Thái Hậu nương nương, đến chậm cũng không tốt."

Cẩn quý phi gật gật đầu, lập tức sai người khởi kiệu, Sùng Lợi Minh cúi đầu lùi sang một bên.

Năm đó lúc "Lão phật gia" Từ Hi còn sống, bà ta là người thích xem diễn hí nhất. Khi đó trong kinh thành toàn là gánh hát, đều trông mong được tiến cung vì lão phật gia diễn một vở tuồng rất nhanh sẽ được thăng chức. Có điều sau khi lão phật gia Từ Hi qua đời, gánh hát trong kinh đô cũng dần dần mai danh ẩn tích, gánh hát trụ lại được cũng chỉ còn một hai cái, trong đó tốt nhất phải kể đến Yến Tử Lâu.

Sùng Lợi Minh ngồi trong phòng ôm một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta mặc một chiếc quần lụa mỏng dài màu xanh nhạt, tỏa ra hương lan, kiều mỵ như không có xương cốt, xinh đẹp vô cùng. Nữ tử dùng ngón tay sơn móng bóc vỏ một quả quýt ngọt, lấy hạt ra rồi đút vào miệng Sùng Lượi Minh. Trên đài, thân ảnh con hát mặc nhiều lớp đồ tung bay tào áo, đang diễn vở "Du viên kinh mộng":

"Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến

Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên

Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên

Thưởng tâm nhạc sự thủy gia viện

Triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên

Vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền

Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện."

Sùng Lợi Minh cực kỳ thích giọng mềm mại của côn khúc, mấy tháng lại đến đây nghe một hôm, mỗi lần như vậy đều là một lần hí lâu buôn bán thịnh vượng nhất. Sương phòng bên này nghe hí đến say mê, bên kia lại truyền đến tiếng ồn áo, nghe hí, xem đánh cờ, tấu nhạc đều phải tránh ồn ào. Sùng Lợi Minh nghiêng tóc mai, chậm rãi nhíu mi có chút không kiên nhẫn liền gọi lão bản hỏi: "Sao lại thế này? Có người cãi nhau trên đường sao?"

Lão bản trưng khuôn mặt tười cười sai người đi kiểm tra, không nghĩ tới Khả Nhan Tân vội vàng đẩy cửa phòng nhanh chân bước vào, có chút vội vàng nôn nóng nói:

"Tiểu bối lặc, người đi ra xem một chút."


"Sao lại thế này?"

Sùng Lợi Minh buông mỹ nhân trong ngực ra, đứng lên đi đến bên cửa sổ ló đầu nhìn ra bên ngoài, thấy đám người trên đường vây thành một vòng tròn, trong đó ẩn ẩn truyền đến tiếng ồn ào.

Đương gia hí lâu đi đến nói bên tai Sùng Lợi Minh:

"Cô nương bên trong tiểu ban đào tẩu vài ngày trước bị tìm được, đây chính là ầm ĩ gọi người đến đưa về."

Đương gia dừng một chút mới chậm rãi nói:

"Nghe nói là... Tế Lan."

"Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi nhìn cái gì còn chưa đủ xấu hổ hay sao? Muốn tìm đường chết à."

Tiếng chửi bậy của nữ nhân từ trong đám đông truyền tới:

"Nhìn cái gì. Các ngươi còn không mau mang người về cho ta."

Thanh Chước bị tú bà kiềm chặt, lệ rơi đầy mặt thét chói tai:

"Ma ma đừng. Không phải lỗi của cô nương, là lỗi của tên khốn khiếp kia."

Khả Nhan Tân che chở Sùng Lợi Minh chen chúc giữa đám người chật chội, chạy tới chạy lui như cá chạch, thật vất vả mới chen vào thí thấy Thanh Chước cố gắng giãy khỏi gông cùm trói buộc, vọt vào đám người bắt một tên học sinh bộ dáng thanh niên mang kính mắt lịch sự.

Thanh Chước nắm chặt tay người trẻ tuổi đó kêu lên:

"Cô nương chúng ta luôn ở khách điếm đợi người, vì sao ngươi không đến đón nàng?"

Người nọ xấu hổ dùng sức đẩy tay Thanh Chước ra:

"Buông tay ra."

"Ta sáng nay đến nhà ngươi hỏi thăm mới biết được, ngươi đã sớm đặt vé tàu về phương nam đi học, ngươi gạt chúng ta."

Người nọ lập tức sắc mặt đại biến cao giọng nói:


"Cút ngay! Ta căn bản không biết các ngươi."

"Ngươi nói láo! Cái tên vương bát đản nhà người đã nói muốn dẫn cô nương về quê nhà phương nam, còn nói không dám để cho người trong nhà biết nên không cầm tiền đến, ngươi còn muốn cô nương đem tiền và trang sức nàng tích góp giao cho ngươi để ngươi thay nàng chuộc thân, tiền kia là chính ta giao cho ngươi."

Tiếng khóc Thanh Chước càng ngày càng lớn, mang theo lửa giận:

"Ngươi là tên đàn ông phụ lòng, ngươi không sợ sẽ bị thiên lôi đánh trúng sao."

"Ai, ai cầm tiền của nàng? Con mẹ nó ngươi chỉ biết nói bậy."

Ánh mắt Sùng Lợi Minh nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng của Tế Lan, lúc hắn tìm được quả thực khiến hắn không thể tin được nữ tử trước mắt là Tế Lan. Nữ tử mặc phục vải bố lục nhạt, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiểu tụy không chịu nổi, vốn là mái tóc đen nhánh mềm mại nay xõa xuống, tóc tai bù xù, ánh mắt sáng ngời hữu thần nay cũng vô cùng ảm đạm. Nàng đi tập tễnh đến bên người trẻ tuổi kia muốn kéo tay áo người nọ nhưng không ngờ người nọ vung tay tát Tế Lan một cái, chỉ là Tế Lan mắng to:

"Chính là ngươi! Đã nói là không biết các ngươi, đồ điên! Ta chưa từng gặp qua hai người các ngươi. Cút ngay!"

Tế Lan bị đánh ngã trên mặt đất, Thanh Chước hét một tiếng cô nương rồi bỏ nhào qua ôm lấy Tế Lan, vừa ngẩng đầu, Thanh Chước liền thấy Sùng Lượi Minh đang đứng trước mặt các nàng liền ôm Tế Lan hai mắt đẫm lệ, cầu xin nói:

"Bối lặc gia, van cầu ngài giúp cô nương một chút đi, van cầu ngài. Cô nương mang thai đứa nhỏ của vương bát đản họ lâm kia vậy mà hắn, hắn..."

Nói xong nước mắt tràn ra như vỡ đê:

"Cô nương nếu như bị mang về thì cả đời này liền xong rồi. Bối lặc gia, ngài đại từ đại bị xin thương xót cứu cô nương chúng ta đi"

Nói xong dập đầu thật mạnh với Sùng Lợi Minh.

"Ngươi câm mồm."

Lâm Thiệu từ trên cao nhìn xuống tức giận chỉ vào Tế Lan:

"Giữa ban ngày ban mặt dám ngậm máu phin người, các người không phải bị điên rồi muốn lừa bịp tống tiền ta? Ta đường đường là học sinh du học sao có thể quen biết mấy nữ nhân hạ lưu một chữ bẻ đôi cũng không biết như các ngươi chứ? Cái gì mà đưa ngươi đi phương nam, ngươi nằm mộng giữa ban ngày sao? Lâm gia chúng ta nhiều thế hệ thư hương làm quan, cửa lớn nhà chúng ta ngươi muốn là có thể bước vào sao? Ta cầm vật của ngươi, có chứng cớ sao?"

Tế Lam khóc trong lòng Thanh Chước, nước mắt từ hốc mắt đỏ rực dũng mãnh tràn ra, ướt hết vạt áo Thanh Chước.

"Ta quen ngươi sao? Nói đi a, trước mặt mọi người nói ngươi quen biết ta đi a, không nói vậy thì viết đi, viết ra đi a! Vì sao không viết? Chột dạ sao?"

"Ha ha ha, hóa ra nữ nhân này chính là người đàn bà chanh chua gạt người."

Lúc Lâm Thiệu xoay người chuẩn bị chạy trốn, tú bà lập tức lao tới bắt hắn, ngăn hắn lại, hét lớn với Tế Lan:

"Lão nương đã sớm nói nha đầu chết tiệt nhà ngươi bị si tâm vọng tưởng, người ta một du học sinh sao có thể thật tâm với ngươi? Còn không trở về, ở đây để tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?"

Nói xong liền chuyển hướng sang Lâm Thiệu tiếp tục mắng to:

"Tên ranh con nhà ngươi, thằng nhãi con muốn làm thanh quan nhà lão nương to bụng lão nương còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Lão nương tổn thất ai đến bồi thường cho lão nương hả?"


"Liên quan gì tới ta."

Lâm Thiệu xoay người liền đi.

"Một đám người điên."

Sùng Lợi Minh đứng trước mặt Lâm Thiệu ngăn đường hắn đi, Lâm Thiệu bực bội không có chỗ để xả, chỉ vào mặt Sùng Lợi Minh mắng:

"Ngươi, người là ai? Muốn làm gì? Ta mới không sợ ngươi."

Lời còn chưa dứt Lâm Thiệu đã bị Khả Nhan Tân thưởng cho một cái tất. Khả Nhan Tân cười tủm tỉm nói với hắn:

"Vị này là Ngạch nhĩ cát, tên nô tài dám bất kính với Bối lặc gia, dựa theo luật pháp Đại Thanh phải hành hình "thắt cổ"."

"Bối, bối, bối lặc gia?"

Lâm Thiệu lắp bắp nói.

Sùng Lợi Minh chớp chớp mắt:

"Thả hắn đi?"

Thanh Chước hét chói tai:

"Bối lặc gia, ngài mau giết hắn."

Sùng Lợi Minh đút tay vài trong túi xoay người:

"Thả hắn đi."

Lâm Thiệu được đặc xá té nhào chạy ra khỏi đám đông, không đợi Sùng Lợi Minh xoay người đã chợt nghe thấy tiếng Thanh Chước hét lớn:

"A, cô nương nuốt nha phiến! Cô nương, cô nương đừng làm em sợ."

Sùng Lợi Minh hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút thay đổi của Tế Lan, thân hình có chút lắc lư, Khả Nhan Tân nhanh tay đỡ lấy hắn. Sùng Lợi Minh nói với Khả Nhan Tân:

"Đi, nhanh cho người tìm Dung Ca Nhi đến! Còn có gọi ngự y! Gọi người truyền ngự y."

Mặc dù rất muốn cứu nàng, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa rồi.

Tế Lan chết, nuốt nha phiến mà chết, chết ở trước mặt của hắn, lúc Wagner Dung Bối Tử đến Tế Lan đã tắt thở một thời gian dài. Sùng Lợi Minh còn chưa trở về phủ Bối lặc mà vòng đi đến chùa. Hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn trước mặt Phật, miệng ngậm thuốc lá, bên người có một đống tàn thuốc lớn. Phật Thích Ca ngồi ngay ngắn trên đài sen mỉm cười niêm hoa quan sát chúng sinh trên thế gian này, một đôi mắt hiền lành đôn hậu như có thể xuyên thấu hết thảy thế gian. Không hiểu vì sao chợt nhớ đến lời đêm đó Tiên Nhi từng nói, sau đó có chút cười không nổi. Bên ngoài mặt trời lặn nơi núi tây, chim mỏi cánh bay về, sắc trời tối dần, không biết giờ khác này tâm tình liệu có tùy thời biến hóa theo? Đều nói có đức hạnh sẽ được lên trời, Cẩm nhi vì sao bất chấp yêu thương một người? Một khi đã như vậy, trời không có gốc, như vậy hẳn là do ta mà đến."

Nắm lấy làn khói trong tay, trong mắt Sùng Lợi Minh dần hiện lên một tia sát ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận