Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Chương 4:

"Chết tiệt."

Bên ngoài đình nghỉ chân, hương cỏ xanh tỏa ngát khắp trời.

Rõ ràng là khí trời trong lành, ánh nắng tươi sáng vậy mà luôn có mấy con rệp đi quấy rối người khác. Sùng Lợi Minh vô cùng khó chịu.

Vài kẻ vạm vỡ chẳn đường một tiểu thư sinh tay trói gà không chặt. Tiểu thư sinh kia sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, ra sức lùi về phía sau. Hán tử đầu lĩnh mặc một chiếc áo ba lỗ giống như tên kéo xe đầu đường. Hắn dồn thư sinh đến dưới gốc cây to, sau đó tiến lên vài bước đưa tay nhấc đầu thư sinh nọ đặt lên trên cây, thư sinh đau đến nỗi hét to.

"Không phải chỉ có ít tiền như vậy đâu nhỉ? Đại thiếu gia, chẳng lẽ lời ngày hôm qua ta nói cũng chỉ là gió thoảng qua tai? Hả?"

"Oái." Tên thư sinh bị ấn phát đau.

Hán tử không kiên nhẫn hét lên:

"Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn con mẹ nó đùa giỡn bọn tao sao? Bọn tao giống ăn xin lắm à!"

Tiểu thư sinh răng hàm run lên lập cập, sợ rằng một lúc nữa liền hôn mê bất tỉnh. Hán tử bộ dáng hung thần ác sát kia dồn lên, đáng muốn nói chuyện thì một bàn tay đeo bao tay da màu đen không nặng không nhẹ khoác lên vai hắn tử, phía sau truyền đến một giọng nói phóng lãng:

"Này ~ Nhờ chút."

Hán tử giận tím mặt xoay người chửi ầm lên:

"Thằng khốn nào, không nhìn thấy lão tử đang bận sao?"

Người đi tới một bộ trường y gấm Vân Nam màu tím viền vàng, trên thêu sen xanh, hoa cúc uốn quanh, bên ngoài khoác một kiện áo bào màu xám thêu đồ án Bàn Long màu bạc, dưới chân đi một đôi trường ngõa đen cao quá gối, hai bên được đính mấy hàng khuy áo màu vàng nhạt, tay đeo một đôi găng tay da da màu đen, trên tay mang ba chiếc nhẫn bảo thạch, cầm một tẩu thuốc nhỏ bằng vàng ròng chạm rỗng, một mái tóc ngón màu vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời mỏng manh, ánh mắt thâm thúy xuyên qua đôi mắt kính lộ ra một tia sát ý.

Sau khi thanh niên khoác trường sam đen, trên bả vai thêu hoa văn rồng bằng chỉ bạc, tóc ngắn màu nâu, trên vai vác một túi đồ vật đuổi kịp. Sùng Lợi Minh vuốt tóc rối trên trán nhẹ nhàng quăng ra một chữ:

"Cút."

Hán tử nhìn chằm chằm Sùng Lợi Minh, ánh mắt gần như muốn trợn trong mắt. Con ngươi màu hổ phách nhạt, không phải người Mông Cổ thì chính là người Bát Kỳ, hai loại người này bình thường đều là hoàng thân quốc thích không thể trêu chọc, hán tử sau một lúc ấp úng liền vung bàn tay to lên, mang theo thủ hạ xoay người rời đi.

Soạt__

Một cây gậy sắt từ túi trên vai người trẻ tuổi rơi xuống phát ra một tiếng vang thật lớn. Mấy người của hán tử kia cách đó không xa sợ tới mức dừng bước.

Gậy sắt kia dài chừng một thước, sáng lấp lánh, một đầu hình xoắn ốc, đường kính to chừng một cái bát lớn.

Người trẻ tuổi kia lại đổ từ túi đồ phía sau một đống lớn lá sắt, tấm sắt, ngồi xổm trên mặt đất, lấy từ trong túi ra một đống công cụ và đinh ốc, mân mê hợp mấy tấm lá sắt, tấm sắt kia lại. Sau một lúc lâu lắp ráp được một thiết bị giống như xe nhỏ. Cuối cùng Sùng Lợi Minh cầm vật kia lên tay, sờ sờ nó rồi nói với người trẻ tuổi đối diện:

"Dương Chân, động tác có chút nhanh nhẹn. Mất không nhiều thời gian lắm."

Dương Chân vặn một khối đinh ốc cuối cùng thật tốt rồi cười nói vơi Sùng Lợi Minh:

"Vâng."

Từ năm 1644 Thái Tông nhà Thanh, em trai Hoàng Thái Cực là Đa Nhĩ Cổn dẫn quân nhập quan, Đại Thanh vương triều từ khi thành lập đến nay đã trải qua hai trăm sáu mươi bảy năm. Trong lịch sử Trung Hoa, Vương triều phong kiến được tộc Nữ Chân phương bắc gây dựng nên là một trong những Vương Triều lớn thống nhất được toàn quốc. Tại thời kì cường thịnh, lãnh thổ đã đạt tới hơn một nghìn ba trăm vạn kilomet vuông, số lượng dân cư cũng là lớn nhất trong các vương triều của thời kỳ phong kiến. Sức manh quốc gia cường đại, trật tự ổn định, trên phương diện văn hóa, chính trị, kinh tế, quân sự đều đạt được thành tựu huy hoàng. Nhưng mà bởi vì chính trị hủ bại và chế độ bế quan tỏa cảng lạc hậu, cùng với đó là cường quốc phương Tây xâm lược, trong nước mấy năm nay khởi nghĩ nông dân liên tục không ngừng nổi dận.

Vương triều đã từng phồn vinh cường đại đến tận cùng nay dần bị bước lên con đường cuối cùng của việc bị lịch sử đào thải. Quốc đô kinh kì*, yên lặng nổi lên mưa gió.

[Quốc đô kinh kì: Thủ đô và những vùng ngoại ô lân cận]

Dương Thực lấy ra một cái kính viễn vọng màu đồng xem xét sườn dốc núi nhỏ: "Khoảng cách vừa vặn ~"

Từ triền núi nhỏ đi xuống vừa vặn là vùng tây thành Lưu Ly Hán, nhà Thanh năm Thuận Trì, thực hiện "Mãn Hán phân thành cưu trụ" trong kinh thành. Mà Lưu Ly Hán hoàn toàn là ngoại thành phía tây, ngay lúc đó, quan viên Hán tộc đa số đều ở phụ cận, quan viên, sĩ tử đi thi thường tụ tập dạo thư thị, tiền môn Minh triều náo nhiệt, chợ đèn hoa và miếu thành hoàng thư thị phía tây thành dần dần chuyển dời đến Lưu Ly Hán.

Thư thương khắp nơi cũng xây dựng quán ở đây, bán ra lượng lớn tàng thư. Phố phường phồn hoa, điều kiện thuận lợi đã hình thành nên "Kinh đô ngã du chi sở" khiến cho Lưu Ly Hán dần phát triển thành thư thị lớn nhất kinh thành, đã hình thành nên con phố văn hóa tập trung nhân văn, cùng với đó là văn hóa liên quan đến giấy và bút mực, đồ cổ thi họa... cũng tùy theo mà phát triển.

Sùng Lợi Minh đứng trên sườn núi nhỏ tìm diêm đốt thuốc, nhìn một chút nói:

"Bắt đầu đi."

"OK."

"Trọng địa kinh đô, cẩn thận súng hỏa."

Mấy hán tử kia đứng trong bụi cây rình coi, nhìn thấy động tác bọn họ vạn phần khó hiểu:

"Bọn họ muốn làm gì vậy?"

"Cái kia là đại pháo. Những người này rốt cuộc..."

Sùng Lợi Minh đốt thuốc tùy tay bỏ que diêm chưa kịp tắt trên tay đi.

Hán tử đầu lĩnh nhìn trên người Dương Chân là một chiếc trường bào màu đen thêu long văn màu bạc, trong mắt bỗng phóng ra một loại sợ hãi.

"Chế phục màu đen kia là "Thần Cơ"."

Lời còn chưa dứt đã nghe Sùng Lợi Minh nhẹ giọng hô:

"Nã pháo."

"Ầm___ Ầm___."

Hai tiếng ầm phát ra, hải quả đạn pháo bay xuống nổ vang rầm trời Lưu Ly Hán, huyết nhục bay tứ tung, đốm lửa văng khắp nơi, sương khói đen mờ che khắp trời Lưu Ly Hán.

Sùng Lợi Minh đẩy mắt kính lên nhìn làn khói mơ hồ không rõ nói:

"Tiếp tục."

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Năm Vĩnh Lạc Minh triều, lúc Minh Thành Tổ Chu Lệ viễn chinh Giao Chỉ lấy được phương pháp làm súng Thần Cơ. Lúc ấy trang bị binh lính Thần Cơ Doanh có súng, hỏa thương, hỏa pháo, một cái trọng pháo dã chiến, trên chiến trường phối hợp bộ binh, kỵ binh tác chiến, lực sát thương vô cùng lớn. Đồng thời binh sĩ đứng độc lập bên thương pháo trên chiến trường cũng phát huy tác dụng quan trọng tới cực điểm. Mà ngay lúc đó quân đội xây dựng chế độ kỹ thuật súng ống đạn dược, đều dẫn đầu các nơi trên thế giới. Lúc ấy, danh tướng Mộc Anh sáng chế ra chiến thuật đánh "Tam đoạn kích", khiến súng đạn trở thành chiến thuật quan trọng nhất trong lịch sử quân sự, ước chừng dẫn đầu phương Tây và Đông Dương Nhật Bản hơn hai trăm năm.

Sau khi Thanh triều Trung Quốc thống nhất, bởi vì lo lắng súng đạn người hán chế tạo uy hiếp địa vị thống trị, nghiên cứu chế tạo và kỹ thuật đúc bị triều đính cấm.

Sau khi Trung Quốc xưng bá thế giới, kỹ thuật súng ống đạn dược bắt đầu dần dần suy bại. Nhưng mà từ khi chiến tranh thuốc phiện nổ ra, bắt đầu từ khởi nghĩa nông dân Thái bình thiên quốc bùng nổ, trong nước mấy năm liên tục luôn xảy ra bạo động, nhà Thanh không chịu nổi áp lực loạn trong giặc ngoài, năm Hàm Phong thứ mười một, thành lập Thần Cơ Doanh. Người trúng cử Thần Cơ Doanh đều là người Mãn Châu, Mông Cổ. Con cháu thân vương quý tộc và cấm quân tinh anh là binh sĩ tinh nhuệ nhất trực thuộc hoàng tộc.

Nhưng mà từ khi quan viên Bát Kỳ tranh đấu, kéo bè kết cánh, bên trong dần dần lớn lên. Quan binh nhiễm thói hư hỏng, kỷ luật lơi lỏng, thả thuốc phiện trôi tràn lan. Nay quân nhân Thần Cơ Doanh trong kinh đô đã dần biến chất.

Tắc vi nhĩ như hoa mĩ quyến, tự thủy lưu niên.

Thị đáp nhân nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên.

Chuyển quá giá thược dược lan tiền

Khẩn kháo trứ hồ sơn thạch biên.

Hòa nhĩ bả lĩnh khấu nhân tùng

Y đái khoan, tụ sao nhân uấn trứ nha nhân triêm dã.

Tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên.

Thị na xử tằng tương kiến tương khán nghiễm nhiên

Tảo nan đạo hảo xử tương phùng vô nhất ngôn.

Bên trong lan đình, cảnh xuân vô hạn. Trong tấm màn thanh liên, Tịch Tiên Nhi mỏng manh như cánh ve, yếm đào mỏng tràn hương hoa hồng, má kiều nhỏ nhắn, nằm trong lòng Sùng Lợi Minh. Bảy thước tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc bối lên một chút, mị nhãn như tơ, làn da nõn nà, hương y lan khiến người say tận xương tủy. Y Lan vốn có công hiệu thôi tình, trong hương phấn có thêm hương y lan khiến công hiệu thôi tình càng thêm mãnh liệt.

"Sùng bối lặc gia, đây là đang làm việc gì vậy. Vài tiếng pháo giữa trưa vang tới mức hiện tại ngực thiếp thâ còn nhảy loạn bang bang a, ngài sờ một chút mà xem!"

Tịch Tiên Nhi mỉm cười quyến rũ giữ chặt tay Sùng Lợi Minh hướng thẳng lên bộ ngực sữa của mình.

Sùng Lợi Minh mỉm cười hắc hắc dâm đãng, trên tay cũng không nhàn rỗi, trực tiếp luồn vào quần áo Tịch Tiên Nhi, sờ làn da mềm mại cười nói:

"Tiên Nhi, ngươi khẩn trương như vậy, không phải là khuê phòng dấu người loạn đảng đấy chứ? Đợi ta cẩn thận kiểm tra một phen mới được."

Nói xong liền ôm cổ Tịch Nhiên Nhi, khoa trương ở trên người nàng ngửi tới ngửi lui khiến cho Tịch Tiên Nhi cười khanh khách không ngừng.

Thiên lôi dẫn địa hỏa, Sùng Lợi Minh nói sao cũng là một nam nhân bình thường, ôm hương noãn ngọc trong ngực, nam nhân nào mà nhịn nổi.

Ôm Tịch Tiên Nhi lên nguyễn tháp hôn một lúc, ngay khi muốn tiến hành bước tiếp theo thì cửa gỗ khắc hoa đột nhiên bị người nào đó một cước đá văng.

Dương Chân giữa trưa khiêng pháo nhìn như một hung thần ác sát đứng ở cửa lớn nhìn Sùng Lợi Minh trên giường quần áo không chỉnh tề âm trầm nói:

"Hai người đang làm gì đó? Sùng Lợi Minh bối lặc gia!"

Chuyện tốt đột nhiên bị người khác đánh gãy, vẻ mặt Sùng Lợi Minh rất khó chịu, hạ khố hắn phát đau mà Dương Chân có mặt ở đây hắn cũng không dám phát tiết, chỉ có thể trở vè tắm nước lạnh. Dương Chân vẻ mặt khinh thường nhìn Tịch Tiên Nhi quần áo cởi được một nửa nằm trên người Sùng Lợi Minh nói:

"Sùng bối lặc gia, nha đầu này là ai vậy?"

Sùng Lợi Minh bất đắc dĩ buộc phải ngồi dậy lấy quần áo mặc qua loa vào rồi nghiêng người tựa lên nhuyễn tháp, tay chống đầu hỏi:

"Dương Chân, chuyện ta giao cho ngươi thế nào rồi?"

"Đã xử lý ổn thỏa."

Dương Chân đi vào trong phòng buông ánh mắt cực kỳ không có thiện ý với Tịch Tiên Nhi nói:

"Nam nhân nói chuyện đại cô nương nên tránh đi."

Tịch Tiên Nhi cất một tiếng dạ, từ trên tháp cao nhẹ nhàng lấy váy dài thêu hoa lê mặc vào sau đó đi ra sau bình phong. Dương Chân nhìn nàng nhất thời bật cười:

"Chậc chậc chậc, mặc cái gì vậy, giống như biến thành một đứa nhóc vậy."

"Ai cần ngươi lo!"

Tịch Tiên Nhi nhặt một cái gối đánh lên đầu Dương Chân.

Đợt đến sau khi Tịch Tiên Nhi đi ra ngoài, Dương Chân mới đến bên cạnh Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh hỏi:

"Lúc nãy dùng chiến pháo đã vận chuyển vể trong nhà kho chưa."

"Còn chưa, đồ vật này quá lớn. Ta đã giấu tốt ở gần đó, mấy ngày nữa đợi bên ngoài yên tĩnh trở lại thì vụng trộm đưa về."

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài bức rèm che truyền đến tiếng ca mềm mại đáng yêu:

"Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề quân bất tri."

[Việt nhân ca – bài ca của người Việt cổ

Dịch nghĩa:

Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

Nguồn: thivien.net]

"Ngươi hát cái thất loạn bát tao gì đó! Câm miệng cho ta! Bọn ta đáng nói chuyện công sự."

Dương Chân rất dễ nổi giận, đây là chuyện mà mọi người trong Thần Cơ Doanh đều biết, cho nên ngoại trừ "ngốc tử" Sùng Lợi Minh này thì chẳng có ai nguyện ý trêu chọc Dương Chân.

Tịch Tiên Nhi ôm nguyệt cầm của nàng gẩy gẩy dây đàn, giường mắt nhìn Dương Chân cười nhạo nói:

"Lão nương vui. Đây chính là khuê phòng của ta, ngươi quản ta hát cái gì được sao?"

Dứt lời tiếng hát của nàng lại bắt đầu vang lên. Dương Chân hoàn toàn nổi giận. Khi đi ra khỏi Cẩm Xuân viên đã là buổi chiều, có điều bởi vì chuyện lúc giữa trưa nên hiện tại toàn bộ kinh đô lòng người đều hoảng sợ, trên đường tùy ý có thể thấy được binh lính nha môn vội vội vàng vàng đổi tới Lưu Ly Hán của thành tây.

Sùng Lợi Minh và Dương Chân, mỗi người ngậm một cây kẹo hồ lô nhàn nhã đi dạo trên đường lớn. Sùng Lợi Minh nhìn đám người lộn xộn trên đường không khỏi oán giận nói:

"Trên đường thật loạn."

"Còn không phải do ngài làm."

Dương Chân trong lòng thầm oán.

"A, đây không phải là Sùng Lợi Minh bối lặc của Thần Cơ Doanh sao? Bối lặc gia cát tường."

Sùng Lợi Minh lấy kẹo hồ lô từ trong miệng ra, vẻ mặt khó hiều nhìn sĩ quan vừa mới chào hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ban nãy có người oanh pháo lên vùng Lưu Ly Hán, thành bắc cũng lộn xộn, bối lặc gia cũng đi nhìn một chút?"

"Không được, ta còn có bữa tiệc, hẹn gặp lại."

Sùng Lợi Minh lập tức quay người mang theo Dương Chân vội vàng rời đi. Nhưng thế giời này miệng tiện nhân không chỉ có một cái của Khả Nhan Tân, Sùng Lợi Minh còn chưa đi được vài bước, sĩ quan sau lưng kia liền phẫn hận oán giận nói:

"Tôn tử nhà nào nhị hóa (đồ ngu) như vậy, giữa ban ngày ban mặt bắn pháo vào trong thành."

Một binh vệ khác hai tay chìa ra nói:

"Đừng nói là quân khởi nghĩa gì đó nha."

Sùng Lợi Minh quay đầu nhìn Dương Chân sắc mặt suýt chút nữa bị hù chết, Dương Chân bĩu môi, sắc mặt từ từ chuyển u ám, nhìn qua giống như muốn đem người ta ăn tươi nuốt sống. Hằn chuẩn bị rút ra một cây đao từ phía sau, đi đến phía mấy tiểu binh kia, miệng còn nói thầm:

"Con mẹ nó cả nhà ngươi đều là nhị hóa."

Sùng Lợi Minh nhanh chân giữ chặt hắn lại, nhưng vài tiểu hài tử qua đường lại chỉ vào bọn Sùng Lợi Minh hét lớn:

"Nương, mau nhìn xem. Là yên quỷ của Thần Cơ Doanh lại đi dạo xung quanh! Còn ngậm tẩu thuốc nữa! Thằng quỷ tây a!!"

"Thằng quỷ tây? Đây không phải là nói Dung bối tử sao?"

Sắc mặt Dương Chân càng ngày càng âm trầm, rống to với mấy tiểu hài tử kia:

"Uông uông uông."

"Chạy mau a! Yên quỷ muối cắn người!"

Sùng Lợi Minh đỡ trán.

Sau khi dọa những kẻ nhàm chán này đi, Dương Chân thuận khí nói với Sùng Lợi Minh:

"Lão đại, buổi chiều không có chuyện gì, ta muốn xin phép về nhà."

"Hả?"

Sùng Lợi Minh nghĩ một chút thấy buổi chiều không có việc gì cũng đồng ý:

"Ừ, được."

Đột nhiên Sùng Lợi Minh nhấc mắt lên nhìn chằm chằm Dương Chân, con ngươi màu hổ phách giống như có thể xuyên thủng tất cả. Dương Chân lập tức lộ ra biểu tình hèn mọn xấu hổ nói:

"Lão đại, sao vậy. Có chuyện gì sao?"

"Trên mặt ngươi dính gì này", Sùng Lợi Minh tùy tiện lau lau trên mặt Dương Chân, sau đó đưa tay tới trước trước mặt Dương Chân, trên mặt dính toàn bột phấn đen như mực:

"Ta không hi vọng bởi vì nhất thời sơ ý mà bị người ta phát hiện hành tung của chúng ta, bao gồm cả đồng nghiệp Thần Cơ Doanh."

Dương Chân lấy tay tự chùi hỏa dược đen nhẻm dính trên mặt sạch sẽ:

"Vâng. Xin lỗi ngài."

Sùng Lợi Minh cầm kẹo hồ lô trên tay cắn một miếng sơn tra rồi phun hạt ra, vỗ tay với Dương Chân một cái:

"Ngươi là do ta hao tổn tâm cơ từ học đường võ thuật Bắc Dương đào đến. Phải có tự giác!"

Đời Thanh, nha môn Thần Cơ Doanh đặt tại một ngõ nhỏ của Bắc Kinh, trong một trang sách của "Thiên chỉ ngẫu văn" có ghi lại như sau:

Thần Cơ Doanh nằm trên một ngõ nhỏ. Đồng Trị năm thứ nhất, tuyển người Bát Kỳ tinh nhuệ, lập thành tiểu đoàn do thân vương đại thần Vô Định Viên đứng đầu. Dưới trướng thân vương là hai dực trưởng, dưới nữa chia thành lục xử gồm xử lý văn kiện, doanh vụ, ấn vụ, lương bổng, thẩm tra, cảo án, mỗi nơi có một ủy viên dực trưởng.

Ngoài bộ phận súng sống đạn dược ra còn có xưởng thương pháo, kho vũ khí, cơ khí cục, các ti chuyên trách và hơn một vạn năm nghìn binh sĩ.

Trở lại Thần Cơ Doanh, đúng lúc Khả Nhan Tân vừa mới xử lý xong việc. Thấy hắn và Dương Chân xuất môn trở về liền đứng lên nghênh đón. Sùng Lợi Minh tháo mắt kính đeo trên mũi xuống rồi đeo lên mặt Khả Nhan Tân:

"Ngài đã về rồi sao? Chuyện đã được xử lý rồi sao. Khoan khoan, đây không phải là kính râm sao? Lấy từ chỗ nào đến vậy?"

"Mấy hôm trước có vị bằng hữu tặng, cho ngươi, đi dưới mặt trời rất thoải mái."

Dương Chân buông đồ vật sau đó khoát tay với Sùng Lợi Minh:

"Lão đại, ta về trước đây!"

"Ừ."

Sùng Lợi Minh ngồi trên ghế, gọi người pha một tách cà phê. Khả Nhan Tân gỡ mắt kính trên mũi xuống nói:

"Cảm ơn, có điều cái này thích hợp cho ta sao?"

"Là bằng hữu ở tư chính viện từ nước Đức mang về", Sùng Lợi Minh nhấp một ngụm cà phê nóng chậc lưỡi nói:

"Nói đến bọn học, từ năm trước sau khi Thuần thân vương gặp chuyện, mấy vụ ám sát vẫn chưa từng dừng lại, hơn nữa thời gian trước nội các và quân cơ xứ sửa lập trách nhâm nội các, khiến cho cả nước lúc thì thỉnh nguyện, khi thì bạo động, bọn cách mạng đảng lại nương cớ đó, thật sự là ép bọn họ sứt đầu mẻ trán."

Khả Nhan Tân cũng pha cho mình một ly cà phê, đi đến bên cạnh Sùng Lợi Minh cúi người xuống thì thầm bên tai hắn:

"Vừa rồi người kia trong cung truyền ra, "việc kia" phía trên nói ngài xử lý chu toàn."

"Danh sách thi thể trong tòa nhà kia, ta đã cho thám tử đưa vào trong cung."

"Nhìn ngài giống như không quá cao hứng."

Khả Nhan Tân châm điều thuốc hút một hơi.

"Quâ nhân vinh quang, không phải dùng hình thức ám sát để đạt được. Dối trá!"

Khả Nhan Tân lấy vài cái gối ôm hình bí đỏ đệm sau lưng và gáy Sùng Lợi Minh, cười hắc hắc nói:

"Lấy sát cản sát, lấy hình cản hình, chẳng lẽ không phải là đạo an quốc sao?"

"Phải không? Thật có lỗi, nghe ngươi nói chuyện thật khiến cho người ta khó chịu."

Sùng Lợi Minh ôm lấy một cái gối vào lòng chà đạp một hồi nói:

"Trên dưới nhân dân trong cái thời kì mẫn cảm này loại cảm xúc phản Thanh ngày càng tăng vọt, hoàng tộc có nhiều chuyện đương nhiên không thể trực tiếp ra mặt, thụ nhân thoại bính. Nhưng đám cách mạng đảng xen lẫn trong kinh thành thật khiến cho người ta đau đầu."

"Đúng vậy, thật đau đầu, Ta gọi tiểu trù phòng trong phủ nấu cho ngài cháo bách hợp và trà lài, đều là đồ an thần tĩnh tâm."

Sùng Lợi Minh im lặng gật đầu uống xong tách cà phê trong tay. Đồng nghiệp bên ngoài cửa ngó đầu vào nói:

"Lão đại, doanh vụ bên kia có sòng, hỏi ngài có muốn tới chơi vài ván hay không."

"Hả! Tốt! Lập tức tới ngay!"

Sùng Lợi Minh đứng dậy đem gối ôm ném vào trong lòng Khả Nhan Tân sau đó liền đút tay vào túi áo đi ra cửa. Khả Nhan Tân đứng sau lưng hô:

"Đúng rồi, tiểu bối lặc. Còn có văn kiện thiếu chút nữa là quên nói."

Sùng Lợi Minh đứng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt cười gian trá giống như hồ ly của Khả Nhan Tân:

"Hôm nay ngài bắn lạc một phát đạn phải không? Thật khéo rơi ngay trên hậu viện Đại Lý Tự gần hẻm Giang Mễ, trên đạn có khắc phiên hiệu của Thần Cơ Doanh chúng ta! Hiện tại mấy lão nhân có lẽ đã tìm tới cửa."

"なに*2? Scheie*3"

Sùng Lợi Minh quýnh lên loạn tấu tiếng Nhật thêm tiếng Đức. Hắn đứng ở cửa, ngược sáng, nghiêng mặt, tay vịn trên khung cửa nói:

"Nói với đám lão yêu tinh ăn không ngồi rồi kia, gia đang đau nhức, hôm nay không tiếp khách."

Truyền thông từ lâu của văn hóa Trung Quốc, lúc có hai người đối nghịch với nhau thì người ngoài sẽ ngồi nhìn không thềm quan tâm, cũng tránh không phát biểu bình luận gì.

Tính từ miêu tả sâu sắc chính là — Chó cắn chó.

________________________________________________________

Một chương truyện mà tưởng như bằng đường bay từ Hà Nội đến Bắc Kinh, dài lê thê, dài vô đối, dài kinh khủng. Dịch ra được chục trang word chứ có nhiều nhặn gì đâu T.T Cố lên nào!

Chúc mọi người trung thu vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui