Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu


"Hóa ra...Mạc Ly Hề ngươi và ta đều giống nhau, đều là một tên ngốc..."
*************
Dạ Khê Hàn đi rồi, Mạc Ly Hề vốn dĩ muốn đuổi theo, lại bị Thu Hồng Y giữ lại.

"Mạc Ly Hề, ngươi còn chưa thấy rõ sao?"
Thu Hồng Y giữ chặt tay Mạc Ly Hề, nàng ấy tránh thoát không được, đành phải bỏ cuộc, quay đầu nhìn Thu Hồng Y.

"Người điếm tiểu nhị thích kia không phải là ngươi, mà là Dạ Khê Hàn."
Chính là bên hồ này, Phó Vân Mặc bỏ lại Mạc Ly Hề mà đi, thời điểm chạy theo Dạ Khê Hàn, Thu Hồng Y đều thấy rất rõ ràng.

"Ta biết."
Mạc Ly Hề chỉ bình tĩnh đáp lại một câu, mà nàng thấy sự kinh ngạc trong mắt Thu Hồng Y, giống như đang hỏi, ngươi cái gì cũng biết, thế tại sao còn muốn tiếp túc dây dưa thêm nữa?
"Nhưng mà ta không buông bỏ được."
Mạc Ly Hề nói xong, Thu Hồng Y sững sờ tại chỗ, đôi tay mất lực, nhìn Mạc Ly Hề mà rút tay về, sau đó đi ra khỏi khách điếm.

Trong mắt Thu Hồng Y có nước mắt, bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười tươi, lắc lắc đầu.

Hóa ra...Mạc Ly Hề ngươi và ta đều giống nhau, đều là một tên ngốc...!
Sau khi Thu Hồng Y thu hồi tâm trạng, cầm lấy bầu rượu, liền rời khỏi khách điếm, nàng không có tiếp tục đuổi theo Mạc Ly Hề, bởi vì nàng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Mấy năm nay, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút rồi.

Mạc Ly Hề không đuổi theo Dạ Khê Hàn, trong ban đêm trời đông giá rét, nàng vô lực mà ngồi xuống bên cạnh đường, đón từng đợi gió lạnh tới, biểu tình trên mặt chỉ còn lại một mảnh đau thương.

- ------------
Ở diễn biến khác.

Phó Vân Mặc sau khi cùng Nam Côn Luân đối chiêu xong, mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, mà Nam Côn Luân cũng mệt đến mức dựa vào tường mà thở dốc.

"Uống chút trà đi!"
Viên Uyên rót trà cho hai người, nhưng mà hai người lại mệt đến mức dậy không nổi, một thân đầy mồ hôi, cảm giác cả người đều dính dính.

"Luôn cảm thấy thức thứ chính [Vô Kiếm quyết] của [Qủy kiếm] làm thế nào cũng đều không sử dụng hết uy lực được."
Nam Côn Luân ủ rũ mà nói, luyện ngoại công dễ dàng, nhưng mà muốn chiêu thức này được hoàn thiện từ ý đến hình lại rất khó, đặc biệt là [Quỷ kiếm] yêu cầu ngộ tính cao, càng lên cao lại càng khó hiểu được.

Phó Vân Mặc mạnh mẽ chống đỡ thân thể, ngồi lên trên ghế, uống một ngụm trà, nói: "Lúc trước ta có xem qua một quyển sách, bên trong có một câu tên là [ Vô kiếm thắng hữu kiếm]."
Phó Vân Mặc dừng lại một hơi, sau đó uống một ngụm trà, nói: "Đoán chừng chính là kiếm ở trong lòng, cỏ cây cát đá đều có thể thành binh khí."
Nam Côn Luân sau khi nghe xong, cũng đã đi tới, ngồi lên trên ghế, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Phó Vân Mặc, nói: "Thâm ảo như vậy?"
"Ân, người có thể luyện đến loại cảnh giới này, ngộ tính cũng rất cao."
Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân tiếp tục hỏi: "Vậy nội lực có cần phải rất cao hay không?"
Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, suy nghĩ, Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ hình như nội lực cũng không cao, hơn nữa khi đó còn đang bị nội thương...!
"Hình như....Ân....Không cần đâu!"
"Thần kỳ như vậy?"
Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc thảo luận nội dung [Quỷ kiếm], mà Viên Uyên thật ra cũng đã đem nhất chiêu nhất thức vừa rồi của cả hai người thấy rất rõ ràng, ngay sau đó nói: "Muội nghĩ cái gọi là [Vô kiếm thắng hữu kiếm], chính là không câu nệ chiêu thức, muốn sử dụng thế nào thì sử dụng thế đó."
Viên Uyên nói xong, Phó Vân Mặc vỗ lên bàn, nói: "Đúng rồi, rất giống với tám chiêu thức trước của [Qu ỷ kiếm] khi đơn độc dùng trới đều xuất hiện sơ hở, nhưng một khi pha trộn vào nhau mà sử dụng, thoạt nhìn lộn xộn, nhưng lại bổ sung cho nhau, kẻ địch căn bản cũng cân nhắc không ra chiêu thức chúng ta sẽ dùng, chỉ cần để ý đến uy lực mà thôi, gặp chiêu nào thì có thể phá giải chiêu đó, khả năng đây chính là sự ảo diệu của [Vô kiếm]!"
Nam Côn Luân vừa nghe, lập tức cười nói: "Đúng vậy! Liền làm như vậy đi!"
Nói thì là vậy, nhưng muốn loại bỏ vấn đề vẫn cần phải có thời gian, nhưng mà ở một phương diện nào đó, Phó Vân Mặc thật sự làm tốt hơn Nam Côn Luân, nàng vốn dĩ không có sự trói buộc đối với võ học, [Qu ỷ kiếm] này càng sử dụng là càng thuận tay, nhưng mà nội lực Phó Vân Mặc không bằng Nam Côn Luân, cho nên hai người khi đối chiêu đó là chuyện đời đời không xong.

Ở phương diện nội công, Phó Vân Mặc đã đột phá đến thức thứ hai, hiện tại đang tu luyện ở thức thứ ba [Triều khỏi triều lạc], mà Nam Côn Luân cũng đã tới hậu kỳ của thức thứ ba, chỉ biết ở thức thứ tư lại có khó khăn, gọi là [Khí thôn thiên hạ], là phải dụng hợp ba chiêu thức trước thật tinh thông rồi mới luyện được.

Nhưng mà cũng may có Viên Uyên chỉ điểm, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân năm giữ ba chiêu thức trước tinh thông, tu luyện chiêu thức thứ tư, cũng thông suốt không bị ngăn trở, mà ba người ở tầng hầm của Thiên Cơ lâu đã qua bốn tháng.

Phó Vân Mặc tu luyện hậu kỳ ở thức thứ tư [Khí thôn thiên hạ], mà Nam Côn Luân còn đang tu luyện giai đoạn đầu ở thức thứ năm [Thiên nhân quy nhất].

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ tiến bộ thật nhanh a!"
Nam Côn Luân đang ăn cơm, vào buổi trưa người của Thiên Cơ lâu sẽ mang cơm đến cho ba người, ở bên nhau ăn cơm chung, sau đó liền nói chuyện phiếm, thả lỏng bản thân một chút.

"Đúng thế, ta chính là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp."
Phó Vân Mặc sau khi tự biên tự diễn, còn nói thêm: "Nhưng mà nói thật, trùng hợp [Quỷ kiếm] thích hợp với ta, vốn dĩ không biết gì cả, cho nên tu luyện mới không có nhiều sự trói buộc như vậy."
Tuy rằng Phó Vân Mặc ngộ tính cao, nhưng so với Nam Côn Luân thì trước sau vẫn kém một chút, thắng không nổi thì thẳng ở bộ [Quỷ kiếm] này, vừa vặn yêu cầu một người không biết chút gì về võ công mà thôi.

"Phó tỷ tỷ và Nam ca ca ngộ tính đều rất cao, cho nên mới luyện thuận lợi được như vậy."
Viên Uyên cười nói, nhờ vào phúc của bọn họ, bản thân hiện tại cũng đang tu luyện [Phong Vân quyết], thậm chí đã đột phát đến thức thứ hai.

Nhưng mà nếu nói đến ngột tính, đương nhiên là thuộc về tiểu thần đồng Viên Uyên, nhưng mà bởi vì Viên Uyên đối với việc tu luyện võ học vốn không có hứng thú, hơn nữa thể chất cũng tương đối kém, cho nên tiến độ cũng sẽ tương đối chậm.

"Muội cũng không kém, tới tới tới ăn cơm thôi."
Nam Côn Luân nói xong, liền ăn, ba người trò chuyện một chút chuyện thú vị trong lúc luyện công, ngày tháng trôi qua thật sự đặc biệt yên bình.

"Lại nói....Tiểu Mặc tỷ, tỷ không nói tiếng nào liền bế quan, tỷ không sợ nữ ma đầu và Mạc chưởng môn đi tìm tỷ sao?"
Phó Vân Mặc bỗng nhiên bị lời này làm mắc nghẹn, ho ra, mặt đều đỏ, chỉ và Nam Côn Luân, lại nửa câu cũng nói không nên lời, Nam Côn Luân lại cười cười, Viên Uyên đi theo bên người hai người đã lâu rồi, ngẫu nhiên nghe Nam Côn Luân nói vài câu, nhiều hoặc ít cũng có thể đoán ra một ít manh mối, lúc này cũng không ngăn được mà bật cười.

"Tiểu tử thúi! Khụ khụ khụ khụ!"
Phó Vân Mặc làm tư thế chuẩn bị đánh Nam Côn Luân, nhưng mà Nam Côn Luân linh hoạt mà né tránh được.

"Nhưng mà nói thật, tỷ lại đột nhiên biến mất, không nói một câu, thật sự không sợ nữ ma đầu và Mạc chưởng môn lo lắng sao?"
Nam Côn Luân thần sắc trang nghiêm hỏi, chờ đến lúc Phó Vân Mặc nhuận khí lại, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta có tài đức gì để hai đại cao thủ lo lắng chứ, ngươi rảnh rang lo lắng chuyện này làm gì?"
Phó Vân Mặc trợn mắng liếc Nam Côn Luân một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giữa ba người cũng không có bí mật gì, Nam Côn Luân cũng không kiêng kỵ gì, rồi nói tiếp: "Nhưng mà hai nàng ấy thật sự quan tâm tỷ a."
"Nhưng mà trong lòng các nàng ấy còn có chuyện quan trọng hơn, ta dù sao cũng không quan trọng như trong tưởng tượng của ngươi."
Nam Côn Luân sau khi nghe xong, nhún vai, cũng không nói tiếp, tiếp tục nói cũng không có ý nghĩa, Phó Vân Mặc cũng phụ họa theo, một bữa cơm trong tiếng vui vẻ ầm ĩ kết thúc.

Bởi vì thời gian nghỉ ngơi có nửa canh giờ, ba người định về phòng nghỉ ngơi, mà Phó Vân Mặc còn nằm ở trên bàn, buồn bực mà nghĩ...!
Nữ ma đầu....thật sự sẽ nhớ ta sao?
Nàng sờ sờ tóc của bản thân, đã rất dài...hơn nữa phần tóc đen đã dài đến cổ, là thời điểm tóc vàng bớt đi, nghĩ như vậy, Phó Vân Mặc tiện tay cầm thanh đao rơi xuống đất lên cắt đi phần tóc vàng của mình, trong nháy mắt tóc ngắn đến cổ.

"Ôi! Như vậy thật là thoải mái mát mẻ."
Phó Vân Mặc nghĩ như vậy....nhưng mà hai người kia lại không nghĩ vậy.

"Tiểu Mặc tỷ! Tỷ làm sao vậy! Làm sao lại...!"
Nam Côn Luân nhìn mái tóc ngắn của Phó Vân Mặc cứ "làm sao" nửa này lại không nói ra được nửa câu còn lại.

"Thân thể tóc da đến từ phụ mẫu, làm như vậy thật sự được sao?"
Viên Uyên cũng không ngăn được mà hỏi.

"Đúng thế! Tỷ như vậy!....Tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng mà...!"
"Câm miệng hết cho ta! Luyện công đi!"
Chỉ là cắt tóc thôi mà, có cần phải kinh ngạc như vậy không!
Lúc sau, nhìn quen hành vi khác người của Phó Vân Mặc, Nam Côn Luân và Viên Uyên cũng không còn cảm thấy có gì kỳ quái nữa.

- ---------------
Hai tháng sau, ba người đã ở tầng ngầm đã nửa năm, mà Phó Vân Mặc đột phá tới giai đoạn đầu của thức thứ năm [Thiên nhân quy nhất], mà Nam Côn Luân đã tới giai đoạn hậu kỳ.

Mà Phó Vân Mặc vào lúc này, tóc đã dài qua bả vai, một mái tóc dài đen tuyền tùy ý cột đuôi ngựa lên, thoạt nhìn thập phần thoải mái tươi mới sạch sẽ.

"Thức thứ sáu này đệ nghiên cứu mấy ngày nay, vẫn chưa nghiên cứu xong, hai người đến xem đi."
Nam Côn Luân để hai người lại đây hỗ trợ nhìn thử, mà thức thứ sáu [Kính hoa thủy nguyệt], hình dung vô cùng ngăn gọn, cũng chỉ có hai câu.

"Mộng lý một ngoại nhất trường không...Kính hoa thủy nguyệt chung thành mộng...!cái này là cái quỷ gì vậy"*
*梦里梦外一场空...镜花水月终成梦 – Mộng lý một ngoại nhất trường không...Kính hoa thủy nguyệt chung thành mộng: Trong mộng ngoài mộng đều như không...Hoa trong gương, trăng trong nước cuối cùng lại thành mộng.

Phó Vân Mặc sau khi đọc hai câu kia ra, cảm thấy như một câu thơ, mà không phải là khẩu quyết võ công.

"Mộng lý một ngoại nhất trường không...Kính hoa thủy nguyệt chung thành mộng...."
Viên Uyên lại đọc một lần, một tay nàng vuốt cằm, trước sau lại không đoán ra được huyền cơ trong đó.

"Tại sao nói là nhất trường không (đều như không), sau đó lại nói kính hoa thủy nguyệt chung thành mộng...?"
Nam Côn Luân trước sau nghĩ không ra, cái này rốt cuộc là có ý gì, mà Phó Vân Mặc dùng một tay vò đầu, nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên nói: "Ta nghĩ khẩu quyết võ công này chỉ có một câu, mà không phải hai câu."
"Có ý gì?"
Nam Côn Luân hỏi.

"Kính hoa thủy nguyệt chung thành mộng, ý nghĩa là luyện thành hoa trong gương, trăng trong nước, mà câu mộng lý mộng ngoại nhất trường không là câu khẩu quyết duy nhất..."
Phó Vân Mặc ngưng một chốc, nói: "Có khả năng....là nói năm chiêu thức chúng ta luyện trước đây đều như không..."
Viên Uyên nghe thấy, lập tức nói: "Muội nhớ trong thức thứ năm [Thiên nhân quy nhất], có một giai đoạn làm nội lực biên mất rồi tụ lại, đạt tới cảnh giới tùy ý sử dụng nội lực..."
"Nghĩa là, kính hoa thủy nguyệt là đem nội lực biến mất, không tụ lại?"
Nam Côn Luân hỏi, mà Phó Vân Mặc nhăn nhăn mày, nói: "Nội lục sau khi biến mất không tụ tập lại có thể gây ra tác dụng phân tán, đến lúc đó rất có thể khó có thể tụ lại được..."
"Vậy kính hoa thủy nguyệt rất nguy hiểm, muội nghĩ đem nội lúc biến mất là đúng, nhưng mà lại không thể tập hợp lại thì..."
Viên Uyên sau khi nói xong, trầm mặc một lúc lâu sau, bỗng nhiên thông minh lên, nói: "Trong mộng là khi tu luyện nội công, ngoài mộng là khi không tu luyện nội công, nhất trường không nghĩa là đem nội lực tan biến, chính là ở bất cứ thời điểm trong trạng thái phân tán nội công có thể có một chỗ tốt của nó."
"Chỗ tốt gì?"
"Chỗ tốt gì?"
Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc trăm miệng một lời hỏi.

"Phân tán mà không phân tán, mà là tự đem nội công của bản thân dung hợp với năng lượng của tự nhiên, ví dụ như nước, ví dụ như gió, chỉ cần hình thành trạng thái thói quen này, chính là lúc vận nội lực, những sự vật ở xung quanh đều có thể do ý niệm của bản thân mà chuyển động, muội nghĩ đây mới chính là kính hoa thủy nguyệt."
Viên Uyên nói xong, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai mặt nhìn nhau...!
Cái này quả thực quá thần kỳ rồi...!
------------Hết chương 65-----------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui