Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu


Hôm nay, Phó Vân Mặc phụ trách đưa cơm hộp, đúng vậy, đưa cơm hộp, không thể tưởng tượng được thời cổ đại như vậy đã vượt thời đại, còn có việc giao cơm hộp này, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên Phó Vân Mặc ra ngoài, bởi vì ngày thường đều do Đại Tráng phụ trách đưa cơm hộp đã sinh bệnh, vốn dĩ việc này cũng không đến lượt người chạy vặt như nàng làm, nhưng Trương Đại Ma Tử cố tình thừa dịp Lý nhân tinh gấp gáp tính toán sổ sách cuối tháng, liền đem việc này đẩy lên người của nàng.

Phó Vân Mặc cầm hộp đồ ăn đi trên đường đông đúc người, trong lòng yên lặng mắng Trương Đại Ma Tử độc thân cả đời, một bên đáp lại những người bên đường đang chào hỏi nàng.

"Tiểu Mặc cô nương đưa cơm hộp sao?"
"Vâng vâng."
"Tiểu Mặc cô nương hôm nay tinh thần thật tốt nha!"
"Vâng vâng."
"Tiểu Mặc cô nương vẫn chưa tìm hôn phu sao?"
"....."
Tựa hồ đã nghe tới vấn đề kỳ quái rồi, Phó Vân Mặc lập tức cất bước chạy ngay, bởi vì dung mạo của mình, đặc biệt hơn là mái tóc vàng của nàng, dân cư phụ cận ở Tứ Hải lâu đều nhận được ra nàng, mà nàng ngày thường luôn đầy vẻ tươi cười, gương mặt hảo cảm, nhân duyên tự nhiên cũng tốt hơn.

Nhưng mà, tuy cũng có không ít người mơ ước nàng, muốn giới thiệu hôn phu cho nàng, thì đến khi nàng nghe tới vấn đề kỳ quái này đều nhanh chân bỏ chạy.

Chờ sau khi Phó Vân Mặc giao cơm hộp xong, liền nghĩ đến quán trà uống một ly trà nóng rồi trở về, dù sao đưa cơm hộp là việc làm cho người ta có cơ hội lười biếng, không cần lén la lén lút.

"Thẩm thúc, cho ta chén trà nóng."
Thẩm thúc mở quán trà này đã hơn ba mươi năm, ngày thường Thẩm tẩu sẽ phụ trách pha trà, Thẩm thúc sẽ phụ trách chạy vặt, bọn họ ngẫu nhiên sẽ tặng một ít lộ phí cho người giang hồ không may hết tiền, bởi vậy, được người ở Thiên Cơ thành đặc biệt kính trọng.

"Được." Ngày thường Thẩm thúc sẽ lảm nhảm vài câu, hôm nay cư nhiên chỉ nhẹ nhàng đáp lời nàng một tiếng không thêm không bớt?
Phó Vân Mặc đi qua xem, nàng ở bên ngoài quán trà, chỉ nghĩ uống xong trà liền chạy đi cho nên không có bước vào quán trà, vừa đi qua xem thì thấy một nữ nhân thân mặc y phục màu tím đậm đưa lưng về phía nàng uống trà, một đầu tóc đen tùy ý rơi xuống lưng vai, như mây như thác nước, chỉ cần nhìn bóng dáng, cũng đã làm cho người khác không cấm được tưởng tượng nữ nhân này lớn lên có bao nhiêu đẹp đẽ, mà thời điểm Thẩm thúc bưng trà tới, ánh mắt còn pha lẫn sợ hãi mà nhìn nữ nhân kia một cái.

"Sao vậy, Thẩm thúc?" Phó Vân Mặc dựa vào cây cột ở quán trà, thanh âm cực thấp, có một thanh kiếm dựa vào bàn của nữ nhân áo tím, vỏ kiếm màu đen, lại ẩn ẩn thấy thanh kiếm này không đơn giản, mà nữ nhân áo tím kia sợ là càng thêm không đơn giản, chỉ có thể đè thấp thanh lượng, sợ người nọ nghe thấy được.

"....Không có việc gì, uống trà đi." Thẩm thúc nghĩ nghĩ vẫn không nói thêm lời nào, sau khi cầm chén trà bưng đến cho Phó Vân Mặc liền muốn rời đi, lại bị Phó Vân Mặc giữ chặt lại.

"Thẩm thúc, thúc còn chưa lấy tiền nữa." Phó Vân Mặc cầm lấy một đồng tiền trong tay phóng đến bàn tay của Thẩm thúc, mới phát hiện lòng bàn tay hơi hơi lạnh của ông ấy.

"Thẩm thúc, người kia là ai vậy?" Phó Vân Mặc vốn không nên tò mò, nhưng nàng vẫn tò mò, Thẩm thúc đối với người trong giang hồ rất quen thuộc, tại sao sợ hãi tới đổ mồ hôi lạnh người thế này.

"Ngươi đừng hỏi...vừa rồi kiếm của người kia còn dính máu..." Nói xong, Thẩm thúc liền rời đi, mà Phó Vân Mặc lập tức nhìn về kiếm của người kia, kiếm đã tra vào vỏ, nhìn không ra cái gì, ánh mắt nhìn xuống chút nữa, ngay trên mặt đất có một vết máu nhỏ như chấm than, mà mặt đất lại có màu xám trắng nên nhìn vết máu có vẻ chói mắt.

Phó Vân Mặc trong lòng chợt run một chút, xen lẫn có chút sợ hãi, người này giết người xong thế nhưng lại ngồi đây thản nhiên uống trà, sợ rằng là sát thủ gì đó a, sát nhân điên cuồng gì đó, nàng thật không thể trêu vào, chỉ có thể yên lặng thầm cầu nguyện cho Thẩm thúc Thẩm tẩu.

Nàng uống trà xong, cầm chén đặt lên quầy liền bỏ của chạy lấy người, vừa đi chưa được hai bước, nàng nghe thấy từ quán trà có chút tiếng vang, chỉ thấy nữ tử áo tím bay ra tới, đúng vậy, là bay ra tới, mũi chân không chạm đất, dáng người phiêu dật, phảng phất nhưng một hồ điệp bay lượn trên bầu trời, nhưng mà Phó Vân Mặc biết hồ điệp này có độc, loại độc sẽ độc chết người.

Nữ tử áo tím kia mang mặt nạ che nửa gương mặt, che khuất khuôn mặt từ mũi trở lên, Phó Vân Mặc còn kịp thấy rõ, chỉ thấy mũi chân nàng rốt cuộc điểm dừng để phóng lên, thân hình như bắn tên, bay lên phía trên mái ngói căn nhà, mọi người đều ngẩng đầu xem.

Cái này thật là kinh công...Phó Vân Mặc xem đến trợn mắt há mồm, đi đến thế giới này đã sắp hai tháng, nàng rốt cuộc cũng thấy được chân chính kinh công.

Quả thật là phản cơ học của nhân loại mà! Mũi chân chỉ điểm một chút là bay lên đến trời cao....!
Dáng người của nữ tử áo tím vẫn như cũ lưu vào trong mắt của nàng, làm như đã hóa thành một con...hồ điệp màu tím.

"Nàng kia là người của Dạ Nguyệt thần giáo..." Lúc này khu chợ chỉ còn là một mảnh ầm ĩ, cách nàng gần nhất chính là đệ tử của Thần Nhận phái, bọn họ cũng ở trọ tại Tứ Hải lâu, cho nên Phó Vân Mặc có thể nhận ra họ.

"Sư huynh, có thấy được gì không?"
"Nàng sử dụng kinh công là Vô Ảnh, đây là công phu của Dạ Nguyệt thần giáo, điểm nhấn của loại công phu này chính là khi nhảy lên nhảy xuống nhìn rất uyển chuyển nhẹ nhàng, trừ bỏ Vô Ảnh, cũng chỉ có kinh công Sinh Liên của Thiên Duyên phái mới có thể so sánh được.

Chỉ là thân pháp hắc y nhân cùng Vô ảnh có chút tương tự, nhưng thật ra nhìn không ra chiêu thức nào."
Đệ tử của Thần Nhận phái cũng có chút nhãn lực nhìn thấy, chỉ là Phó Vân Mặc ngăn không nổi bản thân rùng mình một cái, Dạ Nguyệt thần giáo trong [Phong Vân Biến] là Ma giáo, nơi đó xuất hiên số lần không nhiều lắm, nhưng lại được hình dung là thập phần thần bí.

"Đại hội võ lâm tại sao có thể đưa người của Ma giáo tới?"
"Thoạt nhìn không giống hướng đi đại hội võ lâm, đi thôi, trở về bẩm báo sư phụ."
Người của Thần Nhận phái đi rồi, mà Phó Vân Mặc vẫn còn đứng sờ sờ tại chỗ, nghĩ đến vừa rồi vết máu nhỏ kia ở quán trà, không ngăn nổi lại rùng mình thêm một cái.

Không ổn, cần phải trở về, bằng không khẳng định sẽ bị ai đó mắng!
--------------
Phó Vân Mặc tập trung tinh thần, sau khi trở về Tứ Hải lâu, quả nhiên bị Trương Đại Ma Tử chế nhạo một trận, Phó Vân Mặc cũng xem hắn như đang ca hát, dùng sao hắn thích nhất chính là không có việc gì làm liền đi tìm nàng gây chuyện.

Phó Vân Mặc EQ còn cao, tùy ý để Trương Đại Ma Tử châm chọc mỉa mai, chính mình cũng chỉ cười trừ trừ, không đáp lời, Phó Vân Mặc không ngại, nhưng mà ở một góc phòng người nào đó đang ăn bánh uống trà lại để ý tới.

Nam Côn Luân nghe thấy được, đã đi tới, nói: "Ma Tử ca, bàn khách kia để ngươi hầu hạ đấy!"
Nam Côn Luân cười hì hì đi tới, giúp Phó Vân Mặc giải vây, Trương Đại Ma Tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại tiểu nhân đều chung một dạng."
Biết Nam Côn Luân là do Phó Vân Mặc tiến cử, Trương Đại Ma Tử cũng không thích Nam Côn Luân, hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi.

"Tiểu Mặc tỷ, tính tình tỷ thật tốt, nếu mà hắn rống Thạch Đầu ca, e rằng sợ là bị đánh đến bò ra đất." Nam Côn Luân tuy rằng giải vậy, nhưng vẫn cảm thấy Phó Vân Mặc bị như vậy là không đáng, lại nhìn thấy Phó Vân Mặc vẫn là một bộ dạng phong kinh vân đạm, phảng phất hoàn tòan không xem Trương Đại Ma Tử ra gì.

"Hắn chính là kinh thiện sợ ác, hơn nữa....tâm tiểu nhân." Sợ nàng đoạt lấy chức chưởng quầy, rốt cuộc hiện tại nàng cũng biết Trương Đại Ma Tử muốn làm chưởng quầy, Trương Đại Ma Tử này nhất định là sợ nàng tranh đoạt chức chưởng quầy một trận, mới đối với nàng hô tới đuổi đi, chỗ nào cũng làm khó nàng, nhưng mà chính nàng gương mặt đều tươi cười đối đãi, Trương Đại Ma Tử kia luôn cảm thấy đánh một quyền vào chăn bông, rất nhiều lúc đều cảm thấy không có hứng thú nữa.

"Vậy tỷ ủy khuất thật nhiều a!" Nam Côn Luân cũng là một tiểu xảo quyệt, hắn tuy rằng rất muốn cho Trương Đại Ma Tử một quyền lên mặt, nhưng vì có thể ăn no, vẫn là nhịn, suy cho cùng vẫn là giống như Phó Vân Mặc vậy!
"Thôi bỏ đi, chúng ta làm việc là được." Nói hoàn toàn không để ý cũng không phải, Phó Vân Mặc chỉ là không đem hắn để ở trong lòng mà thôi, rốt cuộc trước mặt nơi đông người này, nàng muốn thể diện cũng không được.

Chỉ là nàng không có thói quen tỏ ra vẻ đáng thương, ủy khuất rơi lệ, liền rất nhanh thay gương mặt tươi cười mà tiếp tục làm việc thôi.

Đây là chuyện trong khách điếm, tuy rằng rất nhiều người cảm thấy Trương Đại Ma Tử mắng Phó Vân Mặc như vậy là không đúng, nhưng cũng không ai lên tiếng, rốt cuộc cũng không phải là chuyện họ có thể quản được.

Phó Vân Mặc đang thu dọn bàn, lúc này Trương Đại Ma Tử còn nghĩ tới nói cái gì đó, Nam Côn Luân vừa thấy, chân trước vừa bước ra, liền thấy một chiếc đũa từ chính bên chân mình bay qua, thẳng tấp hướng về phía Trương Đại Ma Tử, Nam Côn Luân còn chưa thấy rõ ràng, liền nghe thấy Trương Đại Ma Tử la lên một tiếng.

"Ai da, đau chết ta rồi!" Khớp xương dưới chân Trương Đại Ma Tử bị chiếc đũa đánh trúng, trong nháy mắt quỳ một gối trên mặt đất, trùng hợp chính là hắn quỳ trước Phó Vân Mặc.

Phó Vân Mặc nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy Trương Đại Ma Tử quỳ một gối dưới đất, còn kêu đau, không ngăn được sự vui sướng trong lòng, cười nói: "Ma Tử ca, như thế nào lại hành đại lễ chứ? Ta tha thứ cho ngươi, mau đứng lên đi."
Điển hình cho việc thuận nước đẩy thuyền, Trương Đại Ma Tử há mồm muốn nói gì đó, nhưng khớp xương thật sự rất đau, đau đến mức lời nói cũng không thốt ra được, bộ dáng quái dị thật sự, như là người câm ăn hoàng liên, bộ dạng có khổ cũng không nói ra được.

"Ai da, Ma Tử ca, tiểu Mặc tỷ cũng không phải là người keo kiệt, ngươi mau đứng lên đi!" Nam Côn Luân làm bộ hảo tâm đỡ Trương Đại Ma Tử đứng lên, chỉ là đỡ được một nửa, tay đột nhiên buông ra, Trương Đại Ma Tử không có điểm tựa liền đầu gối không phanh lại đập mạnh xuống đất thêm lần nữa quỳ xuống.

"Ai da! Đau chết mất, tên tiểu thử thúi nhà ngươi...."
"Xin lỗi nha Ma Tử ca, nhất thời lỡ tay..." Nam Côn Luân nén cười, cuối cùng vẫn là đem Trương Đại Ma Tử đỡ trở về Tứ hợp viện.

Tâm tình Phó Vân Mặc lập tức liền sung sướng lên, bưng lên một chậu đầy chén đũa đang muốn cầm đi ra sau bếp, thời đi đi qua Lý nhân tinh đang đứng ở quầy, liền nghe hắn nói thầm một câu.

"Tiểu nha đầu vận khí không tồi a, cư nhiên có người ra mặt giúp ngươi."
Phó Vân Mặc nghi hoặc dừng bước chân, nhìn về phía Lý nhân tinh, chỉ thấy Lý nhân tinh ném ánh mắt ý bảo trong khách điếm có một bàn khách kia.

Phó Vân Mặc theo ánh mắt của Lý nhân tinh nhìn qua, thấy Mạc Ly Hề trên mặt vẫn còn khăn che, cùng ngồi với nàng là gương mặt cười hì hì của Gia Cát Điềm Nhi cùng vẻ mặt bình tĩnh của Văn Nhược Nhàn...!
Là Mạc Ly Hề giúp nàng giáo huấn Trương Đại Ma Tử? Nàng còn tưởng rằng Trương Đại Ma Tử bị bệnh Gout tái phát nữa.

Trong lòng đột nhiên có một cổ ấm áp, khóe miệng gợi lên một ý cười, quay đầu đối với Lý nhân tinh, nói: "Chưởng quầy, đừng ghen ghét nha, chỉ trách mị lực của tiểu muội ta đây quá lớn a."
"Cút đi, bổn chưởng quầy không muốn nghe ngươi nói vô nghĩa." Lý nhân tinh liếc mắt Phó Vân Mặc một cái, nha đầu này thật là càng ngày càng kỳ cục.

Tứ Hải lâu không cho phép ấu đả, nhưng nếu có vụng trộm, Lý nhân tinh cũng không để ý, tột cùng hắn cũng cảm thấy Trương Đại Ma Tử ồn ào, thời điểm đang muốn mở miệng giáo huấn hắn, lại bị người khác đi trước một bước.

Phó Vân Mặc bởi vì cái quỳ của Trương Đại Ma Tử, cả người tâm tình sung sướng, làm giống như muốn bay lên trời, tinh thần phấn chấn, buổi tối cũng tới, như thường lệ thời điểm đi vào đại sảnh lấy rượu, còn cùng Lý nhân tinh tán gẫu mấy câu.

"Ta lui xuống trước, có người tìm ngươi." Lý nhân tinh giương mắt, khóe miệng nói một câu, liền chậm rãi bước đến hậu viện, thời điểm liền làm Phó Vân Mặc khó hiểu, Phó Vân Mặc nhìn lên lầu hai, quả nhiên thấy Mạc Ly Hề một thân bạch y, dựa vào lan canh nhìn mình, nàng nhưu cũ vẫn đeo khăn che mặt, chỉ là Phó Vân Mặc lại biết nàng đang cười.

Ôn nhu như vậy, thật sự là một nữ tử dịu dàng như ngọc.

--------Hết chương 7---------
Lời của tác giả:
Ân....Dạ Nguyệt thần giáo, mọi người cảm thấy người này là ai? Ha ha ha ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui