"Ta không đi nữa, ta còn có chuyện khác phải làm, cáo từ trước."
************
Phó Vân Mặc nhịn xuống sự khó chịu ở trong lòng, một đường chạy đến trấn nhỏ của Quái y, kinh công [Như diều gặp gió] vẫn luôn không dám ngừng lại, bước chân như gió mạnh, cuối cùng chỉ tốn khoảng một ngày thời gian là đến được cái trấn nhỏ kia.
Thân thể của Phó Vân Mặc vô cùng mệt mỏi, nàng gắng gượng thân mình tìm được căn nhà nhỏ của Quái y, cũng may Tào Nhất Sư và Quái y cũng chưa rời khỏi nơi này, bởi vì nàng thấy Tào Nhất Sư đang ở trong viện phơi thảo dược.
"Tào tiền bối!"
Phó Vân Mặc gọi Tào Nhất Sư một tiếng, Tào Nhất Sư nghe thấy thanh âm quen thuốc, lúc quay đầu lại nhìn, liền thấy sắc mặt tái nhợt của Phó Vân Mặc, liền nói: "Ôi chao, Phó nha đầu!"
Tào Nhất Sư tiến đến đỡ lấy Phó Vân Mặc, tay lơ đãng đặt lên cổ tay của Phó Vân Mặc, dò xem mạch tượng, không giống như là bị thương, là mệt mỏi đến cực điểm, chỉ là màu da của thân thể nàng ấy, quả thực so với lúc trước khi nhìn thấy, tái nhợt đi rất nhiều.
Một năm không gặp, không thể ngờ được lần gặp lại này cư nhiên lại gấp gáp như vậy...!
"Tào tiền bối, lần này tới đây là có chuyện gấp muốn nhờ vả."
Phó Vân Mặc ổn định lại bước chân, vội vàng nhìn Tào Nhất Sư, chỉ thấy hắn cười khổ, nói: "Ta biết ngay mỗi lần gặp ngươi thì không phải là chuyện gì tốt, bất quá..."
Tào Nhất Sư lôi kéo Phó Vân Mặc vào sân, sau đó để nàng ngồi xuống ghế, nói: "Bây giờ a, ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát trước đi, chuyện thì từ từ nói."
Tào Nhất Sư có thể thăm dò được nội lực của Phó Vân Mặc bị hao tổn rất lớn, hơn nữa còn thăm dò được nội lực của nàng sao với lúc trước thì cường đại hơn rất nhiều, e là một năm mất tăm này, võ công tiến bộ cũng không ít đâu!
Vào lúc này, trong phòng có chút động tĩnh, là Quái y, nàng sờ tường mà đi ra, thần sắc có chút khẩn trương, Phó Vân Mặc vừa thấy, liền cười nói: "Quái...Tào cô nương!"
Nghe thấy thanh âm của người nọ, Tào Hàn bỗng nhiên có một loại rung động kỳ lạ từ trong tâm tuôn trào ra, chỉ là nét mặt vẫn là bất động thanh sắc, vẫn là bộ dáng đạm mạc như cũ.
"Là ngươi sao? Tới làm gì?"
Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, nhớ tới ánh mắt của Dạ Khê Hàn dành cho Hạ Lân, bỗng nhiên có chút chua xót, trong mắt lại ẩn hiện lên thần sắc ảm đạm, nói: "Ta tới là...kỳ thật có chuyện muốn nhờ vả."
Tào Hàn vừa nghe thấy, nhíu mày, ngay sau đó cúi đầu cười cười, không còn vẻ khinh thường của năm đó, nụ cười này, thật ra lại có thêm vài phần ý vị trêu chọc.
"Tào lão nhân, oan gia của ông lại tới tìm ông rồi."
Tào Nhất Sư sau khi nghe thấy, cười khổ, quả nhiên gặp được người này còn có tiểu tử Nam Côn Luân kia, chắc chắn không phải chuyện gì tốt, bất quá cũng nhờ vào bọn họ, hiện tại hắn mới có thể cùng con gái của mình hàn gắn quan hệ cha con.
Trong lòng Tào Nhất Sư lấy ra một cái bình sứ, đưa nó cho Phó Vân Mặc, nói: 'Xem ra chuyện này rất gấp, uống nó trước đi, có thể trợ giúp ngươi khôi phục lại thể lực và nội lực."
Phó Vân Mặc lấy bình sứ đổ ra một viên đan dược, sau khi uống xong, liền bắt đầu vận chuyển nội lực trong cơ thể, làm cho hiệu quả của đan dược thâm nhập vào trong cơ thể nhanh hơn.
"Một năm không gặp, cảm giác võ công của ngươi, hình như cao lên không ít."
Tào Hàn bước tới sân, đôi mắt mất đi tiêu cự rơi xuống trên người Phó Vân Mặc, lại không đọc được từ đôi mắt mất đi tiêu cự đó có bất luận suy nghĩ nào khác.
Phó Vân Mặc vẫn còn đang vận công, chưa mở mắt ra, lại có thể giải thích trả lời cho Tào Hàn biết, nói: "Cũng...chưa phải là cao."
Dù sao bản thân còn chưa từng so chiêu với cao thủ chân chính, võ công có cao bao nhiêu, bản thân Phó Vân Mặc vẫn là không có cách nào ước lượng được.
Ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ, Phó Vân Mặc cảm nhận được thân thể đã khôi phục lại một ít, lúc này mới nói: "Ta muốn mời Tào tiền bối đi cùng với ta một chuyến."
"Sao thế?"
Tào Nhất Sư cảm thấy Phó Vân Mặc gấp như vậy, khẳng định không phải là chuyện thường, phải hỏi rõ ràng trước, xem bản thân nên chuẩn bị mang theo những gì.
"Tào tiền bối có còn nhớ tới Hạ gia?"
Phó Vân Mặc đứng lên, mà Tào Hàn lại dựa vào trên cây cột nhà, ngưng thần nghe cuộc đối thoại của hai người.
"Nhớ chứ."
Tào Nhất Sư tất nhiên tự đắc, đây là bằng hữu cũ của hắn, làm sao có thể không nhớ được.
"Chúng ta vừa mới phát hiện ra Hạ Lân vẫn chưa chết..."
Lời này vừa nói ra, cả người Tào Nhất Sư chợt căng cưng lên....Hạ Lân còn chưa chết....làm sao...làm sao có thể chứ?
"Xảy ra chuyện gì?"
Tào Nhất Sư vội vã hỏi, mà Phó Vân Mặc còn đang chậm rãi mở miệng nói: "Bọn ta đang truy lùng một kẻ thần bí, bọn ta cho rằng kẻ này có mối quan hệ với vụ án diệt môn của Hạ gia, kết quả phát hiện người nọ là Hạ Lân, nhưng hắn ta hình như không nhận ra thứ gì cả, hơn nữa còn sợ ánh mặt trời, ta cảm giác có khả năng có liên quan đến cổ độc mà ngươi đã nhắc đến trước đó, liền lập tức tới tìm ngươi."
Tào Nhất Sư vừa nghe thấy, nhíu mày, nhìn về phía Tào Hàn, nói: "Hàn Nhi, mang kim châm và hòm thuốc đến đây."
Tào Hàn nghe được, lập tức trở về phòng, mà Tào Nhất Sư nói: "Hàn Nhi đối với lý giải về độc dược so với ta cao hơn nhiều, nó cũng cần phải đi theo."
"Ân, được."
Tào Hàn không thể nhìn thấy, nếu mang theo, hành trình nhất định sẽ có chút trì hoãn, nhưng trong lòng Phó Vân Mặc đã có một ý tưởng.
Chờ đến khi Tào Hàn mang đồ vật ra tới giao cho Tào Nhất Sư, Phó Vân Mặc liền nói: "Tào cô nương, ta cõng ngươi đi! Như vậy có thể mau một chút."
Tào Hàn nhíu mày, nói: "Ngươi chê ta chậm chạp?"
Phó Vân Mặc vừa nghe, thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức nói: "Không phải..."
Mắt tỏa tâm không mù...Ta làm sao lại chọc phải một tên không dễ chọc này chứ.
"Hàn Nhi, dừng lộn xộn nữa, nghe theo Phó nha đầu đi!"
Cũng may Tào Nhất Sư kịp thời giải vây, nếu không Phó Vân Mặc cũng không thể trả lời được vấn đề mang tính sát thương này của Tào Hàn được.
"Hừ!"
Tào Hàn cứ như vậy không tình không nguyện đứng dưới đất bị Phó Vân Mặc bế lên, dù sao Phó Vân Mặc cũng có kinh nghiệm bồng bết Viên Uyên, hơn nữa Tào Hàn cũng không nặng, võ công nàng cũng cao, tất nhiên cũng không có vấn đề gì.
Tào Hàn nằm ở trên lưng của Phó Vân Mặc, trên cơ thể người này tựa hồ có chút mùi hương, hơn nữa mùi hơn, nàng nhận ra.
"Trên người của ngươi có Truy Hồn hương."
Đây là một câu trần thuật, không phải là một câu nghi vấn, Phó Vân Mặc sau khi nghe được, bõng nhiên nghĩ tới Dạ Khê Hàn giở một chút thủ đoạn ở trên người mình, liền nói: "Ừ."
"Ai bỏ?"
Tào Hàn biết Truy Hồn hương ở rất nhiều thời điểm đều dùng để truy lùng hành tung, cảm giác được Phó Vân Mặc có khả năng bị kẻ khác theo dõi, trong lòng có một trận không vui.
"....Ngươi có thể giúp ta giải mùi hương này không?"
Phó Vân Mặc không nói là ai làm, chỉ là muốn giải mùi hương này mà thôi.
"Chút Truy Hồn hương thấp kém này, làm sao có thể làm khó được ta."
Tào Hàn cười nói, ngay sau đó run ống tay áo, lòng bàn tay liền xuất hiện rất nhiều bột phần, ngay sau đó liền đem bột phần bôi lên cổ của Phó Vân Mặc, còn thừa lại thì rải lên người của nàng ấy.
Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng lên, Tào Hàn chỉ hơi lạnh, hơn nữa mềm mại, lúc bôi lên cổ của mình, giống như một con rắn quấn lấy cổ của mình, làm cho lông tơ của nàng không ngăn được mà dựng đứng lên.
"Truy Hồn hương đã giải trừ."
Tào Hàn nói, Phó Vân Mặc nói cảm tạ, mũi chân bật lên, lại phóng lên trên cây, làm Tào Hàn bị dọa sợ đến mức lập tức ôm lấy cổ của Phó Vân Mặc, sợ bản thân sẽ ngã xuống.
"Xin lỗi, không sao chứ?"
Cảm giác được Tào Hàn bị hoảng sợ, Phó Vân Mặc lập tức quan tâm hỏi han, mà Tào Hàn lại ôm lấy cổ của mình không có buông ra, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào vai của Phó Vân Mặc.
"Không sao."
Nghe được thanh âm bình tĩnh của Tào Hàn, Phó Vân Mặc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khẽ.
Tuy rằng Tào Hàn này thường ngày đối với cái gì đều khinh thường, vô cùng ngạo kiều, nhưng thật ra vẫn là một thiếu nữ a, trong miệng nói không sợ, lại ôm lấy mình gắt gao như vậy.
Kỳ thật cử chỉ này của Phó Vân Mặc cũng là bất đắc dĩ, con đường phía trước có cây ngã làm cản trở đường đi, nàng chỉ có thể nhảy lên thân cây vòng qua chướng ngại, ai ngờ lại dọa đến người ta.
Tào Hàn dựa lên vai của Phó Vân Mặc, hít thở hơi thở thuộc về Phó Vân Mặc, ở góc độ người khác không nhìn thấy được lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ngay sau đó nhắm hai mắt lại.
Ba người đuổi suốt một ngày đường, thật vất vả mới cách mục tiêu chỉ còn chưa tới tám dặm dường, Phó Vân Mặc lại ngừng lại.
"Làm sao vậy?"
Mở miệng chính là Tào Nhất Sư, hắn cũng dừng lại theo, hỏi thăm một chút tình huống của Phó Vân Mặc.
"Đi tám dặm về phía trước là có thể gặp được bọn họ, ta..."
Phó Vân Mặc đỡ Tào Hàn xuống, sau đó thả lỏng gân cốt ở bả vai mình, có chút nhức mỏi, nhưng vẫn có thể chịu được.
"Ta không đi nữa, ta còn có chuyện khác phải làm, cáo từ trước."
Phó Vân Mặc không muốn nhìn thấy hình ảnh Dạ Khê Hàn và Hạ Lân ở bên nhau, hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt làm ngơ.
"...Được rồi."
Tào Nhất Sư nhìn thấy sự ngập ngừng trong ánh mắt của Phó Vân Mặc, hiển nhiên nàng ấy đang nói dối, tựa hồ cũng không có chuyện gì khác thật sự phải làm, ánh mắt của nàng ấy càng như là muốn tránh né thứ gì đó, nhưng hắn cũng không vạch trần ra.
"Ngươi lại thiếu chúng ta một ân tình, tính sao đây?"
Thanh âm của Tào Hàn, thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt, làm cho Phó Vân Mặc vốn dĩ đang thương cảm bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
"Chuyện này....về sau có cần giúp đỡ gì, cứ việc kêu ta, chỉ cần ta đủ năng lực làm được, nhất định có thể vì hai vị làm cho thỏa đáng."
Phó Vân Mặc nói theo kiểu nhà quan (kiểu hứa hẹn qua loa của đám quan lại), bất quá trong thời gian ngắn, nàng quả thực không thể nghĩ ra được nên báo đáp bọn họ như thế nào.
"Ta tạm tin ngươi vậy!"
Tào Hàn dứt lời, Phó Vân Mặc cười cười, chắp tay thi lễ với hai người, nói: "Đa tạ hai vị, bảo trọng."
Nói xong, Phó Vân Mặc liền phải rời đi, mà Tào Hàn vẫn âm thầm nói lại một câu.
"Phó Vân Mặc..."
Phó Vân Mặc dừng bước chân lại.
"Ngươi cũng phải bảo trọng."
Phó Vân Mặc cười, thế giới của người ngạo kiều không thể lý giải được, có đôi khi nói ra lời quan tâm, kỳ thật đã rất không tệ rồi.
"Ân, hảo."
Phó Vân Mặc bật mũi chân, sau vài lần hô hấp, bóng dáng của nàng liền biến mất.
"Đi thôi!"
Tào Nhất Sư nhìn khinh công của Phó Vân Mặc, e là trên đời này cũng chỉ có năm đại cao thủ mới có đủ năng lực so sánh được, một năm qua...biến hóa quả nhiên rất lớn.
Hai người cứ như vậy ở trong khu rừng đi tám dặm đường, rốt cuộc tìm thấy được chỗ của Dạ Khê Hàn, Ninh Viễn Hành và Hạ Lân.
"Lão Tào!"
Ninh Viễn Hành nhìn thấy Tào Nhất Sư, lập tức chào hỏi, mà Dạ Khê Hàn lập tức nhìn tới, lại không phát hiện ra thân ảnh làm bản thân tâm tâm niệm niệm kia.
"Ninh nhị, ngươi cũng ở đây sao? Còn có....Khê Hàn?"
Phó Vân Mặc dọc theo đường đi chỉ nói "bọn họ", bản thân cũng không kịp hỏi, không ngờ tới là hai người bọn họ.
Khí tức này...!
Tào Hàn nhăn nhăn mày...đây không phải là người vào ngày ấy tranh chấp với Mạc Ly Hề và Phó Vân Mặc ở trong rừng sao?
Giáo chủ của Dạ Nguyệt thần giáo, Dạ Khê Hàn...!
"Tào tiền bối, Điếm....!Phó Vân Mặc nàng ấy đâu rồi?"
Dạ Khê Hàn cũng không chấp nhặt, lập tức hỏi Tào Nhất Sư về Phó Vân Mặc, nàng có thể xác định là Phó Vân Mặc mang người đến đây, nhưng mà hiện tại lại không thấy bóng dáng của nàng ấy.
"Phó Vân Mặc rời đi rồi."
Người nói chính là Tào Hàn, mà nàng giật giật mũi, từng bước tiếp cận Hạ Lân, cách Hạ Lân ở khoảng cách ba thân người thì ngừng lại.
"Rời...rời đi? Đi đâu?"
Dạ Khê Hàn có chút kinh hoảng, tựa như trở về ngày ấy vào một năm trước Phó Vân Mặc biến mất, kể từ lúc đó, mỗi một ngày mỗi một đêm đều như bị tra tấn.
"Không biết."
Tào Nhất Sư gãi đầu, Phó Vân Mặc không có nói, hắn cũng không hỏi.
"Ta phải đi tìm nàng ấy..."
Dạ Khê Hàn đang muốn rời đi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Tào Hàn truyền đến.
"Trên người của ngươi có hương vị của Truy Hồn hương, vậy Truy Hồn hương trên người nàng ấy là do ngươi bỏ?"
Tào Hàn dừng lạ một lát, cười lạnh, rồi nói tiếp: "Đáng tiếc đã bị ta giải trừ, ngươi tìm không được nàng ấy."
"Ngươi...!"
Dạ Khê Hàn quay đầu, nhíu mày, lúc đang muốn phát tác, lại thấy Tào Hàn nhìn Hạ Lân nói: "Lại ép độc đưa vào trong cơ thể của người sống....đây là loại ngoan độc biết bao..."
---------Hết chương 73---------.