Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu


"Mặc kệ bọn chúng muốn gì, tới một thì giết một, tới hai thì giết một cặp là được rồi."
**************
"Thu yêu nữ...không thể ngờ được chúng ta có thể gặp ngươi ở chỗ này nha ~"
Thanh âm quái kiệt truyền đến, Thu Hồng Y nhíu mày, nhìn về phía Phó Vân Mặc vẫn đang ngủ say ngã trên giường như cũ, thở dài.

Tại sao cố tình lại vào lúc này chứ...!
"Hắc Bạch Song Sát, hiện thân đi!"
Thu Hồng Y nhìn không ra hai người bọn chúng đang núp ở chỗ nào, nhưng dựa vào thanh âm mang theo nội lực truyền đến tai của mình, bọn chúng có lẽ ở tại khách điếm, hoặc vùng phụ cận.

"Hà hà....Nếu chúng ta hiện thân, vậy thanh chủy thủ trong tay của ngươi chẳng phải là cắm vào hai người bọn ta sao...."
Thu Hồng Y và Hắc Bạch Song Sát có thù oán, bởi vì bọn chúng đã từng dám mơ ước đến Mạc Ly Hề, nàng nhịn không được bám theo bọn chúng mà đánh lén, lúc ấy hai bên là đánh đến ngang tài ngang sức, nhưng dựa vào khinh công tuyệt diệu của bản thân, Hắc Bạch Song Sát đối với Thu Hồng Y cũng không thể khinh thường.

"Các ngươi muốn gì?"
Thu Hồng Y nói xong, trả lời nàng cũng không phải là Hắc Bạch Song Sát, mà là người ở phía sau.

"Mặc kệ bọn chúng muốn gì, tới một thì giết một, tới hai thì giết một cặp là được rồi."
Phó Vân Mặc che lại đầu của mình, bị những truyền âm nội lực lượn lờ ở quanh đầu làm phiền đến, mặc dù vẫn còn choáng, nhưng nhịn không được mà ngồi dậy.

"Ngươi là ai?"
Nghe được truyền âm nội lực khác, Hắc Bạch Song Sát hiển nhiên có chút kinh ngạc, hơn nữa cảm nhận được nguồn nội lực này, võ công của người này e là không thấp hơn bọn họ.

"Các ngươi có thể không nhớ ta, nhưng mà ta nhớ bọn ngươi rất rõ a, Hắc Bạch Song Ngốc."
Phó Vân Mặc trêu đùa, làm Thu Hồng Y vốn đang trong tư thế ra trận giết địch cũng nhịn không được mà bật cười, mà Hắc Bạch Song Sát bên kia lại làm như lên cơn thịnh nộ, một bóng đen vọt vào trong, thiếu chút nữa làm Thu Hồng Y đánh không kịp trở tay.

Cũng may thân pháp của Thu Hồng Y cao siêu, một cái lắc người khó khăn tránh né được bóng đen kia, mà Phó Vân Mặc khôi phục lại tinh thần, Vân Trung Tiên trong tay tra ra khỏi vỏ, thẳng tắp hướng về phía bóng đen kia, ai ngờ thân pháp của bóng đen kia rất quỷ dị, lại bỗng nhiên biến mất.

"Cẩn thận, đó là tuyệt kỹ của Hắc Đoạt Mệnh, [Hắc ảnh liên hoàn], một loại ám khí rất kỳ quái."
Thu Hồng Y nói xong, Phó Vân Mặc xem như là đã nhìn ra được, cũng không biết tên Hắc Đoạt Mệnh kia làm sao có thể tạo ra, một ám khí cư nhiên lại giống như bóng đen thế này....Đây là loại ảo giác thị giác gì chứ.

Nhưng mà trong lòng Phó Vân Mặc cũng có một dự tính, nàng đứng lên, đốt sáng lên ngọn nén, đem Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô, ở dưới ánh nến chiếu rội, ngân quang lấp lóe....Gian phòng sau khi được chiếu sáng, ám khí quỷ dị của Hắc Đoạt Mệnh liền không có chỗ nào để che giấu.

"Nói đi, các ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"
Phó Vân Mặc nói xong, thanh âm quái kiệt lần thứ hai truyền đến, nói: "Chúng ta chỉ là nhận tiền làm việc, muốn thanh chủy thủ trên tay của Thu yêu nữ kia."
Có lẽ cảm nhận được nếu Phó Vân Mặc gia nhập, chính bản thân cũng đánh không lại, Hắc Bạch Song Sát lập tức giải thích ý đồ mình đến, mà Thu Hồng Y lại nâng thanh chủy thủ lên trước mắt, ngắm nghía, cười nói: "Ai rảnh để các ngươi lấy chứ."
"Cái này ngươi không cần phải biết."
"Cướp đồ của người khác, việc này ta không thể đứng nhìn."
Phó Vân Mặc nói xong, nhìn chăm chú vào bốn phía, dừng thức thứ sau [Kính hoa thủy nguyệt] trong [Phong Vân quyết], dò thám hơi thở của Hắc Bạch Song Sát, cuối cùng, phát hiện bọn chúng ở bên ngoài cách cửa khách điếm không xa.

"Đây là chủy thủ gì vậy?"
Phó Vân Mặc nhẹ giọng hỏi, mà Thu Hồng Y cũng đáp lại: "Tru Tâm chủy, có kịch độc, nhưng còn một công dụng khác..."
"Là gì?"
"Nếu đem Tru Tâm chủy hơ dưới lửa, sẽ bốc lên một loại khí, có thể hạ độc trong phạm vi trăm dặm."
Phó Vân Mặc nhíu mày, nàng còn có chút choáng váng, nhưng nghe Thu Hồng Y nhắc đến độc vật, tựa hồ liền tỉnh táo hơn hẳn.

"Đi thôi, đi bắt Hắc Bạch Song Ngốc."
"Ngươi muốn biết ai chỉ thị bọn chúng tới sao?"
Tâm tư Thu Hồng Y thật sự thấu triệt, tất nhiên biết rõ dụng ý của Phó Vân Mặc, liền mở miệng hỏi.

"Ừ, có thể....sẽ mang đến manh mối mà ta cần."
Phó Vân Mặc nói xong, vận khởi [Phong Vân quyết] đem men rượu ở trong cơ thể hóa thành mồ hôi mà ép bức ra bên ngoài.

"Đi thôi."
Phó Vân Mặc ra hiệu cho Thu Hồng Y, liền mở cửa mà đi ra, mũi chân điểm nhẹ [Như diều gặp gió], trực tiếp nhảy từ lầu xuống, làm cho Chưởng quầy còn đang tính sổ sách hoảng sợ không thôi, chỉ thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.

Hắc Bạch Song Sát đại khái đã nhận ra động tĩnh, lập tức rời khỏi vị trí, trong đêm tối bóng dáng của một đen một trắng di chuyển ở trên ngói nhà, kéo dài khoảng cách với Phó Vân Mặc và Thu Hồng Y.

Phó Vân Mặc ngẩng đầu lên thấy Hắc Bạch Song Sát đang ở trên ngói nhà, nàng liền phóng lên một ngói nhà khác, sự thuần thục khi sử dụng khinh công đã tới tiêu chuẩn của bậc cao thủ, mà Thu Hồng Y cũng nhảy lên theo, lạnh lùng nhìn Hắc Bạch Song Sát đang ở trước mắt.

"Ngươi....là ai...?"
Bạch Tác Hồn nhìn Phó Vân Mặc, ánh mắt của Phó Vân Mặc nhìn mình, hình như nhận ra mình, nhưng làm sao cũng nhớ không ra, bản thân đã gặp người này ở đâu chứ?
Phó Vân Mặc cười khẽ, nhìn thân hình cao gầy kia của Bạch Tác Hồn, gầy đến mức gương mặt đều hóp lại, xương gò má nhô ra, trên mặt lại đánh phấn trắng, quả thực như một con ác quỷ, mà thân hình của Hắc Đoạt Mệnh cũng giống như vậy, chỉ là gương mặt lại không khô gầy giống như Bạch Tác Hồn, có chút thịt, một đôi mắt to tràn đầy tơ máu, trên mắt lại tô đen, cũng giống như một con ác quỷ.

Hắc Bạch Song Sát, lừa những người không cùng đường còn được, nhưng mà Phó Vân Mặc hiện tại cũng có đủ tự tin, cũng sẽ không sợ nữa.

"Đúng vậy, chúng ta hình như chưa từng gặp ngươi?"
Hắc Đoạt Mệnh cũng ngăn không được mở to đôi mắt khủng bố ra nhìn chằm chằm vào Phó Vân Mặc, khóe miệng người nọ hình như không mang theo ý cười, ánh mắt của nàng ta thoạt nhìn là biết mình, nhưng bản thân rõ ràng chưa gặp nàng ta mà, hơn nữa thân pháp còn cao siêu như thế, không thể nào bản thân mình gặp qua nhân vật như thế mà còn quên được.

"Hắc Bạch Song Ngốc, bộ các ngươi ngu rồi sao? Còn nhớ cái lần ngươi bắt cóc Ninh Mẫn Nhi, sau đó đột nhiên xuất hiện hai người ngăn cản 'chuyện tốt' của các ngươi sao?"
Khóe miệng Phó Vân Mặc gợi lên một nụ cười nghịch ngợm, đột nhiên rất muốn nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của hai tên bọn chúng.

"...Là ngươi! Là nha đầu thúi nhà ngươi!"
Bạch Tác Hồn chỉ vào Phó Vân Mặc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà Hắc Đoạt Mệnh lại nhăn cái mày rậm của hắn lai, nói: "Không đúng a, ả nha đầu khi đó hẳn là không biết võ công mới đúng chứ..."
Lúc ấy bị Nam Côn Luân quăng hạt cát vào mắt che hết tầm nhìn, thấy không rõ người đến là ai, chỉ là một nha đầu, dựa vào cảm giác năm đó, nha đầu kia không biết võ công, làm sao hiện tại võ công lại cao như thế này rồi.

"Đừng nổi nóng nha ~"
Phó Vân Mặc còn có chút men say, lá gan cũng lớn hơn, chỉ là nụ cười ở khóe miệng, lại làm nàng càng trở nên kiều mị, còn mang theo sự nguy hiểm nhè nhẹ.

"Chúng ta chơi một trò chơi đi, ta một người đánh hai người các ngươi, ta thắng, các ngươi nói cho ta biết ai chỉ thị các ngươi tới đoạt Tru Tâm chủy, ta thua, ta mặc cho các ngươi xử lý, được chứ?"
Ngữ khí của Phó Vân Mặc trở nên nhu mị, rất giống một con yêu tinh, Thu Hồng Y ở bên cạnh không ngăn nổi mà rùng mình một cái, nàng tự hỏi bản thân đã rất yêu nghiệt rồi, không thể ngờ Phó Vân Mặc này lại còn yêu nghiệt hơn, còn có thể làm bản thân bất giác mà rùng mình một cái.

Bắt đầu từ lúc Ninh Mẫn Nhi bị bắt cóc, Phó Vân Mặc liền biết Hắc Bạch Song Ngốc là sắc quỷ, hiện tại dùng chiêu này dụ dỗ, Phó Vân Mặc rất tin tưởng hai tên ngốc này sẽ mắc câu.

"Được a!"
"Không thành vấn đề!"
Qu ả nhiên Hắc Bạch Song Sát một lời đáp ứng, Phó Vân Mặc đứng thẳng thân mình, nghiêm mặt nói: "Đã thế thì...Bắt đầu thôi!"
"Cẩn thận, sự ăn ý của hai người bọn chúng rất tốt, rất khó bị đánh bại."
Thu Hồng Y nhẹ giọng nhắc nhở, trong lòng nghĩ, nếu như Phó Vân Mặc đánh không lại, bản thân sẽ ra tay, dù sao chính mình căn bản cũng không cần đạo nghĩa giang hồ gì cả.

"Không sao, ta có cách."
Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc tra ra khỏi võ, vận dụng [Như diều gặp gió], trực tiếp vọt lên, Hắc Đoạt Mệnh trở tay một cái, ám khi trong tay bay ra, Phó Vân Mặc vận khởi nội lực, đem Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô, đem ám khí bắn ngược trở về, phòng ngự toàn bộ ám khí một cách hoàn hảo.

"Hắc đại cá (tên đen), ngươi chỉ có chút năng lực này sao? Khó trách danh khí của Bạch đại cá (tên trắng) còn cao hơn ngươi!"
Phó Vân Mặc nói xong, Bạch Tác Hồn nói một câu: "Đương nhiên!"
"Láo xược!"
Hắc Đoạt Mệnh tấn công tới, Phó Vân Mặc thu hồi dạng xòe ôn, dùng chiêu thứ [Qu ỷ kiếm], chiêu pháp xuất kiếm quá mức quỷ dị, Hắc Đoạt Mệnh nhất thời không tránh thoát, bị [Vô kiếm hoa] của Phó Vân Mặc làm bị thương cánh tay.

"Chà chà chà, thật yếu nha, Bạch đại cá còn khá hơn ngươi nhiều."
"Đương nhiên!"
"Câm miệng!"
Mấy lời như vậy, sự phối hợp của Hắc Bạch Song Sát quả nhiên trở nên rối loạn, Phó Vân Mặc biết bọn chúng rất dễ xảy ra nội chiến, bằng không, dựa vào hai câu nói, đã làm cho sự phối hợp của bọn chúng lộn xộn rồi.

Mà Thu Hồng Y ở một bên không nhịn được cười ra tiếng, cũng không nhịn được phải bội phục người tên Phó Vân Mặc này...!
Quỷ kế thật nhiều...!
"Ai nha, Hắc đại cá, ngươi đừng ngáng chân Bạch đại cá a!"
"Đừng ngáng chân!"
"Ngươi mới là ngáng chân!"
Thấy nội chiến giữa hai người đang gay cấn, Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc sử dụng một chiêu sắc bén, tách hai tên ra, một kiếm chiêu, dùng nội lực hóa thành ảnh kiếm đánh bay hai tên bọn họ, mắt thấy Hắc Bạch Song Sát miệng phun máu tươi, không thể cử động.

Phó Vân Mặc đi đến bên người của Hắc đại cá, mũi kiếm chỉ là cổ của Hắc đại cá, nói: "Cho nên, ai sai cái ngươi tới đây?"
Ánh mắt của Phó Vân Mặc trở nên nguy hiểm, sát khí tỏa ra trên người làm cho Hắc Đoạt Mệnh động cũng không dám động, trên người nàng truyền đến cảm giác áp bách thực sự làm người ta sợ hãi.

"..."
"Thế nào? Chịu cược mà không chịu thua?"
Phó Vân Mặc xoay xoay Vân Trung Tiên ở trong tay, nhìn thấy mũi kiếm của Vân Trung Tiên linh hoạt vờn quanh cổ của Hắc Đoạt Mệnh, hắn làm sao cũng không dám cử động.

"Ta cũng không biết kẻ đó là ai."
Hắc Đoạt Mệnh nói xong, Bạch Tác Hồn ở bên kia, nói: "Thật mà, chúng ta không biết hắn là ai."
"Chỉ biết là một nam nhân, đã có tuổi, người mặc một thân hắc y, che mặt, trên mùi có mùi hương rất khó ngửi, giống như mùi vị mục rữa."
Hắc Đoạt Mệnh nói xong, Phó Vân Mặc nhớ tới Hạ Lân, trên người người đó cũng có loại mùi vị như vậy, chẳng lẽ Hạ Lân phái bọn họ tới?
Không...Hạ Lân đã không còn bản tính nữa, làm sao còn năng lực để nhờ Hắc Bạch Song Sát làm việc chứ....!
"Còn gì nữa?"
Phó Vân Mặc tiếp tục hỏi, trong lòng cơ hồ muốn xác định, kẻ này cùng độc thủ ở phía sau màn có liên quan đến nhau, hoặc hắn chính là tên độc thủ ẩn nấp từ trước đến nay.

"Hắn đưa chúng ta không ít bạc, rất nhiều, còn lại chúng ta cũng không biết rõ."
Hắc Đoạt Mệnh thở dài, vốn không nên tiết lộ, nhưng giữ mạng quan trọng hơn, giữ lại thanh sơn lo gì không có củi đốt*.

*留得青山在,不愁没柴烧 – Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: mang ý nghĩa giữ lại đường lui cho bản thân.

Phó Vân Mặc trầm ngâm một lúc lâu sau, thở dài, nói: "Cút!"
Phó Vân Mặc lạnh giọng, thu hồi Vân Trung Tiên, mắt thấy Hắc Bạch Song Sát kia như là chó mất nhà kẹp đuôi chạy đi.

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp lạ, phải nhìn bằng con mắt khác a."
Thu Hồng Y không nhịn được mà tán thưởng sự tiến bộ của người này, [Phong Vân quyết], thật sự là võ học thần kỳ như thế sao?"
-------------Hết chương 76--------
"Mặc kệ bọn chúng muốn gì, tới một thì giết một, tới hai thì giết một cặp là được rồi."
**************
"Thu yêu nữ...không thể ngờ được chúng ta có thể gặp ngươi ở chỗ này nha ~"
Thanh âm quái kiệt truyền đến, Thu Hồng Y nhíu mày, nhìn về phía Phó Vân Mặc vẫn đang ngủ say ngã trên giường như cũ, thở dài.

Tại sao cố tình lại vào lúc này chứ...!
"Hắc Bạch Song Sát, hiện thân đi!"
Thu Hồng Y nhìn không ra hai người bọn chúng đang núp ở chỗ nào, nhưng dựa vào thanh âm mang theo nội lực truyền đến tai của mình, bọn chúng có lẽ ở tại khách điếm, hoặc vùng phụ cận.

"Hà hà....Nếu chúng ta hiện thân, vậy thanh chủy thủ trong tay của ngươi chẳng phải là cắm vào hai người bọn ta sao...."
Thu Hồng Y và Hắc Bạch Song Sát có thù oán, bởi vì bọn chúng đã từng dám mơ ước đến Mạc Ly Hề, nàng nhịn không được bám theo bọn chúng mà đánh lén, lúc ấy hai bên là đánh đến ngang tài ngang sức, nhưng dựa vào khinh công tuyệt diệu của bản thân, Hắc Bạch Song Sát đối với Thu Hồng Y cũng không thể khinh thường.

"Các ngươi muốn gì?"
Thu Hồng Y nói xong, trả lời nàng cũng không phải là Hắc Bạch Song Sát, mà là người ở phía sau.

"Mặc kệ bọn chúng muốn gì, tới một thì giết một, tới hai thì giết một cặp là được rồi."
Phó Vân Mặc che lại đầu của mình, bị những truyền âm nội lực lượn lờ ở quanh đầu làm phiền đến, mặc dù vẫn còn choáng, nhưng nhịn không được mà ngồi dậy.

"Ngươi là ai?"
Nghe được truyền âm nội lực khác, Hắc Bạch Song Sát hiển nhiên có chút kinh ngạc, hơn nữa cảm nhận được nguồn nội lực này, võ công của người này e là không thấp hơn bọn họ.

"Các ngươi có thể không nhớ ta, nhưng mà ta nhớ bọn ngươi rất rõ a, Hắc Bạch Song Ngốc."
Phó Vân Mặc trêu đùa, làm Thu Hồng Y vốn đang trong tư thế ra trận giết địch cũng nhịn không được mà bật cười, mà Hắc Bạch Song Sát bên kia lại làm như lên cơn thịnh nộ, một bóng đen vọt vào trong, thiếu chút nữa làm Thu Hồng Y đánh không kịp trở tay.

Cũng may thân pháp của Thu Hồng Y cao siêu, một cái lắc người khó khăn tránh né được bóng đen kia, mà Phó Vân Mặc khôi phục lại tinh thần, Vân Trung Tiên trong tay tra ra khỏi vỏ, thẳng tắp hướng về phía bóng đen kia, ai ngờ thân pháp của bóng đen kia rất quỷ dị, lại bỗng nhiên biến mất.

"Cẩn thận, đó là tuyệt kỹ của Hắc Đoạt Mệnh, [Hắc ảnh liên hoàn], một loại ám khí rất kỳ quái."
Thu Hồng Y nói xong, Phó Vân Mặc xem như là đã nhìn ra được, cũng không biết tên Hắc Đoạt Mệnh kia làm sao có thể tạo ra, một ám khí cư nhiên lại giống như bóng đen thế này....Đây là loại ảo giác thị giác gì chứ.

Nhưng mà trong lòng Phó Vân Mặc cũng có một dự tính, nàng đứng lên, đốt sáng lên ngọn nén, đem Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô, ở dưới ánh nến chiếu rội, ngân quang lấp lóe....Gian phòng sau khi được chiếu sáng, ám khí quỷ dị của Hắc Đoạt Mệnh liền không có chỗ nào để che giấu.

"Nói đi, các ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"
Phó Vân Mặc nói xong, thanh âm quái kiệt lần thứ hai truyền đến, nói: "Chúng ta chỉ là nhận tiền làm việc, muốn thanh chủy thủ trên tay của Thu yêu nữ kia."
Có lẽ cảm nhận được nếu Phó Vân Mặc gia nhập, chính bản thân cũng đánh không lại, Hắc Bạch Song Sát lập tức giải thích ý đồ mình đến, mà Thu Hồng Y lại nâng thanh chủy thủ lên trước mắt, ngắm nghía, cười nói: "Ai rảnh để các ngươi lấy chứ."
"Cái này ngươi không cần phải biết."
"Cướp đồ của người khác, việc này ta không thể đứng nhìn."
Phó Vân Mặc nói xong, nhìn chăm chú vào bốn phía, dừng thức thứ sau [Kính hoa thủy nguyệt] trong [Phong Vân quyết], dò thám hơi thở của Hắc Bạch Song Sát, cuối cùng, phát hiện bọn chúng ở bên ngoài cách cửa khách điếm không xa.

"Đây là chủy thủ gì vậy?"
Phó Vân Mặc nhẹ giọng hỏi, mà Thu Hồng Y cũng đáp lại: "Tru Tâm chủy, có kịch độc, nhưng còn một công dụng khác..."
"Là gì?"
"Nếu đem Tru Tâm chủy hơ dưới lửa, sẽ bốc lên một loại khí, có thể hạ độc trong phạm vi trăm dặm."
Phó Vân Mặc nhíu mày, nàng còn có chút choáng váng, nhưng nghe Thu Hồng Y nhắc đến độc vật, tựa hồ liền tỉnh táo hơn hẳn.

"Đi thôi, đi bắt Hắc Bạch Song Ngốc."
"Ngươi muốn biết ai chỉ thị bọn chúng tới sao?"
Tâm tư Thu Hồng Y thật sự thấu triệt, tất nhiên biết rõ dụng ý của Phó Vân Mặc, liền mở miệng hỏi.

"Ừ, có thể....sẽ mang đến manh mối mà ta cần."
Phó Vân Mặc nói xong, vận khởi [Phong Vân quyết] đem men rượu ở trong cơ thể hóa thành mồ hôi mà ép bức ra bên ngoài.

"Đi thôi."
Phó Vân Mặc ra hiệu cho Thu Hồng Y, liền mở cửa mà đi ra, mũi chân điểm nhẹ [Như diều gặp gió], trực tiếp nhảy từ lầu xuống, làm cho Chưởng quầy còn đang tính sổ sách hoảng sợ không thôi, chỉ thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.

Hắc Bạch Song Sát đại khái đã nhận ra động tĩnh, lập tức rời khỏi vị trí, trong đêm tối bóng dáng của một đen một trắng di chuyển ở trên ngói nhà, kéo dài khoảng cách với Phó Vân Mặc và Thu Hồng Y.

Phó Vân Mặc ngẩng đầu lên thấy Hắc Bạch Song Sát đang ở trên ngói nhà, nàng liền phóng lên một ngói nhà khác, sự thuần thục khi sử dụng khinh công đã tới tiêu chuẩn của bậc cao thủ, mà Thu Hồng Y cũng nhảy lên theo, lạnh lùng nhìn Hắc Bạch Song Sát đang ở trước mắt.

"Ngươi....là ai...?"
Bạch Tác Hồn nhìn Phó Vân Mặc, ánh mắt của Phó Vân Mặc nhìn mình, hình như nhận ra mình, nhưng làm sao cũng nhớ không ra, bản thân đã gặp người này ở đâu chứ?
Phó Vân Mặc cười khẽ, nhìn thân hình cao gầy kia của Bạch Tác Hồn, gầy đến mức gương mặt đều hóp lại, xương gò má nhô ra, trên mặt lại đánh phấn trắng, quả thực như một con ác quỷ, mà thân hình của Hắc Đoạt Mệnh cũng giống như vậy, chỉ là gương mặt lại không khô gầy giống như Bạch Tác Hồn, có chút thịt, một đôi mắt to tràn đầy tơ máu, trên mắt lại tô đen, cũng giống như một con ác quỷ.

Hắc Bạch Song Sát, lừa những người không cùng đường còn được, nhưng mà Phó Vân Mặc hiện tại cũng có đủ tự tin, cũng sẽ không sợ nữa.

"Đúng vậy, chúng ta hình như chưa từng gặp ngươi?"
Hắc Đoạt Mệnh cũng ngăn không được mở to đôi mắt khủng bố ra nhìn chằm chằm vào Phó Vân Mặc, khóe miệng người nọ hình như không mang theo ý cười, ánh mắt của nàng ta thoạt nhìn là biết mình, nhưng bản thân rõ ràng chưa gặp nàng ta mà, hơn nữa thân pháp còn cao siêu như thế, không thể nào bản thân mình gặp qua nhân vật như thế mà còn quên được.

"Hắc Bạch Song Ngốc, bộ các ngươi ngu rồi sao? Còn nhớ cái lần ngươi bắt cóc Ninh Mẫn Nhi, sau đó đột nhiên xuất hiện hai người ngăn cản 'chuyện tốt' của các ngươi sao?"
Khóe miệng Phó Vân Mặc gợi lên một nụ cười nghịch ngợm, đột nhiên rất muốn nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của hai tên bọn chúng.

"...Là ngươi! Là nha đầu thúi nhà ngươi!"
Bạch Tác Hồn chỉ vào Phó Vân Mặc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà Hắc Đoạt Mệnh lại nhăn cái mày rậm của hắn lai, nói: "Không đúng a, ả nha đầu khi đó hẳn là không biết võ công mới đúng chứ..."
Lúc ấy bị Nam Côn Luân quăng hạt cát vào mắt che hết tầm nhìn, thấy không rõ người đến là ai, chỉ là một nha đầu, dựa vào cảm giác năm đó, nha đầu kia không biết võ công, làm sao hiện tại võ công lại cao như thế này rồi.

"Đừng nổi nóng nha ~"
Phó Vân Mặc còn có chút men say, lá gan cũng lớn hơn, chỉ là nụ cười ở khóe miệng, lại làm nàng càng trở nên kiều mị, còn mang theo sự nguy hiểm nhè nhẹ.

"Chúng ta chơi một trò chơi đi, ta một người đánh hai người các ngươi, ta thắng, các ngươi nói cho ta biết ai chỉ thị các ngươi tới đoạt Tru Tâm chủy, ta thua, ta mặc cho các ngươi xử lý, được chứ?"
Ngữ khí của Phó Vân Mặc trở nên nhu mị, rất giống một con yêu tinh, Thu Hồng Y ở bên cạnh không ngăn nổi mà rùng mình một cái, nàng tự hỏi bản thân đã rất yêu nghiệt rồi, không thể ngờ Phó Vân Mặc này lại còn yêu nghiệt hơn, còn có thể làm bản thân bất giác mà rùng mình một cái.

Bắt đầu từ lúc Ninh Mẫn Nhi bị bắt cóc, Phó Vân Mặc liền biết Hắc Bạch Song Ngốc là sắc quỷ, hiện tại dùng chiêu này dụ dỗ, Phó Vân Mặc rất tin tưởng hai tên ngốc này sẽ mắc câu.

"Được a!"
"Không thành vấn đề!"
Qu ả nhiên Hắc Bạch Song Sát một lời đáp ứng, Phó Vân Mặc đứng thẳng thân mình, nghiêm mặt nói: "Đã thế thì...Bắt đầu thôi!"
"Cẩn thận, sự ăn ý của hai người bọn chúng rất tốt, rất khó bị đánh bại."
Thu Hồng Y nhẹ giọng nhắc nhở, trong lòng nghĩ, nếu như Phó Vân Mặc đánh không lại, bản thân sẽ ra tay, dù sao chính mình căn bản cũng không cần đạo nghĩa giang hồ gì cả.

"Không sao, ta có cách."
Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc tra ra khỏi võ, vận dụng [Như diều gặp gió], trực tiếp vọt lên, Hắc Đoạt Mệnh trở tay một cái, ám khi trong tay bay ra, Phó Vân Mặc vận khởi nội lực, đem Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô, đem ám khí bắn ngược trở về, phòng ngự toàn bộ ám khí một cách hoàn hảo.

"Hắc đại cá (tên đen), ngươi chỉ có chút năng lực này sao? Khó trách danh khí của Bạch đại cá (tên trắng) còn cao hơn ngươi!"
Phó Vân Mặc nói xong, Bạch Tác Hồn nói một câu: "Đương nhiên!"
"Láo xược!"
Hắc Đoạt Mệnh tấn công tới, Phó Vân Mặc thu hồi dạng xòe ôn, dùng chiêu thứ [Qu ỷ kiếm], chiêu pháp xuất kiếm quá mức quỷ dị, Hắc Đoạt Mệnh nhất thời không tránh thoát, bị [Vô kiếm hoa] của Phó Vân Mặc làm bị thương cánh tay.

"Chà chà chà, thật yếu nha, Bạch đại cá còn khá hơn ngươi nhiều."
"Đương nhiên!"
"Câm miệng!"
Mấy lời như vậy, sự phối hợp của Hắc Bạch Song Sát quả nhiên trở nên rối loạn, Phó Vân Mặc biết bọn chúng rất dễ xảy ra nội chiến, bằng không, dựa vào hai câu nói, đã làm cho sự phối hợp của bọn chúng lộn xộn rồi.

Mà Thu Hồng Y ở một bên không nhịn được cười ra tiếng, cũng không nhịn được phải bội phục người tên Phó Vân Mặc này...!
Quỷ kế thật nhiều...!
"Ai nha, Hắc đại cá, ngươi đừng ngáng chân Bạch đại cá a!"
"Đừng ngáng chân!"
"Ngươi mới là ngáng chân!"
Thấy nội chiến giữa hai người đang gay cấn, Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc sử dụng một chiêu sắc bén, tách hai tên ra, một kiếm chiêu, dùng nội lực hóa thành ảnh kiếm đánh bay hai tên bọn họ, mắt thấy Hắc Bạch Song Sát miệng phun máu tươi, không thể cử động.

Phó Vân Mặc đi đến bên người của Hắc đại cá, mũi kiếm chỉ là cổ của Hắc đại cá, nói: "Cho nên, ai sai cái ngươi tới đây?"
Ánh mắt của Phó Vân Mặc trở nên nguy hiểm, sát khí tỏa ra trên người làm cho Hắc Đoạt Mệnh động cũng không dám động, trên người nàng truyền đến cảm giác áp bách thực sự làm người ta sợ hãi.

"..."
"Thế nào? Chịu cược mà không chịu thua?"
Phó Vân Mặc xoay xoay Vân Trung Tiên ở trong tay, nhìn thấy mũi kiếm của Vân Trung Tiên linh hoạt vờn quanh cổ của Hắc Đoạt Mệnh, hắn làm sao cũng không dám cử động.

"Ta cũng không biết kẻ đó là ai."
Hắc Đoạt Mệnh nói xong, Bạch Tác Hồn ở bên kia, nói: "Thật mà, chúng ta không biết hắn là ai."
"Chỉ biết là một nam nhân, đã có tuổi, người mặc một thân hắc y, che mặt, trên mùi có mùi hương rất khó ngửi, giống như mùi vị mục rữa."
Hắc Đoạt Mệnh nói xong, Phó Vân Mặc nhớ tới Hạ Lân, trên người người đó cũng có loại mùi vị như vậy, chẳng lẽ Hạ Lân phái bọn họ tới?
Không...Hạ Lân đã không còn bản tính nữa, làm sao còn năng lực để nhờ Hắc Bạch Song Sát làm việc chứ....!
"Còn gì nữa?"
Phó Vân Mặc tiếp tục hỏi, trong lòng cơ hồ muốn xác định, kẻ này cùng độc thủ ở phía sau màn có liên quan đến nhau, hoặc hắn chính là tên độc thủ ẩn nấp từ trước đến nay.

"Hắn đưa chúng ta không ít bạc, rất nhiều, còn lại chúng ta cũng không biết rõ."
Hắc Đoạt Mệnh thở dài, vốn không nên tiết lộ, nhưng giữ mạng quan trọng hơn, giữ lại thanh sơn lo gì không có củi đốt*.

*留得青山在,不愁没柴烧 – Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: mang ý nghĩa giữ lại đường lui cho bản thân.

Phó Vân Mặc trầm ngâm một lúc lâu sau, thở dài, nói: "Cút!"
Phó Vân Mặc lạnh giọng, thu hồi Vân Trung Tiên, mắt thấy Hắc Bạch Song Sát kia như là chó mất nhà kẹp đuôi chạy đi.

"Kẻ sĩ ba ngày không gặp lạ, phải nhìn bằng con mắt khác a."
Thu Hồng Y không nhịn được mà tán thưởng sự tiến bộ của người này, [Phong Vân quyết], thật sự là võ học thần kỳ như thế sao?"
-------------Hết chương 76--------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui