Nhan Duật là một cô nhi.
Cha mẹ hắn chết trong dịch bệnh khi hắn còn rất nhỏ, để lại hắn côi cút cùng với người cô nương tựa vào nhau.
Đến năm hắn mười hai tuổi, người cô qua đời.
Hắn dựa vào kỹ nghệ thổi tiêu mà người cô dạy sống lây lất qua ngày, tương lai cũng không có gì để mong đợi nhiều.
Năm nay Nhan Duật mười tám tuổi.
Ngoại trừ khuôn mặt có chút ưa nhìn thì hắn chẳng còn vốn liếng gì khác.
Đại nương tốt tính nhà bên nói rằng đã đến lúc hắn phải lấy vợ, có ý mai mối cô con gái thứ hai cho hắn.
Thế nhưng, nàng ta chê hắn nghèo hèn, thà chết cũng không đồng ý.
Vậy nên cho đến giờ chuyện hôn sự của hắn vẫn còn bỏ ngỏ.
Một ngày đẹp trời, sau khi đến tửu lâu biểu diễn và nhận chút tiền công xong, Nhan Duật không có việc gì làm, uể oải khoanh tay, dựa lưng vào cây cột trên lầu cao nghe lão thuyết thư hăm hở kể chuyện:
"Lại nói tam công tử của Ngô gia là một kẻ coi trời bằng vung, gây thù chuốc oán khắp nơi, do đó có người đã trả cho tổ chức sát thủ lừng danh Tử Bất Minh một số tiền lớn mua lấy mạng y.
Vừa đêm hôm qua, tam công tử Ngô gia không những bị giết, xác còn bị phân làm hai nửa bởi một vết cắt gọn gàng ngang bụng.
Ngô gia từ trên xuống dưới không ai dám nhìn, kinh hãi không thể tả.
Gần xác còn có một kim bài trên viết chữ: "Diêm vương canh ba muốn ngươi chết." Đấy chính là Diêm Vương Lệnh, vật chứng minh cho tác phong hành sự của Tử Bất Minh."
"Tử Bất Minh lợi hại như vậy sao?" Một thanh niên nhao nhao trong đám đông hỏi.
Lão thuyết thư trầm trồ: "Đương nhiên là lợi hại.
Giang hồ đồn đại chỉ cần ngươi đủ tiền trả, không ai là Tử Bất Minh không giết nổi.
Lại kể cho các vị nghe thêm một chuyện.
Trước có tuyệt đại cao thủ La Lôi tự tin vào kiếm thuật xuất chúng nên nói sẽ thay mặt nhân sĩ võ lâm triệt hạ tổ chức sát thủ này.
Y mất tích hai năm, sau đó được phát hiện trở thành cái xác trôi ở giữa dòng Giang Hạ.
Nghe nói lúc người ta vớt xác lên, phát hiện tứ chi và lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, chỉ còn lại khuôn mặt là nguyên vẹn, như cố tình để cho người khác vẫn nhận diện được La Lôi.
Ngay lồng ngực y cắm một cái Diêm Vương Lệnh.
Giang hồ từ đấy càng khiếp sợ Tử Bất Minh hơn."
Nhan Duật hiếu kỳ hỏi to: "Rốt cuộc Tử Bất Minh này có lai lịch thế nào mà lợi hại vậy?"
Lão thuyết thư nhìn Nhan Duật khen: "Cậu thanh niên này hỏi đúng trọng điểm rồi.
Tổ chức Tử Bất Minh được bắt đầu vào đời nhà Tùy, do một vị tướng quân họ Cảnh bất mãn với triều đình, từ quan về tự lập ra tiêu cục riêng.
Lúc đầu, Tử Bất Minh chỉ phụ trách áp tải những chuyến tiêu quan trọng, có giá từ ngàn lượng vàng trở lên.
Sau này nhà Tùy diệt vong, loạn lạc nổi lên tứ phương, những chuyến tiêu dần dần trở nên khan hiếm, thay vào đó mạng người trở thành thứ có thể tạo ra tiền.
Hậu nhân nhà họ Cảnh nuôi những đứa trẻ không ai cần đến và đào tạo họ trở thành sát thủ.
Đến đầu đời Đường, Tử Bất Minh đã vang danh khắp thiên hạ, là cái tên mà không ai không biết.
Tử Bất Minh có ít nhất trên một trăm sát thủ, tổng đà nằm ở Vu Hàm Cung.
Cung chủ hiện tại, biệt danh Hoạt Diêm La, được đồn đại là mỹ nam tử đẹp như ngọc thạch phỉ thúy, ngàn người khó gặp được một, đáng tiếc y bị tật nguyền đôi chân."
Lão thuyết thư vừa nói đến đây, từ trong đám đông liền có tiếng nói nam nhân lạnh lẽo vang lên: "Tật nguyền thì làm sao? Đến cả một thuyết thư giang hồ mà cũng dám loạn ngôn về cung chủ của Tử Bất Minh?"
Đi cùng với tiếng nói này là một đôi đũa được phóng ra từ vị khách ngồi trong góc khuất của căn lầu.
Một chiếc cắm xuyên qua miệng lão thuyết thư, một chiếc xuyên qua tim.
Lão thuyết thư chết ngay tại chỗ.
Mọi người kinh hãi gào to lên và bỏ chạy.
Nhan Duật không nhịn được tò mò liếc về phía vị khách này một cái rồi cũng nhanh chân rời khỏi.
Thì ra là nữ nhân, chỉ nhưng lại có tiếng nói y hệt nam nhân.
Nhan Duật về nhà.
Hôm nay đúng là có chút kinh sợ, bất quá hắn ngày thường lạnh lùng ít nói, dù sợ cũng chỉ để trong lòng, không mấy khi biểu lộ ra ngoài.
Đại nương nhà bên vừa nấu cháo kê xong, mang sang tặng cho hắn một ít.
Hắn trải chiếc ghế nhỏ ra giữa sân, vừa ngồi ăn vừa ngắm cây hải đường cao chưa tới đầu gối đang ngấp nghé mấy chiếc nụ hồng hồng đáng yêu.
Cuộc sống của hắn luôn là bình thường đến mức tầm thường như vậy.
Hắn không có ước mơ, cũng không có hoài bão, chỉ cầu mong sao mỗi ngày đều được hai bữa no đủ.
Nhan Duật ăn xong thì nhắm mắt ngủ, không biết đã ngủ tầm bao lâu cho tới khi nghe được ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên.
Nhan Duật thức dậy, bước ra cửa xem.
Ở sạp nhỏ bán màn thầu gần nhà hắn, lão chủ Nhị Ngưu ngày thường bặm trợn hung hăng đang đòi bắt một đứa bé mới bảy, tám tuổi lên quan vì tội ăn trộm màn thầu.
Có người đi qua xem bảo lão ta tha cho đứa bé nhưng lão ta hống hách cãi lại, còn nhất quyết nắm cổ áo đứa bé lôi đi không chịu buông.
Nhan Duật nghĩ đến cảnh ngộ bản thân, trước đây cũng từng có lúc chịu bữa đói bữa no, thậm chí từng có lúc đi ăn xin qua ngày thì nảy sinh lòng thương xót.
Hắn đến gần chỗ Nhị Ngưu, hỏi: "Đứa bé này đã lấy bao nhiêu cái màn thầu của ông?"
Nhị Ngưu nhướn mắt khinh khỉnh đáp: "Hai cái!"
Nhan Duật nói: "Ta sẽ trả tiền chỗ màn thầu ấy, ông đừng làm khó nó nữa."
Hắn lấy túi tiền trả cho bốn cái màn thầu rồi bốc thêm hai cái trong nồi hấp đưa cho đứa bé.
Đứa bé cảm động nhìn hắn, hai mắt rưng rưng đỏ.
"Đủ không? Nếu không đủ ca mua thêm cho đệ."
Đứa bé thành thật giơ thêm hai ngón tay.
Nhan Duật đưa thêm tiền cho Nhị Ngưu lấy bánh.
Lão ta vẫn chưa hết cáu gắt nói: "Nhan Duật, ngươi đúng là kẻ ngốc thích lo chuyện bao đồng."
Nhan Duật không trả lời, cầm hai cái màn thầu dẫn đứa bé về nhà hắn, để nó ngồi trong sân ăn.
Tranh thủ lúc nó ăn, hắn lặng lẽ ngồi quan sát một lượt.
Mày cong mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, đầu ngón tay mịn màng, thêm vào y phục khá tươm tất, nhìn không giống như là trẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Đợi đứa bé ăn xong, Nhan Duật rót một ly nước đưa cho nó rồi hỏi: "Tiểu đệ, nhà của đệ ở đâu?"
Đứa bé uống một hơi hết ly nước, lắc đầu.
Nó không thể nói.
"Nếu đệ không nói, làm sao ca đưa đệ về nhà được?"
"Đệ không muốn về.
Đệ trốn nhà đi tìm mẫu thân."
Nhan Duật cảm khái hỏi: "Vậy đệ tìm được hay chưa?"
Đứa bé lại lắc đầu: "Mọi người đều nói mẫu thân đệ chết rồi, vĩnh viễn sẽ không quay lại.
Nhưng mà đệ rất nhớ mẫu thân, muốn gặp mặt người một lần.
Mẫu thân không quay lại cũng không sao, đệ đi tìm người là được."
Nhan Duật vỗ đầu đứa bé: "Ngốc tử, người chết thì đâu còn tồn tại trên đời để cho đệ gặp nữa."
"Vì sao a?"
Nhan Duật tìm lời giải thích: "Bởi vì người chết sẽ hóa thành sao trời.
Đệ có thể nhìn họ từ xa, thấy họ tỏa sáng, nhưng không biết họ chính xác là ngôi sao nào, vậy nên không thể gặp họ được.
Phụ mẫu của ca cũng giống như vậy."
"Hóa ra ca cũng không còn phụ mẫu." Đứa bé ngây người một lúc, lại nói.
"Phụ thân mất trước khi đệ được sinh ra, chỉ có mẫu thân là luôn ở cạnh chăm sóc đệ.
Giờ mẫu thân cũng ra đi, đệ thấy cô độc lắm.
Đệ thực nhớ người."
Đứa bé vừa nói vừa rơi nước mắt.
Nhan Duật ôm đứa bé lại.
Đều là người cùng cảnh ngộ, hắn rất hiểu cho cảm giác của nó.
Hắn không muốn lừa một đứa trẻ, nhưng hắn nghĩ nên động viên nó nhìn về tương lai:
"Đệ sẽ không cô độc.
Đệ còn nhỏ, phía trước vẫn còn một con đường rất dài chờ đệ bước đi.
Trên con đường đó, phụ mẫu đệ sẽ gửi tới những người thay họ yêu thương đệ.
Tin tưởng ca.
Phụ mẫu đệ cũng không muốn nhìn thấy đệ đau buồn thế này."
"Nhưng đệ sợ, đệ không biết phải làm gì nữa..."
Đứa bé khóc trên vai Nhan Duật cả một buổi thì thiếp đi.
Nhan Duật bế nó vào giường, xót xa ngồi xuống cạnh.
Lại là một cô nhi như hắn.
Kẻ đáng thương trong thiên hạ này thật sự có quá nhiều rồi.
Trời sáng, Nhan Duật đi mua mấy cái màn thầu và một ít thịt mang về cho đứa bé.
Đứa bé ăn no nê, chợt nhìn lại hắn, thấy hắn vẫn chưa ăn gì nên ái ngại hỏi: "Có phải đệ ăn luôn phần của ca rồi không?"
"Ca không đói, đệ ăn được nhiều là tốt."
"Ca, đệ vẫn chưa biết tên ca a."
"Ca họ Nhan, tên chỉ có một chữ Duật.
Còn đệ?"
"Đệ họ Lãm, tên Bân.
Ca có thể gọi đệ là Bân Bân, cửu cửu hay gọi đệ như vậy."
"Thì ra đệ vẫn còn cửu cửu?"
"Phải a! Cửu cửu cũng rất thương đệ.
Thế nhưng cửu cửu không cho đệ đi tìm mẫu thân." Lãm Bân nhảy phóc từ trên ghế xuống đất, tiến gần nắm tay Nhan Duật: "Ca đã giúp đỡ đệ trong lúc đệ lưu lạc.
Ca là người tốt, vậy nên đệ quyết định tin tưởng ca.
Đệ không đi tìm mẫu thân nữa mà sẽ chờ đợi những người được mẫu thân và phụ thân gửi tới để yêu thương đệ.
Ca là một trong số đó.".
Ngôn Tình Cổ Đại
Nhan Duật ngắt nhẹ má Lãm Bân.
Đứa trẻ này thật đáng yêu, không biết là con cháu nhà ai.
"Bân Bân, đến lúc ca phải đi làm việc rồi, không tiện mang đệ theo.
Đệ ngoan ngoãn ở nhà, đợi khi ca quay lại sẽ dẫn đệ đi gặp cửu cửu đệ.
Đệ đừng đi một mình, bên ngoài người xấu rất nhiều.
Ca không an tâm."
Lãm Bân ngoan ngoan gật đầu.
Nhan Duật lau cây tiêu giắt vào người rồi khép cửa đi.
Tầm chiều, Nhan Duật trên đường trở về thì thấy hai cô gái đang lôi lôi kéo kéo Lãm Bân.
Một cô trong số họ chính là kẻ giết người thuyết thư ở tửu lâu.
Nhan Duật hoảng sợ định bỏ đi, lại nghĩ không thể để mặc một đứa bé như Lãm Bân tự sinh tự diệt được.
Hắn lấy hết can đảm chạy sộc tới nắm tay Lãm Bân kéo vào lòng ôm, rồi hướng hai cô gái lúng túng hỏi: "Hai người...định làm gì đứa trẻ này?"
"Duật ca???" Lãm Bân ngước mắt lên nhìn hắn gọi khó hiểu.
Một trong hai cô gái, Bạch Cơ, lên tiếng giải thích: "Công tử chớ hiểu lầm.
Đây là thiếu chủ của chúng tôi."
Nhan Duật nhìn xuống Lãm Bân.
Lãm Bân mỉm cười gật gật xác nhận.
"Hai vị tỷ tỷ muốn đưa đệ về nhà nhưng đệ còn chưa tạm biệt Duật ca nên không muốn đi.
Duật ca, hay là ca theo đệ về nhà luôn được không?" Lãm Bân chớp mắt ngây thơ hỏi.
"Thiếu chủ, chuyện này không được." Hắc Anh phản đối.
Giọng của nàng khàn khàn giống hệt như nam nhân.
"Quả thật là không ổn." Nhan Duật nói với Lãm Bân.
Hắn và Lãm Bân chỉ là bèo nước tương phùng, quen biết còn chưa tới một ngày, bảo hắn đi cùng nó về nhà, nghĩ sao cũng không thỏa đáng.
Đúng lúc này, thình lình có một giọng nam nhân trầm ấm truyền đến từ phía sau hai cô gái: "Bân Bân đã thích công tử như thế, vậy mời công tử đến tệ xá làm khách vài ngày, xin đừng chối từ.".