Diêm Vương Canh Ba FULL


Nhan Duật đi ra phía sau xe lăn đẩy hộ Cảnh Uyên.

Cảnh Uyên không nói gì, ngồi điềm nhiên nắm hờ hai tay lại.

Đi dạo được một hồi, vẫn không thấy Cảnh Uyên định mở miệng, Nhan Duật đành phải kiếm chuyện để nói:
"Ta nghe nói là ngươi sắp thành hôn.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn cả chứ?"
"Lẽ nào ngươi không quan tâm ta sắp thành hôn với ai?" Cảnh Uyên không trực tiếp trả lời mà lạnh nhạt hỏi lại.

Nhan Duật đờ người ra, cũng không phải là hắn không quan tâm, nhưng hắn lấy tư cách gì mà quan tâm bây giờ?
Nhan Duật thành thật nói: "Trước kia lúc ở Vu Hàm Cung, ta có lần nghe mấy người hầu bàn tán qua.

Họ nói ngươi và ai đó ở Tào gia có hôn ước từ nhỏ.

Ta nghĩ người ngươi muốn lấy chắc là Tào cô nương rồi."
'Không phải." Cảnh Uyên phủ nhận.

"Ngươi cũng không cần tò mò, sớm muộn ngươi sẽ biết là ai thôi.

Xa trận chân trời, gần ngay trước mắt."
Nhan Duật thẫn thờ: "Chắc là ta không thể tham dự hôn lễ của ngươi." Hắn không định trở lại Vu Hàm Cung lần nữa.

Hắn thậm chí đã nghĩ rằng nếu tìm được công việc nào tốt ở Hà Nam này thì sẽ ở lại đây lâu dài.

Dù gì hắn không gia đình, không bằng hữu, càng không có vướng bận, ở chỗ nào cũng như nhau cả.

"Nhan Duật!" Cảnh Uyên thâm trầm gọi tên hắn.

Hắn ngỡ ngàng "a" một tiếng, sau đó chờ đợi Cảnh Uyên lên tiếng trước: "Ta nghe Công Tôn Ngạc gọi ngươi là tiểu Duật, hai người thân thiết đến mức đó?"
Nhan Duật nghĩ sao liền nói vậy: "Bọn ta chỉ là bèo nước tương phùng, chẳng qua Chúc Dung là người hào phóng khoáng đạt, đối đãi với ai cũng như vậy."
"Thì ra trong lòng ngươi hắn tốt đến thế." Cảnh Uyên cười lạnh.

Nhan Duật lầm tưởng Cảnh Uyên cũng thưởng thức tính cách của Công Tôn Ngạc như hắn, bèn thừa nhận: "Lúc đầu ta còn có chút kiêng dè với Chúc Dung, nhưng ở cùng y một thời gian lại bị sự nhiệt tình của y cảm hóa dần.

Y cũng rất thích trẻ con."
Cảnh Uyên sờ ra sau vành tai, hàm ý chán ghét rất rõ: "Ta mệt rồi, muốn về quán trọ nghỉ ngơi."

Nhan Duật cảm thấy Cảnh Uyên không được vui, lại không rõ lý do vì sao.

Hắn tìm kiếm mọi khả năng có thể, chợt nhớ đến chuyện đã để quên cây tiêu mà Cảnh Uyên tặng lại Vu Hàm Cung.

Lẽ nào Cảnh Uyên phát giác rồi? Lẽ nào cho rằng hắn khinh thường y, do đó ngay cả đồ vật y tặng cũng không mang theo?
"Cảnh Uyên, lần trước ta..." Hắn vốn định giải thích là do lần trước ra đi vội vàng, cũng do bản thân ngày thường có thói lơ đễnh, hay quên trước quên sau, thế nên mới vô ý để lại vật giá trị như vậy.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói hết thì Cảnh Uyên đã gạt phắt đi.

"Để sau nói đi.

Giờ ta không có tâm trạng nghe gì cả."
Nhan Duật miễn cưỡng gật đầu.

Hắn đưa Cảnh Uyên về lại quán trọ.

Cảnh Uyên tự bỏ về phòng trước, nửa lời cũng không lưu lại cho hắn.

Hắn nhớ đến cái hẹn với Công Tôn Ngạc, bèn ghé sang chỗ y một lúc, thấy y đang ngồi bực dọc uống rượu.

Công Tôn Ngạc nhíu mày nhìn vào Nhan Duật, tay vẫn cầm chén rượu lớn hớp một ngụm rồi nói: "Tiểu Duật, ta chờ ngươi rất lâu.

Ngươi cùng người đó rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Người đó?" Nhan Duật ngơ ngác hỏi lại.

"Cảnh Uyên!" Công Tôn Ngạc trầm giọng xuống khi thốt ra cái tên này.

"Ta khi nãy đã nói rất rõ rồi còn gì?" Hắn từ chối nói lại thêm lần nữa.

Tâm tình hắn đang mâu thuẫn vô cùng, cứ miên man nghĩ ngợi xem Cảnh Uyên thật sự mệt không muốn nói chuyện nữa, hay là hắn đã vô ý chọc giận y rồi?
"Nếu chỉ vậy thôi là tốt nhất.

Đừng đến gần hắn.

Hắn rất nguy hiểm."
"Ta biết." Nhan Duật nghĩ rồi đáp.


Cung chủ của Tử Bất Minh nếu không đáng sợ thì còn ai trên giang hồ đáng sợ nữa.

Thế nhưng, ẩn sau sự đáng sợ đó lại là một nỗi cô độc không thể nói thành lời.

Bởi vì ai ai cũng sợ Cảnh Uyên, thế nên ở bên cạnh y không có được người bầu bạn, càng không có được người thấu hiểu.

"Nhưng ta nghĩ...Cảnh Uyên cũng có mặt rất đáng thương."
Công Tôn Ngạc đập mạnh chén rượu xuống bàn: "Đáng thương? Ngươi quá lương thiện rồi tiểu Duật.

Hắn là kẻ coi trời bằng vung, giết người không gớm tay, biệt danh Hoạt Diêm La kia nào phải là thứ người ta chỉ đặt để trang trí cho hắn.

Ngươi nếu có lòng thương hại vì hắn bị tật nguyền, thì hãy thương hại cho những kẻ chết trong tay hắn còn hơn.

Hắn thật sự là ác quỷ.

Bất cứ ai chỉ vô tình nhắc đến đôi chân không thể đứng lên của hắn thì liền gánh chịu họa diệt môn.

Ta còn nhớ trang chủ của Thiên Hương sơn trang vì lỡ lời nhạo báng đôi chân hắn vô phương cứu chữa, kết quả trong một đêm, từ chủ đến nô bộc có hơn hai trăm mạng người đều không còn sống người nào.

Ngay cả con dâu của lão trang chủ, người đang mang thai mà hắn cũng không tha.

Tiểu Duật, người khắp thiên hạ này ngươi có thể thương hại, nhưng hắn thì không được phép."
Nhan Duật chấn động, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.

Không phải hắn sợ, mà là kinh tâm, bởi không ngờ được Cảnh Uyên lại tàn nhẫn như vậy.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng bảo vệ cho y: "Thường nói người trong giang hồ thân bất do kỷ, có lẽ...có lẽ Cảnh Uyên cũng chưa chắc muốn làm vậy."
Công Tôn Ngạc buông chén rượu đứng dậy, mang một cỗ nộ khí hừng hực tiến lại gần Nhan Duật: "Hắn là kẻ thù chung của giang hồ, chứ không phải kẻ thù của ta, ta không có lý do gì đi nói xấu hắn.

Ta chỉ không muốn ngươi bị liên lụy trong vòng xoáy giang hồ này."
"Ta hiểu...nhưng mà..."
"Ngươi thích hắn?"
Nhan Duật hạ thấp ánh mắt do dự.

Công Tôn Ngạc tiến thêm một bước, đẩy y vào sát bàn: "Trả lời ta, ngươi thích hắn?"

"Chúc Dung, ta..."
"Đừng thích hắn..." Công Tôn Ngạc bỗng dưng gục trên vai Nhan Duật, giọng nói mang theo chút xót xa rỉ vào tai hắn.

"Ta không muốn ngươi chịu thương tổn."
Nhan Duật phì cười.

Hắn có tư cách gì mà ở cạnh Cảnh Uyên, càng không cần lo sẽ phải vì y chịu thương tổn.

"Chúc Dung, ngươi say rồi, nói năng hàm hồ gì vậy.

Ta vẫn mạnh khỏe thế này mà."
Công Tôn Ngạc chợt ôm Nhan Duật lại, ngửi ngửi quanh cổ Nhan Duật rồi cắn nhẹ một cái.

Nhan Duật rùng mình, môi lưỡi của y không có ý định dừng lại, chớp mắt đã đem Nhan Duật đẩy ngã xuống mặt bàn.

"Chúc Dung, ngươi..." Nhan Duật kêu lên một tiếng, phút chốc cứng đờ ra.

Thế này là sao?
Công Tôn Ngạc không đáp trả, chỉ càng lúc càng lấn tới, đem vùng da quanh cổ Nhan Duật hôn mãnh liệt hơn.

Nhan Duật khôi phục bình tĩnh, vươn tay tát mạnh vào mặt Công Tôn Ngạc rồi vùng chạy ra khỏi phòng y.

Công Tôn Ngạc ném chén rượu xuống đất, buồn bã nói: "Ngươi...quả nhiên là thích hắn rồi."
Cảnh Uyên nhìn qua cửa sổ, thấy Nhan Duật y phục xộc xệch chạy ngang qua dãy hành lang, liền nhíu chặt đôi mày cong.

Bạch Cơ đứng bên cũng bất an theo.

Nàng hiểu được tâm tình của y dạo gần đây phiền muộn nhiều hơn là vui vẻ.

Đương nhiên nàng rất rõ nguyên nhân là do ai, bởi rõ nên càng không tiện nhắc đến.

"Cung chủ, ở Hà Nam có vài nơi rất đẹp, hay là người đi thưởng thức một chút."
"Kim châm đã lấy được rồi, trong cung còn nhiều việc, ngày mốt quay về." Cảnh Uyên thẳng thừng nói.

Bạch Cơ băn khoăn, nàng biết Cảnh Uyên giận Nhan Duật thật rồi.

Lát sau, y mới chầm chậm nói thêm: "Ta luôn cảm thấy Công Tôn Ngạc đối với ta có hận ý.

Hắn không hề tham gia trận đại chiến giữa chính phái và Tử Bất Minh năm xưa, có thể còn lý do nào khác.

Cho người điều tra thử xem."
Bạch Cơ nhận lệnh đi ngay.


Sáng hôm sau, Công Tôn Ngạc rụt rè ba bốn bận đứng trước cửa phòng Nhan Duật, nửa muốn gõ, nửa lại không dám.

Nhan Duật đúng lúc mở cửa đi ăn, vô tình chạm mặt y, cả hai nhìn nhau càng ái ngại hơn.

"À...cái đó...chuyện đêm qua..." Công Tôn Ngạc vừa gãi đầu vừa khó khăn nhào nặn ra từng chữ.

"Là ta say rượu làm càn.

Xin lỗi ngươi, tiểu Duật."
Nhan Duật có chút khó chịu nhưng không thể nào trách tội một người say, giả vờ cười nói: "Ta quên rồi.

Đừng nhắc đến nữa."
Công Tôn Ngạc cảm thấy lời này của Nhan Duật rất gượng gạo, cúi thấp đầu, nghĩ ngợi rồi nói:
"Ta...cực kỳ căm ghét Cảnh Uyên.

Ta nhận sai vì hành vi lỗ mãng của mình đêm qua, nhưng mỗi lời ta nói đều muốn tốt cho ngươi.

Mong rằng ngươi tiếp nhận những lời khuyên ấy, đừng mê muội nhất thời mà làm hại bản thân."
"Chúc Dung!" Nhan Duật bất mãn gọi tên y.

"Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Ngươi và Cảnh Uyên có gút mắc gì? Sao mỗi lời nói ra đều chống đối Cảnh Uyên?"
"Hắn đã từng làm những gì thì tự hắn hiểu.

Ta có dặn người chuẩn bị vài món điểm tâm để tạ lỗi.

Ngươi xuống lầu dùng cùng ta được không?"
Nhan Duật nghĩ nếu từ chối thì Công Tôn Ngạc sẽ cho rằng hắn còn giận, vả lại hắn cũng đang đói nên gật đầu ưng thuận.

Nào ngờ, vừa xuống lầu liền trùng hợp đụng mặt Cảnh Uyên và Bạch Cơ đang muốn đi ra ngoài.

Cảnh Uyên lần này không làm ngơ hắn, thấy tay áo của hắn bị xốc ngược lên còn ân cần lại chỉnh sửa rồi nói: "Ăn ngon miệng vào, ngươi gầy lắm rồi."
Nhan Duật ngơ ngác, thật không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Uyên lúc thế này, lúc lại thế khác.

Bất quá, sự ôn nhu này làm trái tim hắn tan chảy.

Hắn vô thức gật gật, mặt đỏ nhuận lên.

Công Tôn Ngạc chướng mắt không nhìn.

Sau khi Cảnh Uyên bỏ đi, Nhan Duật và Công Tôn Ngạc dùng điểm tâm nhưng không nói với nhau lời nào.

Thật ra Nhan Duật cũng muốn nói, nhưng không tìm ra đề tài, cuối cùng chỉ đành im lặng cho qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận