"Đừng mà, Cảnh Uyên, đừng!"
Nhan Duật yếu ớt chống cự, hai hốc mắt ướt đẫm nước khi Cảnh Uyên thô bạo cắn khắp nơi từ cổ xuống bả vai hắn.
Ngoài kia còn có phu xe, Xích Linh và Bạch Cơ cưỡi ngựa đi phía trước.
Nhan Duật chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ, sợ rằng bọn họ nghe được tiếng động giằng co bên trong.
Hắn cố gắng giữ tay Cảnh Uyên, lại không mạnh bằng y, càng giữ càng làm nhàu nát y phục hơn.
"Đừng...đừng ở đây, xin ngươi..."
Nhan Duật nghẹn ngào nấc, khiến Cảnh Uyên nửa chừng tuột hết mọi cảm hứng, ném ánh nhìn khinh miệt về phía hắn: "Khóc? Mỗi lần ta chạm vào ngươi là khóc, không cam tâm tới mức đó?"
Cảnh Uyên ngồi sang một bên xe ngựa, tâm tình cực kỳ gắt gỏng, bất giác không nói nữa.
Nhan Duật lau nước mắt, kéo cao cổ áo lại: "Ta biết là ngươi đang rất giận."
"..."
"Cảnh Uyên!" Nhan Duật cố với tay sang kéo một góc tay áo y nhưng bị y giật lại, giọng vô cảm: "Đừng chạm vào ta."
Nhan Duật mất thăng bằng ngã xuống ghế, Linh Tê bên hông hắn rơi ra, lăn lóc tới cạnh mũi hài Cảnh Uyên.
Cảnh Uyên nhìn thấy Linh Tê thì hơi dịu lại, định nhặt lại thôi, hờ hững nói: "Đã rời đi, còn mang theo làm gì?"
Nhan Duật lom khom nhặt Linh Tê lên, ngồi vào một góc xe ngựa: "Nếu ta bỏ lại, ngươi sẽ càng giận hơn."
"May mà ngươi còn biết vậy."
Về tới Vu Hàm Cung, Cảnh Uyên lại nhốt Nhan Duật vào phòng y.
Thế nhưng, khác lần trước, lần này ngay cả Lãm Bân Nhan Duật cũng không được gặp.
Hắn nghe đám cung nhân nói Cảnh Uyên đã mời tiêu sư khác về dạy Lãm Bân.
Bất luận tiểu thiếu chủ có khóc lóc la lối bao nhiêu, cuối cùng cũng không dám trái ý Cảnh Uyên, đành ôm uất ức mà học.
Vẫn còn một chuyện khác là, Cảnh Uyên không đến gặp hắn nữa.
Một ngày, hai ngày, rồi dần dần một tháng, hai tháng...Cảnh Uyên không đến, hắn vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng.
Mỗi ngày, hắn đều nhìn ra cửa lớn, không biết trông đợi gì, lại như chẳng trông đợi gì.
Một hôm, nghe ngoài sân có tiếng Hắc Anh la mắng đám cung nhân, Nhan Duật bèn mở cửa ra xem.
Chuyện là Hắc Anh vừa cùng Bạch Cơ đi hái một ít cây rừng về.
Bạch Cơ hái dược, còn Hắc Anh hái độc.
Đám cung nhân không có kiến thức, đem độc và dược phơi lẫn lộn với nhau, đã vậy còn làm mất đi vài cây, do đó đang khẩn trương tìm kiếm xung quanh.
"Ta có thể giúp được gì không?" Nhan Duật tới gần hỏi.
Hắc Anh bực dọc nói với hắn: "Ta sắp phải theo cung chủ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nhan công tử trông chừng bọn người này giùm ta, đừng để họ lười biếng.
Nhất định phải tìm cho ra Tử Cốt Linh."
"Tử Cốt Linh?"
"Đó là một cây độc thân cỏ, lá dài màu tím, hoa kết thành chùm trắng, độc tính vô song.
Chỉ cần ăn một lá thôi cũng đủ giết chết người trưởng thành.
Ta sợ nhất là Bân Bân chạy chơi khắp nơi, nhìn thấy thứ lạ sẽ chạm vào, không nghĩ rằng nó có độc.
Vạn nhất mà không tìm được, thì xem như nguy to rồi.
Cung chủ nhất định trách tội xuống."
"Ta sẽ cố hết sức."
Hắc Anh đi rồi, đám cung nhân vẫn không dám xao nhãng.
Kỳ thật Nhan Duật nào có quen chỉ thị ai, vậy nên đích thân hắn cũng đi tìm thử.
Loay hoay cả buổi, chợt nghe một cung nhân reo lên đã tìm thấy.
Nhan Duật hiếu kỳ chạy lại xem, nhớ lời Hắc Anh từng nói: "Chỉ cần ăn một lá thôi cũng đủ giết chết người trưởng thành." Hắn nhất thời bị ma quỷ che mắt, thừa lúc cung nhân không để ý, ngắt trộm một lá nhét vào tay áo.
Cuộc sống bị giam cầm mà không biết đến ngày mai thế nào so với cái chết còn khó chịu hơn.
Sau khi về phòng, Nhan Duật bình tâm trở lại, tự hỏi không hiểu sao ngu ngốc dây vào thứ gánh nặng này.
Thời thơ ấu, hắn từng trải qua nhiều cảnh chịu đói chịu khát, cũng chưa một lần nghĩ đến cái chết.
Giờ đây, chỉ bất quá làm chim trong lồng, cá trong chậu, nhưng không hề bị đối xử tệ bạc gì, vậy tại sao lại thấy ngột ngạt như không thể thở nổi nữa, thậm chí còn nghĩ quẩn?
Nhan Duật rút ra Linh Tê, nhìn vật lại nhớ đến người, chợt hoang mang nhận ra: Lẽ nào là vì Cảnh Uyên giận hắn, không ngó ngàng hắn, cho nên hắn mới thấy bức bối thế này.
Giờ hắn sống thật thảm hại, ngay cả việc hắn yêu thích nhất là thổi tiêu cũng không có tâm tình.
Chiều hôm đó, Nhan Duật lấp ló gần thư phòng của Cảnh Uyên, mấy lần muốn vào lại không dám vào, đang lúc hắn định rời đi thì đụng mặt Bạch Cơ bưng chén thuốc tới, suýt nữa không cẩn thận làm đổ chén thuốc trên tay nàng.
May mà Bạch Cơ thân thủ tốt, chụp lại không cho chén thuốc rơi giọt nào ra ngoài.
Nhan Duật rối rít cúi đầu: "Xin lỗi, ta không phải cố ý."
Bạch Cơ cười: "Nhan công tử đừng khách khí quá, chỉ là chút chuyện cỏn con thôi.
Nếu đã đến, sao Nhan công tử không vào trong?"
Nhan Duật gãi đầu, ngượng ngập nói: "Ta chỉ là đi ngắm cảnh ngang qua, đến lúc phải quay về rồi."
"Nhan công tử khoan đi.
Mặc dù cung chủ đã đứng lên được nhưng thương tích ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải thường xuyên dùng thuốc để giảm cơn đau.
Nhan công tử đã đến thì thay Bạch Cơ mang vào cho cung chủ."
Bạch Cơ đưa khay thuốc sang cho Nhan Duật.
Nhan Duật nhìn nàng lưỡng lự, nàng hối thúc: "Thuốc nên uống lúc nóng mới có công hiệu nhất."
Nhan Duật gật đầu, tiến đến gần gõ cửa thư phòng.
Cảnh Uyên tưởng là Bạch Cơ nên không hỏi han gì, chỉ nói: "Vào đi!" Lúc phát hiện là Nhan Duật thì mày kiếm chau lại, bất quá vẫn không đặt xuống quyển sách đang xem trên tay.
Nhan Duật bưng chén thuốc đến bên bàn.
Cảnh Uyên im lặng cầm lên, uống cạn một hơi rồi đặt xuống, nói: "Có thể ra ngoài được rồi."
Nhan duật khó xử đứng yên.
Nếu cứ vậy mà đi, chẳng phải uổng công hắn đến tận đây hay sao?
"À...ừm, Cảnh Uyên..."
"..."
"Thuốc này...ngươi còn phải uống trong bao lâu thì mới khỏe mạnh hoàn toàn?"
Cảnh Uyên đặt quyển sách xuống, rũ mắt nhìn vào đôi chân: "Vài tháng nữa." Nói xong, Cảnh Uyên lại rơi vào im lặng.
Nhan Duật xoắn xuýt hai bàn tay vào nhau, tìm lời nói tiếp: "Thuốc...đắng lắm không?"
Cảnh Uyên hơi ngước lên, dùng một ngón tay ngoắc Nhan Duật lại gần.
Nhan Duật bẽn lẽn tiến tới từng bước, đột ngột bị Cảnh Uyên kéo ngồi lên đùi y, bờ môi chạm vào bờ môi, triền miên một nụ hôn dài.
Lúc đầu Nhan Duật còn đập tay lên vai Cảnh Uyên kháng cự, sau dần buông lỏng níu vào áo y.
Thế nhưng, đúng lúc Nhan Duật định đáp trả, Cảnh Uyên lại chấm dứt nụ hôn, cười chế nhạo: "Vị thuốc đắng không?"
Nhan Duật ngẩn ngơ: "Đắng!"
Cảnh Uyên xoa xoa má y, ánh mắt phức tạp, nửa như muốn nâng niu, nửa lại muốn hủy hoại, cuối cùng thả Nhan Duật ra, đẩy xe lăn lại gần Thái Phượng cầm: "Về đi, ta tạm thời không muốn gặp ngươi."
Nhan Duật ấm ức hỏi: "Tại sao?"
Cảnh Uyên không tức giận, nhưng ngữ khí buốt lạnh nói: "Ngươi đã làm ra chuyện gì còn không hiểu hay sao? Cứ mỗi lần nghĩ đến việc ngươi dám trốn khỏi Vu Hàm Cung, còn công khai đi cùng Công Tôn Ngạc, ta lại thấy không thể nào tha thứ được.
Mỗi giây mỗi phút các ngươi ở bên nhau, làm sao ta biết rốt cuộc đã xảy ra loại chuyện gì?"
Nhan Duật chết đứng, mấp máy môi hỏi lại: "Ngươi...nghĩ ta và Chúc Dung xảy ra loại chuyện gì?"
Cảnh Uyên nhấn ngón tay xuống dây đàn, gảy một cái, âm thanh vụn vỡ: "Vậy thì phải hỏi chính ngươi."
"Lẽ nào ngươi nghĩ...bọn ta đã ngủ với nhau?"
Cảnh Uyên không trả lời, chỉ bằng thái độ này thì câu trả lời đã hiện ra rất rõ ràng trước mắt Nhan Duật.
Nhan Duật đau đến mức đứng không vững, thụt lùi vài bước.
Thì ra suốt mấy tháng nay, lý do mà Cảnh Uyên không đến gặp hắn là vì y không tin hắn.
"Ta chưa từng muốn đến Vu Hàm Cung này, thậm chí đã cố gắng rời khỏi đây.
Chính ngươi! Chính là ngươi ép buộc ta nhiều lần quay lại.
Nhưng giờ ngươi nói với ta ngươi không tin ta, ngươi nghĩ ta và Chúc Dung đã làm chuyện đáng xấu hổ sau lưng ngươi, vậy thì ngươi muốn ta quay lại để làm gì? Để đối diện với sự khinh bỉ và lạnh nhạt của ngươi sao?"
"..."
"Nhan Duật ta tuy không phải công tử thế gia, từ nhỏ cũng không được học hành tử tế, nhưng ta còn biết lễ nghĩa liêm sỉ, tuyệt đối không vô sỉ tới mức có thể ngủ với bất kỳ ai."
"Ta làm sao tin được một kẻ nói thích ta, nhưng lại rời khỏi ta? Nói rằng không có quan hệ gì với Công Tôn Ngạc, nhưng vừa thoát khỏi tầm mắt ta liền đến bên cạnh hắn? Ta từng cho rằng Nhan Duật ngươi thiên chân đơn thuần, xem ra là ta lầm.
Công Tôn Ngạc đang liên thủ với đám nhân sĩ giang hồ nói rằng phải diệt tận tổng đà của Tử Bất Minh.
Lý do trong đó không cần hỏi cũng biết là vì ai.
Nếu ngươi chưa từng hứa hẹn gì với hắn, hắn lại có thể vì một người bạn sơ giao mà làm đến mức này sao? Tâm tư của ngươi có lẽ đáng sợ hơn ta nghĩ."
"Ta không biết gì cả.
Ta...ta..." Nhan Duật tức đến nỗi nghẹn cả lời, bất chợt nước mắt ứa ra.
Tê tâm liệt phế cũng chỉ có thể là tới mức này mà thôi.
Hắn muốn giải thích, lại chẳng biết phải giải thích gì, cuối cùng cắn chặt môi, mang theo vị mặn của máu tươi nói: "Ngươi đã không tin ta, ta có nói gì cũng vô ích.
Ngươi hỏi ta vì sao rời xa ngươi? Chính là vì thế này đây.
Khoảng cách giữa chúng ta lớn đến mức khiến ta sợ hãi.
Ta chưa từng có mặt trong quá khứ của ngươi.
Ta không biết chút gì về ngươi, thậm chí ngươi cũng không muốn nói cho ta biết.
Ngươi cũng thế, chẳng hề biết chút gì về ta.
Ngươi chỉ muốn ta giống như bù nhìn ngoan ngoãn ở cạnh ngươi.
Đó là yêu hay sao? Nhan Duật ta ngu dốt, nhưng vẫn dám khẳng định rằng đó không phải.
Có lẽ ngươi đã quen làm cung chủ cao cao tại thượng của ngươi, nhưng ngươi không hề biết làm thế nào để yêu một người thật sự."
Nhan Duật nói hết thì lập tức quay đầu bỏ đi.
Cảnh Uyên không đuổi theo, nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó đau nhói trong tim.
Y kéo một dây đàn không buông ra, nhắm chặt mắt lại, tự hỏi: "Lẽ nào là ta nghĩ sai?".