Diêm Vương Canh Ba FULL


Khi hai cỗ y phục được cởi ra, Cảnh Uyên luồn tay ra sau gáy Nhan Duật đỡ hắn nằm xuống và xua hết đậu đỏ trên chăn sang một bên.

Ngọn nến mong manh xuyên qua chiếc màn giường, soi rọi lên đôi mắt thập phần e lệ của hắn.

Hắn cứ vò tay vào chăn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, không khác gì thỏ con đang cố gắng trốn vào chiếc hang nhỏ.

"Duật nhi!" Cảnh Uyên nín cười nhìn hắn, đột nhiên nghĩ ra điều tinh quái.

"Hôn ta!"
"Hả?" Nhan Duật trợn mắt lên, sau đó liền bị ánh nhìn quả quyết của Cảnh Uyên đánh bại, bất đắc dĩ hơi nhổm người lên chạm vào môi y.

Nhan Duật hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, vô tình lại giống như đang nhử mồi, khiến Cảnh Uyên dấy lên ham muốn mãnh liệt.

Y cắn môi dưới của hắn, day day giữa răng và lưỡi rồi ấn sâu vào, mang hết vị ngọt trong khoang miệng nút lấy từng chút một.

Bàn tay cùng lúc lần mò xuống đầu nhũ Nhan Duật, ngắt yêu vài cái.

Nhan Duật không chịu nổi phát ra âm thanh ư ư trong cổ họng, nhưng lực tay của Cảnh Uyên không có ý nới lỏng, càng lúc càng chà sát hơn da thịt hắn, thoăn thoắt đi nhanh xuống vùng hạ bộ bên dưới.

Từ sau khi Nhan Duật trốn khỏi Vu Hàm Cung, đây là lần đầu tiên hai người mới quan hệ lại.

Bấy lâu nay, Cảnh Uyên muốn đợi cho Nhan Duật lành hẳn đôi mắt, trả cho hắn một hỉ phòng đường đường chính chính như hắn từng nói.

Giờ đây, khi da thịt trần trụi tiếp xúc nhau, Cảnh Uyên chỉ hận không thể lập tức ngấu nghiến Nhan Duật vào bụng cho thỏa cơn đói đã lâu.

Nhan Duật không hề quen thuộc với chuyện chăn gối, lại bị Cảnh Uyên kích thích cả trên lẫn dưới, không đợi được mấy hồi đã bắn vọt ra.

Dịch thể nồng đậm quện vào tay Cảnh Uyên.

Y nhấp nhấp mấy ngon tay, đột nhiên khó chịu nghĩ tới một chuyện bên lề: "Duật nhi sung mãn thế này, nếu như ở cùng nữ nhân, khẳng định sẽ khiến cho nữ nhân mang thai."
Nhan Duật ngơ ngác: "Trường Quân, ngươi lại đùa ta rồi."
Cảnh Uyên đem dịch thể quét lên môi Nhan Duật: "Duật nhi, đừng trách ta ích kỷ.

Ta muốn nhuốm bẩn ngươi để đời này ngoài ta ra, ngươi sẽ không thể khao khát được bất cứ ai khác.

Ngươi chỉ có thể thuộc về ta."
Nhan Duật nghe xong bỗng phì cười: "Ta không phải quốc sắc thiên hương, cũng không phải nhất biểu nhân tài gì.

Trường Quân, một mình ngươi thích ta ta đã cảm kích lão thiên gia lắm rồi, sẽ không còn ai khác thích ta nữa đâu.

Vậy nên ngươi đừng ngốc nghếch mà lo lắng."
Cảnh Uyên nghĩ thầm, Nhan Duật lúc nào cũng tự đánh giá thấp mình như thế.

Bất quá, nhờ vậy mà hắn không có tham vọng, không có đầu mày cuối mắt với người khác, kỳ thực là tốt chứ không xấu.

"Ngươi bảo ai ngốc nghếch?" Cảnh Uyên cố ý nhấn ngón tay vào điểm nhạy cảm trên người Nhan Duật.


Nhan Duật cong người, vì không ngờ trước mà thất thố kêu lớn lên.

Cảnh Uyên cười cười, tình ý miên man: "Âm thanh nghe rất ngọt.

Ta thích."
Không chờ cho Nhan Duật kịp nói lời nào, Cảnh Uyên lại cho thêm ngón tay vào, dứt khoát khuấy động ngõ ngách bên trong.

Nhan Duật bấu vào vai Cảnh Uyên, khó khăn thở ra.

Chỗ ấy vừa tê rần vừa nhột nhạt, ngũ vị tạp trần, không biết diễn tả sao cho đúng.

"Trường Quân, chậm...chậm chút..."
Cảnh Uyên ngắt vào điểm yếu của Nhan Duật, đắc ý nói: "Nếu gọi ta là tướng công, ta sẽ suy nghĩ lại."
Nhan Duật đánh lẫy lên vai y, mặt đỏ rực như ngọn nến, hai mắt đẫm đầy hơi nước, tinh quang lấp lánh mê hoặc.

"Duật nhi, gọi ta...tướng công..." Cảnh Uyên ôm sát người hắn lại, cự vật từ từ đi vào, tuy dịu dàng nhưng vẫn khó tránh khỏi sự gấp gáp.

Nhan Duật hít sâu cảm nhận cơ thịt đang nong ra, từng chút đau thốn đến tận tim.

Hắn ướt át nhìn Cảnh Uyên, ngay cả thở cũng ngưng trệ thì huống hồ là nói chuyện.

"Gọi tướng công." Cảnh Uyên khàn khàn lặp lại.

Dưới cặp mắt thúc ép mãnh liệt và bất khả kháng ấy, Nhan Duật bấu chặt vai y, thều thào: "Tướng...tướng công!"
Cảnh Uyên vô cùng ưng ý, vừa đẩy tới vừa liếm dọc xương cổ Nhan Duật: "Ngoan!" Tuy rằng cú đẩy rất nhẹ, Nhan Duật vẫn thấy kinh tâm động phách, khóc nấc lên một trận.

Vị trí ấy lâu ngày không khai hoang, chính là co xiết dữ dội, làm cả hai cùng đau như nhau.

Cảnh Uyên an ủi hắn giống như đang an ủi một đứa trẻ: "Không sao, chút nữa thôi sẽ hết.

Duật nhi vì tướng công, chịu đựng được không?"
Nhan Duật cắn răng, bị sự ôn nhu của Cảnh Uyên thuyết phục, phủ phục trong lòng y, cùng y giao thoa làm một.

Cũng không biết là bao lâu sau đó, lại trở nên thích nghi dần, Cảnh Uyên bắt đầu động mạnh mà Nhan Duật cũng không ý thức được, khoái cảm cuộn trào, triền miên kêu gào dưới thân y.

Một đêm tình ý bất tận...!
Hôm sau, mặt trời lên cao quá ba sào thì Nhan Duật mới mỏi mệt tỉnh dậy.

Vừa tỉnh đã trông thấy Cảnh Uyên ngồi trên ghế hướng tầm nhìn ra cửa sổ, trong lòng vuốt ve con thỏ lông trắng.

Cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Hắn có lúc đã tự hỏi mình, rốt cuộc là yêu Cảnh Uyên, yêu từ giây phút nào.

Giờ nghĩ lại, có lẽ là sắc trời hôm ấy quá trong, cũng có lẽ dáng vẻ Cảnh Uyên vuốt đầu con thỏ trắng quá ôn nhu, khiến hắn thật tâm rung động.


Hoặc là nên nói...ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm vào nhau, trong tim hắn đã thầm xác định: Phải, chính là người này, người mà hắn muốn ở cạnh cả đời.

"Ngắm đủ chưa?" Cảnh Uyên cười trộm quay lại nhìn hắn.

Nhan Duật kéo chăn qua đầu giả vờ không nghe thấy, có bao nhiêu xấu hổ đều hiện rõ lên mặt.

"Gần đây phát hiện Duật nhi rất thích ngắm ta nha."
"Không có!" Nhan Duật chối ngay, lại không ngờ được Cảnh Uyên đã tới từ lúc nào, đem chăn của hắn gỡ ra: "Nếu Duật nhi không thích ngắm ta, vậy là nói ta không đủ hấp dẫn rồi?"
"Cũng không phải!" Nhan Duật buột miệng, rồi chợt xấu hổ thêm một tầng.

Cảnh Uyên cười sảng khoái, ý tứ trêu chọc hắn rành rành ra đấy.

"Cung chủ!" Cuộc đùa giỡn giữa hai người bỗng bị ngắt ngang bởi tiếng gọi nghiêm chỉnh của Bạch Cơ ở ngoài cửa.

Cảnh Uyên đoán hẳn là có chuyện quan trọng thì nàng mới bất đắc dĩ đến tìm y lúc này.

Y vỗ về trên tấm chăn Nhan Duật: "Ngoan, dậy thay đồ, lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp những người quan trọng."
Cảnh Uyên đi ra nói chuyện riêng với Bạch Cơ một lúc, lát trở vào thấy Nhan Duật đã mặc xong y phục chỉnh tề, đang đứng thắt dây vải quanh eo.

Cảnh Uyên đến cầm lấy dây vải khỏi tay Nhan Duật.

Nhan Duật ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, đứng yên để cho y thắt hộ.

Từ lúc trở vào, không thấy Cảnh Uyên cười nữa, Nhan Duật nghĩ Bạch Cơ đã báo một tin xấu, chần chừ nửa buổi mới dám lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tào Liêm tự sát chết rồi." Cảnh Uyên trầm ngâm nói.

Nhan Duật kinh ngạc: "Sao y lại nghĩ quẩn như vậy?"
"Kết cục này không phải là ta không đoán được.

Người cao ngạo như hắn sẽ không chịu nổi một vết sẹo trên mặt.

Hắn đối với người khác muốn dồn tới đường chết cũng không tự thấy quá đáng, nhưng nếu người khác đối với hắn lưu lại một chút sỉ nhục thôi cũng là thù hận cả đời."
Nhan Duật rũ mày xuống nghĩ nghĩ, rồi lại hỏi: "Nếu ngươi vốn biết, sao lại phải ép buộc y?"
Cảnh Uyên nhướn mày: "Nghĩ ta tàn nhẫn sao?"
Nhan Duật lắc đầu: "Ta tin vào quyết định của ngươi, chẳng qua là tò mò hỏi thêm một câu vậy thôi.

Ngươi đừng bận tâm."
Cảnh Uyên vươn ngón tay ngắt chóp mũi Nhan Duật: "Dù có là bạn thời thơ ấu, dù ta cũng rất xót xa, nhưng không thể làm khác được.

Ta đã cho hắn rất nhiều cơ hội rồi, đều là tự hắn không biết trân quý.

Không nói về hắn nữa, đi theo ta."
Cảnh Uyên nắm tay Nhan Duật đi vòng qua các dãy hành lang, bất luận đi đến đâu hắn cũng thấy người hầu cung kính cúi đầu chào hỏi cả hai.


Điều đáng nói là Cảnh Uyên không có ý định buông tay hắn, cứ như muốn để cho mọi người biết mối quan hệ công khai giữa họ.

Nhan Duật tuy có chút không quen, nhưng nghĩ kỹ thì hắn và Cảnh Uyên đã là phu thê chính thức, lẽ nào phu thê chính thức còn phải che che giấu giấu trước mặt người khác?
Cảnh Uyên đưa Nhan Duật đến từ đường của Cảnh gia.

Nhan Duật chới với, thì ra những người quan trọng mà y nhắc đến chính là họ.

Cảnh Uyên cùng Nhan Duật quỳ xuống vái lạy.

Nhan Duật có cảm giác như đang ra mắt trưởng bối, vô cùng hồi hộp.

Cảnh Uyên nói: "Duật nhi, người thân của ta từ sớm đã rời xa ta hết, thế nhưng tất cả bọn họ đều ở đây, đều đã từng chứng kiến sự trưởng thành của ta.

Ta muốn dẫn ngươi đến đây, muốn để bọn họ thấy được đứa trẻ mà họ chăm nom lúc xưa giờ đã thành thân rồi, còn thành thân với một người cực kỳ tốt.

Bọn họ chắc sẽ an lòng."
Nhan Duật mỉm cười, không hiểu sao lá gan của hắn đột nhiên lớn ra, đột nhiên muốn nói những lời trách nhiệm trước mặt các trưởng bối của Cảnh gia: "Trường Quân, ta sẽ thay họ chăm sóc ngươi thật tốt."
"Này là ngươi tự hứa."
"Ta hứa"
Cảnh Uyên nghiêng đầu chạm vào trán hắn, không ngại ngùng cười nói: "Vậy nửa đời còn lại của Cảnh Uyên ta trông cậy hết vào Duật nhi."
Nhan Duật vui vẻ híp mắt lại, dùng hai tay nâng má y rồi chấp nhận nói: "Được a!"
Hai năm sau, Lãm Bân lớn thêm được một chút, đã bớt đi phần nào tính khí trẻ con, bắt đầu học người khác làm ra bộ dạng nho nhã ngâm thơ thổi tiêu rất thuần thục.

Xích Linh vẫn thích ăn chân gà, Hắc Anh vẫn thích chế độc, còn Bạch Cơ vẫn phải quản thúc họ chặt chẽ, thường trêu rằng họ lớn xác nhưng còn chẳng chững chạc bằng Lãm Bân.

Nhan Duật cũng đã quen với cuộc sống ở Vu Hàm Cung, không còn thấy đáng sợ như lần đầu tiên hắn mới đến đây.

Miễn là không nhắc tới Diêm Vương Thiếp, tới những nhiệm vụ ẩn sâu dưới cái tên Tử Bất Minh, vậy thì mọi người đều sống và sinh hoạt không khác gì những người ngoài kia.

Đôi khi cũng sẽ cười vì một câu nói vu vơ, hoặc sẽ ngẩn người khi nghe hắn ngẫu nhiên thổi một giai điệu chạnh lòng nào đó.

Thỉnh thoảng, Nghiêm Bội Lăng sẽ đến thăm Cảnh Uyên.

Lần nào Cảnh Uyên cũng đưa Nhan Duật theo cùng, nghe họ nói những chuyện liên quan đến binh khí hoặc giang hồ.

Dù rất chán và nghe cũng chẳng hiểu gì, Nhan Duật lại không thể không đi.

Nhan Duật ngốc mấy cũng hiểu Cảnh Uyên không muốn hắn suy nghĩ vẩn vơ.

Hôm nay Cảnh Uyên phải cùng Xích Linh đến căn cứ huấn luyện sát thủ mới.

Nhan Duật không phải người giang hồ, đương nhiên cũng không tiện xen vào những chuyện thế này.

Hắn chỉ từng nghe Cảnh Uyên nói qua sát thủ lẫn tình báo của Tử Bất Minh dàn trải khắp nơi chứ không tập họp lại một chỗ, đề phòng một kẻ phản bội sẽ làm liên lụy đến cả tổ chức.

Cũng nghe nói là vào đời tổ tiên trước đây của Cảnh gia đã xảy ra vài vụ phản bội, dẫn đến việc tuyển lựa sát thủ sau này được thắt chặt hơn, huấn luyện cũng tàn khốc hơn rất nhiều.

Mà những cảnh không tốt ấy thì Cảnh Uyên chắc chắn sẽ không để hắn chứng kiến.

Nhan Duật ngồi trong mái đình nhỏ vươn vai ngáp một cái, bất ngờ bị Lãm Bân từ phía sau nhảy tới chộp vai hắn hù dọa.

Nhan Duật chỉ hơi chưng hửng, còn lại cũng không giật mình gì.


Trò này của Lãm Bân đã làm suốt hai năm qua, hắn muốn giật mình cũng khó.

"Không phải đệ đang luyện thư pháp với lão sư sao?"
Lãm Bân le lưỡi: "Đệ trốn ra đấy.

Lát nữa Anh tỷ lại chạy vòng vòng tìm đệ cho xem."
"Đệ biết thế mà vẫn trốn?"
"Đệ thích nhìn bộ dạng nổi giận của tỷ ấy.

Duật ca này..." Lãm Bân ngồi xuống cạnh hắn, chợt ngước mắt lên đắn đo suy xét: "Lão sư nói kết tóc làm phu thê thì sẽ sinh ra hài nhi, như phụ thân và mẫu thân thành hôn xong thì sinh ra đệ.

Sao Duật ca và cửu cửu đến giờ vẫn chưa có hài nhi?"
Nhan Duật méo mặt.

Tiểu gia hỏa này đang muốn chọc ghẹo hắn đây mà.

Hắn cao giọng hỏi lại: "Đệ tìm chết sao?"
Lãm Bân cười cười, đoán biết Nhan Duật sẽ đứng dậy đánh nó nên nhanh chân chạy trước.

Cảnh Uyên quay về nhìn thấy cảnh này, không nhịn nổi hiếu kỳ, giơ tay sang ngang chặn lại Nhan Duật hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cửu cửu, Duật ca, Bân Bân đi trước đây." Lãm Bân thừa cơ lao đi ngay, không để cho Nhan Duật có cơ hội tóm được.

Nhan Duật tức tối giậm chân: "Bân Bân nó..."
"Nó thế nào?"
"Nó bảo tại sao ta và ngươi vẫn chưa có hài tử?" Nhan Duật giận quá mất khôn, nói ra một lèo, nói xong chợt thẹn đến nỗi muốn tìm hố nào đó mà chui xuống.

Cảnh Uyên bật cười, nụ cười làm cho cả khuôn mặt của y sáng lạn hơn, mang xuân sắc bao trùm toàn bộ không gian.

Nhan Duật ngơ ngẩn, mơ mơ hồ hồ nói: "Trường Quân, cười thật đẹp a!"
Cảnh Uyên nựng má hắn, nghĩ nghĩ rồi bế hắn lên một cách đột ngột.

"A! Sao vậy?" Nhan Duật lớ ngớ hỏi.

"Chúng ta...đi tạo hài nhi."
"Ngươi cũng hồ đồ như Bân Bân sao? Mau thả ta xuống!"
Cảnh Uyên vẫn cứ ôm chặt không buông, lại như có như không cười rồi nói sang chuyện khác: "Duật nhi, ta tìm được băng ti rồi, Thái Phượng có thể khôi phục như xưa.

Sau này, Linh Tê không còn phải đơn độc nữa, cũng giống như chủ nhân của chúng liền kề bên nhau."
"Ân!" Nhan Duật khấp khởi trong lòng, quên để ý rằng Cảnh Uyên đã bế hắn đến trước phòng.

"Ngươi muốn làm ta phân tâm sao? Mau thả xuống."
Cảnh Uyên đem hắn lại giường: "Quá muộn rồi.

Nào, vì hài nhi, chúng ta cùng cố gắng..."
"..."
Gió vi vu thổi.

Đỗ quyên nở thơm ngát.

Hai người yêu nhau được ở bên nhau, vô luận là đắng hay ngọt, đều là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận