Diêm Vương Canh Ba FULL


Lãm Bân đeo tay nải nhỏ xíu trên vai, nhìn trước ngó sau đang định trốn khỏi Vu Hàm Cung lần nữa thì bỗng dưng bị ai đó nắm cổ áo xách ngược lên.

Cả thân người đung đưa trên không.

"Anh tỷ! Thả đệ ra! Thả đệ ra!"
Hắc Anh không thèm thả, hướng Lãm Bân hỏi: "Thiếu chủ, đệ lại muốn trốn nữa à?"
"Anh tỷ! Đệ nhớ Duật ca, muốn đi thăm ca ấy.

Đệ hứa thăm rồi thì đệ sẽ trở về ngay.

Tỷ thả đệ đi đi."
"Không được! Khoan nói đệ là thiếu chủ của Vu Hàm Cung, ra ngoài có bao nhiêu người muốn bắt đệ, chỉ nói đệ mới tầm tuổi này đã long nhong ngoài đường, bị bán làm tạp dịch hay nô lệ thì biết tính sao? Từ sau lần trước đệ trốn đi, cung chủ đã hạ mệnh lệnh sắt xuống.

Ai mà còn dám dung túng đệ rời khỏi Vu Hàm Cung nửa bước thì sẽ bị treo lên cây đánh cho tới chết.

Đệ muốn hại mấy người hầu luôn chăm sóc đệ sao?"
Lãm Bân tiu nghỉu cụp đầu.

Hắc Anh thấy nó biết lỗi rồi thì mới thả xuống.

"Đệ chỉ là...nhớ Duật ca.

Rất nhớ!"
Cảnh Uyên bỗng đẩy xe lăn tới, từ đằng xa đã nghe rõ tiếng Lãm Bân mè nheo với Hắc Anh.

"Nếu Bân Bân ngoan ngoãn không chạy loạn, ta hứa sẽ để Bân Bân gặp Nhan công tử sớm thôi."
Lãm Bân chạy bổ vào lòng y, hai mắt sáng rực: "Cửu cửu nói thật sao?"
"Ta chưa từng gạt Bân Bân bao giờ.

Ngoan! Giờ thì Bân Bân theo Anh tỷ về phòng đi."
Hắc Anh vừa dẫn Lãm Bân đi thì Bạch Cơ và Xích Linh trùng hợp cùng đi đến.

Bạch Cơ nói rằng dược liệu đã chuẩn bị xong xuôi, còn Xích Linh lại than phiền vì Tào Liêm bị chặn ở cửa Vu Hàm Cung đang tức tối kêu gào, không để cho lỗ tai y được yên ổn.


"Cung chủ, có cần ta ra ngoài dạy cho Tào Liêm một bài học?" Xích Linh bực bội hỏi.

"Chúng ta đã qua cầu rút ván, không nên quá đoạn tình tuyệt nghĩa.

Nếu chỉ kêu gào thôi thì mặc kệ hắn đi."
"Nhưng lỡ như hắn cứ mãi không chịu đi, người ngoài nhìn vào lại tưởng chúng ta sợ hắn." Xích Linh dè bỉu.

Cảnh Uyên nghĩ một lúc rồi nói: "Khi cần thiết thì hẳn ra tay, đừng tổn hại đến tính mạng là được."
Xích Linh gật đầu hiểu.

Cảnh Uyên đẩy xe lăn đi cùng Bạch Cơ đến mật thất riêng, nửa chừng đột ngột ngừng lại.

Từ trong bụi cây sột soạt một tiếng nhỏ, rồi có hai ảnh vệ lao ra như tên bắn tiến về phía họ, quỳ xuống hành lễ.

Cảnh Uyên nhận ra đó là hai trong số bốn ảnh vệ mà y căn dặn đi theo bảo hộ Nhan Duật.

Trên danh nghĩa là bảo hộ nhưng y từng nói qua, ngoại trừ những sự nguy hiểm tổn hại đến cơ thể và tính mạng, bằng không nếu Nhan Duật không bắn pháo cầu cứu thì bọn họ không được xuất hiện.

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Uyên vuốt tay áo, không mấy bận tâm hỏi.

Một ảnh vệ lên tiếng: "Bẩm cung chủ, người của Tào gia ngang nhiên chặn đường đón bắt Nhan công tử, nhằm lúc tam thiếu của Công Tôn gia tình cờ đi ngang qua đã ra tay tương trợ, vì vậy mà Nhan công tử vẫn bình an vô sự."
"Tam thiếu của Công Tôn gia?" Cảnh Uyên hơi nâng giọng lên hỏi.

Bạch Cơ nhanh nhẹn nhắc nhở y: "Là Công Tôn Ngạc, nghe nói văn võ song toàn, rất nổi tiếng ở kinh thành.

Trước đây trưởng huynh của hắn Công Tôn Vũ cùng với Lâm tiểu thư ước định chung thân, nào ngờ ngay đêm thành hôn bị một kẻ mến mộ Lâm tiểu thư hạ độc chết.

Do đó, Lâm tiểu thư vừa bước vào cửa Công Tôn gia đã trở thành góa phụ.

Đại tẩu xinh đẹp cùng với tiểu thúc của mình nghe đồn có một mối quan hệ bất chính."
Cảnh Uyên chống tay làm ra vẻ hiểu rồi, lại nhìn đến ảnh vệ, thấy bọn họ ấp úng thì ngạc nhiên: "Còn có gì nói mau."
Ảnh vệ dâng lên cây pháo tín hiệu mà Cảnh Uyên từng tặng cho Nhan Duật: "Cái này Nhan công tử vô tình làm rớt lúc giằng co với đám người Tào gia.


Còn một chuyện...là...là hiện giờ Nhan công tử đang ở Công Tôn phủ.

Công Tôn phủ canh phòng cẩn mật, bọn thuộc hạ theo dõi không tiện, không thể nắm rõ nhất cử nhất động của Nhan công tử như trước đây."
Cảnh Uyên chỉ nhìn cây pháo mà không thèm đón lấy, tâm tình tuột dốc nghiêm trọng.

Bạch Cơ quan ngại hỏi: "Sao Nhan công tử lại ở Công Tôn phủ?"
Ảnh vệ nói tiếp: "Bởi vì Nhan công tử bất ngờ gặp chuyện, không biết đi đâu, cũng không rõ nguyên nhân, Công Tôn công tử đã mời Nhan công tử lưu lại Công Tôn phủ một thời gian chờ tình hình ổn hơn."
"Người ta mời thì hắn liền đi?" Cảnh Uyên gằn giọng hỏi.

Ảnh vệ nghe ra ngữ khí mang theo sự phẫn nộ của y, run run gật đầu.

Bạch Cơ đoán được Cảnh Uyên không muốn nghe tiếp nữa nên xua tay bảo hai ảnh vệ lui đi.

Hai ảnh vệ ngó lên thấy Cảnh Uyên không biểu lộ gì mới dám làm theo lời nàng.

Bạch Cơ nhẹ giọng nói với Cảnh Uyên: "Công Tôn gia dù sao cũng là thế gia võ học nhiều đời, cha của Công Tôn Ngạc còn đang nắm giữ chức binh bộ thị lang, Nhan công tử ở đó sẽ tương đối an toàn."
Cảnh Uyên không nói lời nào, lầm lì đi tiếp đến mật thất.

Y kiểm tra sơ qua số thảo dược Bạch Cơ chuẩn bị, thấy không có vấn đề nên nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Vài ngày sau ở Công Tôn gia, Nhan Duật đang ngồi ngẩn người nhìn trời thì Công Tôn Ngạc tới, đặc biệt mang cho hắn chút quả khô của miền Giang Nam.

Công Tôn Ngạc mặc y phục vàng rực chói mắt, dáng vẻ hoạt bát ngồi xuống cạnh Nhan Duật, chỉ vào đĩa quả khô: "Nhan Duật, ngươi thử xem có thích không? Đại tẩu nói số quả này rất ngọt."
Nhan Duật vươn người, ủ rũ cầm lên một quả xem.

Tâm trạng của hắn không tốt.

Hắn bình thường hành xử trầm mặc, không tranh giành không to tiếng với bất cứ ai, không hiểu sao lại có người tìm đến gây sự? Nếu lúc đó không may mắn được Công Tôn Ngạc cứu giúp, hắn thật không dám tưởng tượng đám người kia sẽ làm gì mình? Tuy nhiên, tá túc ở Công Tôn gia mãi cũng không phải cách hay.

Hắn không quen sống nhờ vả người khác, huống hồ còn là người mà hắn chẳng thân quen gì.

Nói ra, Nhan Duật chỉ từng có duyên gặp Công Tôn Ngạc một lần ở tửu lâu.


Một lần ấy cũng thuộc về mấy năm trước rồi.

Hôm đó là ngày thành hôn của đại ca Công Tôn Ngạc, Công Tôn Ngạc ở tửu lâu vừa nghe hắn diễn tiêu vừa uống say khướt, lúc xuống lầu bị trượt chân, nếu không nhờ hắn chụp tay kịp thời thì đã té bò lăn bò càng ra đất.

Gặp gỡ ngắn ngủi đến vậy vốn không để lại trong lòng Nhan Duật bao nhiêu ký ức, bao nhiêu tình cảm, không ngờ lúc vừa gặp Nhan Duật lần nữa, Công Tôn Ngạc lập tức nhận ra, còn Nhan Duật phải mất một hồi lâu sau mới nhớ được.

"Ngươi không thích sao?" Công Tôn Ngạc thấy Nhan Duật cứ cầm quả khô nấn ná, không rõ thái độ thế nào nên lại hỏi.

"Không phải! Chỉ là ta đang nghĩ đến một chuyện.

Ta muốn về nhà.

Làm phiền ngươi bấy lâu ta thấy vô cùng áy náy." Nhan Duật đặt quả xuống nói.

Hắn không có tâm trạng nào để ăn.

"Lỡ như đám người kia lại đến bắt ngươi thì sao? Ngươi thậm chí còn chẳng biết họ là ai thì sao mà tránh được?"
Nhan Duật nghĩ cũng phải, về mặt này hắn hoàn toàn tán đồng với Công Tôn Ngạc, chỉ là hắn không thích tình trạng sống bám víu hiện tại.

Lúc trước không dễ gì mới thoát được Vu Hàm Cung, giờ lại chui đầu vào Công Tôn phủ, căn bản cũng chẳng khác nhau mấy.

"Thật ra ta cũng để dành được chút vốn.

Từ lâu nghe nói phong cảnh Hà Nam không tệ, ta mấy lần muốn đi nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Giờ nhân dịp này, ta định đến đó tránh nạn, sẵn tiện dạo chơi một chuyến xem thế nào."
"Ồ!" Công Tôn Ngạc không miễn cưỡng Nhan Duật nữa, y ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy để ta đưa ngươi về.

Nếu lại gặp đám người kia thì cũng có thể bảo hộ ngươi."
"Công Tôn công tử, ta không muốn tiếp tục làm phiền ngươi."
Công Tôn Ngạc nhăn mặt: "Đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta theo kiểu xa cách ấy nữa.

Gọi Chúc Dung là được rồi.

Nếu đã là bạn bè, quan tâm nhau là chuyện nên làm, sao lại nói phiền hà được? Để ngươi đi một mình thì ta không yên lòng chút nào."
Bạn bè? Nhan Duật mím môi.

Hắn chưa từng nghĩ tới, cho dù có nghĩ tới thì cũng tự thẹn không xứng.


Gọi thẳng tên tự của Công Tôn Ngạc lại có phần thân thiết quá đáng rồi.

"Công Tôn công tử..."
Lời còn chưa nói hết thì Công Tôn Ngạc đã nhảy ngay vào miệng Nhan Duật, nhắc nhở lần nữa: "Gọi Chúc Dung."
Nhan Duật bất đắc dĩ nói: "Ừm, được rồi, Chúc Dung...ta muốn nói là thật sự không cần, ta có thể tự về nhà được.

Ta nghĩ đám người kia chẳng rảnh rỗi đâu mà chờ ta suốt mấy ngày qua.

Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi."
Công Tôn Ngạc chống cằm lên hai tay, bỗng dưng ngó chăm chú Nhan Duật, hỏi: "Nhan Duật, tên tự của ngươi là gì?"
Nhan Duật cười ngại: "Ta chỉ là kẻ thô thiển tầm thường, làm gì có tên tự."
"Vậy được, tiểu Duật..." Công Tôn Ngạc tự định đoạt cách gọi Nhan Duật, ngừng một lát nhưng vẫn không dịch chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Nhan Duật bối rối cúi đầu, đằng hắng: "Ngươi sao vậy?"
"Ta luôn cảm thấy ngươi cố tình xa cách với ta.

Giữa biển người mênh mông, chúng ta tình cờ gặp được nhau hai lần, ta cho rằng đó là một loại duyên phận sâu sắc, vậy nên ta rất quý mến ngươi.

Lẽ nào ngươi không nghĩ giống ta?"
Nhan Duật ngẩng lên, nhận ra sự chân thành từ trong ánh mắt của Công Tôn Ngạc.

Công tử thế gia đúng là rất khác với hắn.

Công Tôn Ngạc có thể tùy tiện xem bất cứ ai là bạn, hắn thì không dễ dàng đón nhận như thế.

Số phận thấp kém hơn tự nhiên cũng sẽ sinh ra vài phần tự ti hơn.

Ân tình cứu giúp lúc hiểm nguy, hắn nhận và nhất định trả lại khi có cơ hội, còn việc kết bạn gì đó thì chỉ mong miễn đi.

Nhan Duật không trực tiếp trả lời mà vòng vo nói:
"Chúc Dung, lòng tốt của ngươi ta rất đa tạ.

Trời cũng trưa rồi, ta phải tranh thủ đi ngay, kẻo tới tối sẽ rất bất tiện." Nhan Duật đứng lên, cúi người vái trước Công Tôn Ngạc tỏ thành ý cảm tạ.

"Mong rằng mai sau vẫn có duyên gặp lại."
Công Tôn Ngạc cũng đứng lên theo, muốn cản nhưng lại thôi, cuối cùng đành im lặng nhìn Nhan Duật ra đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận