Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

A!? Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ngẩn ra, không thể nào? Ngay cả hai người bọn
họ đều tính vào? Xem ra sức ảnh hưởng của canh Mạnh Bà, thật đúng là
cường đại.

“Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Cái đó. . . . . . Ta muốn .”

Hai chữ ta muốn Tiểu Vũ vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Quang rốt cuộc cũng bạo
phát. Đập bàn trà, từ trên ghế tràng kỷ đứng lên. Chung Quỳ cùng Hắc
Bạch quỷ vô thường sửng sốt, nghĩ thầm. Xong rồi, núi lửa bạo phát .

“Ngươi muốn? Ngươi muốn cái gì? Ngươi nha còn chưa có xong đâu! Thật muốn đi
làm súc vật, ta lập tức thành toàn cho ngươi! Ngươi có tin ta một cước
trực tiếp đá ngươi đến đạo luân hồi? Bổn vương hảo ý nói với ngươi nhiều lời như vậy, ngươi còn không biết tốt xấu? Cấp trên một đám hỗn đản
ngày ngày nịnh bợ bổn vương, bổn vương cũng không cam tâm tình nguyện
đáp lại bọn họ! Ngươi phản đối? Vùng lên đáp trả bổn vương sao ?”

Tiểu Vũ trong lòng thất kinh, kỳ thực nàng cũng không muốn như vậy a . Chỉ

là nghe cái điều kiện càng ngày càng hấp dẫn kia, liền muốn nghe một
chút xem phần sau còn có cái gì nữa, ai biết hắn liền bạo phát đâu. Mà
thôi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao cũng đã trở
mặt làm loạn. Không bằng liền cùng hắn đánh một cuộc lớn xem sao. Nếu
như thành công, nàng Tiểu Vũ liền lời to rồi! Về sau tại Địa Phủ làm
tiểu quỷ cũng vui vẻ, tiêu diêu tự tại. Còn có Hắc Bạch Vô Thường để sai khiến! Nếu như không thành, cũng chính là bị đá nhập vào súc vật, đãi
ngộ như vậy cũng khác nhau a .

Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Vũ ngược
lại trấn tĩnh không ít. Ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Ta còn có
một điều kiện, nếu như ngươi đáp ứng ta. Ta đây liền đáp ứng ngươi, ở
Địa Phủ làm Quỷ Soa!”

Chân mày Lưu Quang nhướng lên, nga? Hóa ra
cô nàng này đúng là không nể mặt hắn. Còn dám cùng hắn đề ra điều kiện?
Được rồi, hắn thật cũng muốn nghe xem, nha đầu kia có thể đối với hắn
giở ra cái trò gì!

Dập bớt lửa giận, lạnh lùng nói: “Ngươi nói!”

“Ách. Là nói về sau ngươi không thể tùy tiện trút cơn giận lên ta, ngươi
trước hết đáp ứng ta, không được vô cớ nổi giận với ta . Không được dùng cách xử phạt lên thể xác của ta, việc vặt vãnh gì cũng làm cho ta .
Không được phát sinh tâm lý phục thù, về sau trong cuộc sống không làm
khó dễ ta!”

Khóe miệng Lưu Quang lại chậm rãi gợi lên ý cười rất là mê người .

“Hết rồi?”


Tiểu Vũ không có chú ý Lưu Quang cố ý ẩn nhẫn sắc mặt, thoáng suy tư sau lại nói: “Tạm thời liền như vậy nhiều đã, cái khác vẫn còn phải suy nghĩ
chu đáo. Bất quá trước tiên ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện. Về phần
điều kiện gì ta hiện tại cũng chưa nghĩ ra. Đợi sau này sẽ nói cho ngươi biết .”

Lưu Quang nhắm hai mắt lại, ầm ầm! Bốn phía truyền đến
một hồi sấm vang. Trong đại sảnh đèn treo thạch anh vụt sáng rồi chợt
tắt ngấm. Cổng đón khách hai tiểu soái ca cùng thức thời tiêu sái đi ra
ngoài, khép đại môn lại. Chung Quỳ cùng với Hắc Bạch Vô Thường, trên
trán mồ hôi lạnh đầm đìa. Tiểu Vũ cũng trông thấy bọn họ nuốt nước miếng bộ dạng khẩn trương .

Thế này là sao? Địa Phủ cũng có sấm sét?

Chợt, Lưu Quang mở mắt. Hào quang màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất làm cho
Tiểu Vũ kinh hãi không thôi . Trái tim nhỏ lập tức thót lên tới cổ họng. Không khí nhất thời ngưng trệ xuống.

A ha ha ha a ~ cách đó
không xa truyền đến một hồi tiếng cười già nua. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người khôi phục lại trạng thái ban đầu, ánh sáng trong phòng
khách cũng trở về nguyên dạng. Chỉ thấy Mạnh Bà bưng hai chén canh xuyên tường mà đến, thuật xuyên tường rõ như ban ngày khiến Tiểu Vũ mở rộng
con mắt. Đang lúc Tiểu Vũ kinh ngạc, một đạo bóng dáng hiện ra, Lưu
Quang cúi người ở bên tai nói nhỏ: “Điều kiện của ngươi toàn bộ ta đều
đáp ứng, nàng ta giao cho ngươi đối phó! Giao người cho ngươi !”


Dứt lời, lắc mình đi khỏi . Không để ý Mạnh Bà lớn tiếng kêu gọi! Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường vừa thấy Lão Đại lánh đi, lúc này không tránh
thì đợi đến khi nào? Tất cả bọn họ đều từng bị canh Mạnh Bà hại rồi.

Hướng đến Tiểu Vũ . Mạnh bà cười hắc hắc, chân bọn họ như được bôi dầu, trong nháy mắt chuồn mất chẳng thấy bóng dáng. Tiểu Vũ đáng thương còn chưa
biết những pháp thuật, đành phải để Mạnh Bà bắt lại . Quay đầu, đối mặt
với dung mạo già nua kia mà cười ha ha, “Bà Bà ~ ngươi nhanh như vậy
liền nghiên cứu ra món canh mới a?”

Mạnh Bà vui vẻ cười, “Nha đầu, Diêm Vương đem ngươi triệu hồi nói những gì?”

Tiểu Vũ gãi gãi vành tai, trực tiếp đáp: “Không có gì, chính là để cho ta lưu lại làm người hầu, không cần đi luân hồi nha.”

A? Mạnh Bà nghe vậy ánh mắt sáng ngời, lúc này đưa hai chén canh trong tay ra, đầy ắp nhiệt lệ kích động nói: “Hoan nghênh ngươi gia nhập tổ chức
của chúng ta, vì bề ngoài Địa Phủ chúng ta đối với người mới rất nhiệt
tình, uống trước hai chén canh nóng hổi này đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận