Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Chung Quỳ nhìn là hiểu, đây chính là muốn cứu Tiểu Vũ. Trời ạ! Lão đại rốt
cuộc muốn dùng biện pháp gì? Vì sao có thể kéo Thiên đế vào giúp sức?

Tiểu Thôi đứng kế bên cũng đã hiểu được nguyên cớ, không khỏi sờ cằm, lẩm
bẩm nói, “Nếu đã chịu đi cứu Vũ nha đầu, vậy sau khi cứu ra sẽ làm gì?
Có phải bọn họ sẽ không phản đối hai người ở bên nhau nữa hay không?”

Mắt Tiểu Bạch sáng lên, xông tới chỗ Tiểu Thôi nói, “Ngươi nói cũng có lý.
Ta có chút không hiểu, từ nay về sau, thần tiên sẽ có thể tự do yêu
đương phải không?”

Tiểu Thôi nhún vai, “Ta đây cũng không rõ.”

Tiểu Hắc vuốt ót, nhìn vào bốn vị Tứ hải Long Vương đang đứng trong không
trung, còn có Thiên đế cùng Lưu Quang đứng trên cầu Nại Hà, nét mặt
nghiêm túc. Trong đầu đầy nghi vấn, “Bọn họ đang làm gì vậy?”

——

Thiên đế giơ tay lên, trong tay liền xuất hiện luồng ánh sáng.

“Tiểu tử thúi, chuyện lần này ta giúp ngươi. Về sau ở thiên giới ngươi phải
cho ta chút mặt mũi. Đừng có mở miệng là kêu ta tử lão đầu (ông già sắp
chết ^^), làm tổn hại hình tượng của ta.”

Cắt Lưu Quang đảo đôi mắt
lạnh, “Cũng đã lớn tuổi rồi, không phải tử lão đầu thì là cái gì? Còn
nói tới hình tượng? Người không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào sao?”

Ngươi…! Quá không đáng yêu rồi! Thật là quá không đáng yêu rồi!

Thiên đế tức vểnh râu mép, cũng lười cùng đứa cháu ngoại đáng ghét này nhiều
lời. Vung mạnh tay lên, ánh sáng trong tay liền phủ kín sông Vong Xuyên.

Cùng lúc đó, bốn vị Long Vương đồng thời ra tay, trong miệng lầm bầm niệm
chú. Vừa lên tiếng, nước sông liền bị hút vào trong miệng.

Lưu
Quang chăm chú nhìn dòng sông, mong mỏi bóng dáng váy hồng của người đó. Một lát sau, nước sông rốt cuộc cũng cạn đến đáy, lộ ra cát đá màu đen. Lưu Quang nhanh chóng quét mắt qua đáy sông. Chợt nghe bên bờ hô to,
“A! Là Vũ nha đầu.”

Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một vị nữ tử áo xanh đang ngồi trên cát đá, hai tay đang ôm tiểu nha đầu khiến hắn ngày nhớ đem mong, Tiểu Vũ.

Lưu Quang không chút do dự, phi thân xuống
dưới, vươn tay bắt lấy cánh tay của Tiểu Vũ. Nữ tữ áo xanh giương mắt
nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, “Ngươi chính là người đứng ở trên cầu mấy ngày
qua?”

Lưu Quang ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới. Ở dưới đáy
vong xuyên, cô gái này vẫn giữ được thần trí, vẫn có thể nói chuyện như
cũ.

“Ngươi…”

“Nước sông rất nhanh sẽ quay lại. Mau mang nàng ra
thôi.” Cô gái mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Quang. Trên mặt
mang nét cười thản nhiên.

Muốn đưa tay giao Tiểu Vũ cho Lưu Quang,
lại phát hiện Tiểu Vũ trong lúc đang hôn mê, đôi tay vẫn nắm chặt quần
áo của nàng, trong miệng không ngừng mê sảng hô tên nàng.

“Tiểu Cẩn. . . . Tiểu Cẩn. . . . . .”

Trong chốc lát, từ đống cát đen bắt đầu chậm rãi toát ra nước. Cùng lúc đó,
những vong hồn vốn mất đi thần trí, trong giây lát đôi mắt liền hóa
thành đỏ ngầu, lổm ngổm bò dậy muốn lao ra khỏi Vong Xuyên. Nhưng lại bị tầng ánh sáng vàng phong ấn chặt, không thoát ra được.

Lưu Quang
không có thời gian suy tư, khẽ chau mày, nắm lấy bả vai của Tiểu Cẩn.
Khi nàng vẫn còn đang kinh ngạc, liền nghe Lưu Quang lạnh lùng nói,
“Cùng đi thôi. Ôm chặt nàng cho ta.”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể liền bay lên cao.

Lưu Quang là thần tiên, không sợ ánh sáng vàng phong ấn của Thiên đế. Tiểu
Vũ là quỷ sai, do địa phủ quản lý, nên cũng không sợ. Nhưng Tiểu Cẩn lại không giống vậy, mặc dù không khác so với con người, nhưng vẫn là yêu
quái. Cho nên khi bọn họ lên tới mặt sông, Tiểu Cẩn liền bị đánh ngược
trở về.

Không để ý tới đau đớn trên người, Tiểu Cẩn theo bản năng đẩy Tiểu Vũ lên trên, dùng hết sức lực đưa nàng cho Lưu Quang. Mình lại
chậm rãi rớt xuống.

Thiên Lãng… Thiên lãng…. Ta là Tiểu Cẩn,
nhưng cũng không phải là Tiểu Cẩn mà chàng yêu nữa. Ta nghĩ, rơi vào
Vong Xuyên, ta mới có thể quên chàng…

Tiểu Cẩn nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái.

“Tiểu Hắc!” Lưu Quang ôm Tiểu Vũ, lớn tiếng kêu.

Một cái ống khóa chợt bay ra, xuyên qua phong ấn, khóa chặt người đang rơi xuống.

Thiên đế thấy chuyện đang diễn ra, liền đột nhiên thu hồi ánh sáng vàng phong ấn. Nhìn sang phía bọn người Chung Quỳ đang đứng trên bờ nói, “Nhìn
thấy có ác linh nào xông ra, liền đập trở về sông.”

Dạ! Đám người Chung Quỳ lĩnh mệnh. Đem Thiên sư lệnh bài, Phệ hồn bổng, bút Phán quan… toàn bộ lấy ra cầm trên tay.

Tiểu Hắc vừa dùng lực, liền đem nữ tử áo xanh kéo trở lại.

Tiếp được Tiểu Cẩn, liền giúp nàng đứng vững trên đất. Tiểu Hắc sờ sờ lỗ
mũi, nhìn diện mạo không tầm thường của Tiểu Cẩn nói, “Ai nha nha! Không phải là một cô nương rất đẹp mắt sao!! May mà kịp lôi trở lại, nếu
không rơi vào sông thì rất đáng tiếc nha.”

Tiểu Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Hắc đang cầm ống khóa cười rực rỡ. Chóp mũi chợt đau xót, nước mắt liền rơi xuống.

Không hiểu được tại sao nàng khóc, nụ cười của Tiểu Hắc liền biến mất. Có
chút bối rối ngồi xổm xuống, khoát tay nói, “Ta, ta nói ngươi đừng có
khóc nha. Ta, ta lại không có khi dễ ngươi. Làm sao ngươi… thế này là
sao?”

Tiểu Cẩn khóc càng lúc càng lớn tiếng, bộ dáng trầm tĩnh
dưới đáy sông hoàn toàn biến mất. Thậm chí còn kéo ống tay áo của Tiểu
Hắc lau mặt mũi.

Tiểu Hắc lập tức giật mình, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, tự mình lẩm bẩm, “Tức thật. Cô nương này cùng Vũ nha đầu đều là một dạng nữ nhân lưu manh.”

—–

Ánh sáng vàng phong ấn vừa biến mất, ác linh dưới đáy sông liền lập tức ào ra. Đám người Chung Quỳ liền ra tay, đánh cho toàn bộ trở lại dưới sông. Bốn vị Long Vương cũng giúp một tay, chỉ là bọn họ vừa ra tay, đám ác linh liền tan thành tro bụi.

Bên này ra sức bận việc. Bên kia, Lưu Quang ôm Tiểu Vũ nhảy lên cầu. Thấy
gương mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, hô hấp có chút khó khăn. Không
khỏi cả kinh, vỗ vỗ mặt nàng kêu, “Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?”

Nàng vẫn không có một tia phản ứng, đôi tay nắm chặt áo của Lưu Quang, tựa hồ coi hắn như Tiểu Cẩn.

Trong lòng Lưu Quang vô cùng nóng nảy hoàn toàn mất đi lý trí. Không biết
phải làm gì. Thiên đế nhàn nhã đi tới, ngồi xổm xuống rảnh rang nói, “Có vẻ như không thể tỉnh lại ngay được.”

Lưu Quang trợn mắt, Thiên đế liền bụm miệng lại. Lục lọi trong túi lấy ra một bình sứ nhỏ.

“Aizz… Gần đây đánh cờ với Thái thượng lão quân. Lão đầu kia luôn thua, không
còn cách nào khác đành phải lấy đan dược tinh luyện ngàn năm của lão
cống cho ta. Cái gì mà bảo tâm đan, cửu chuyển hồi hồn đan … Hôm nay đem số đan dược này cho ngươi. Người trẻ tuổi, nên bồi dưỡng thân thể thật
tốt nha.”

Lưu Quang đoạt lấy bình sứ. Không kịp nghe Thiên đế nói nhảm đã mở nút đổ ra viên thuốc đút cho Tiểu Vũ uống.

Đợi một lát, Tiểu Vũ cuối cùng cũng từ từ mở mắt. Lưu Quang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thuốc của Thái thượng lão quân quả nhiên không phải thuốc giả, có bảo đảm nha.

Tiểu Vũ mệt mỏi mở mắt ra, nhìn cảnh xa lạ trước mắt, ánh mắt có chút mê mang.

“Tiểu Vũ? Nàng làm sao vậy? Có thấy đỡ hơn chút nào không?” Lưu Quang ôm nàng, ân cần hỏi han.

Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, nhìn nam tử tuấn mỹ ở trước mắt, trong lúc nhất
thời liền giật mình. Hé miệng muốn nói gì nhưng trong đầu lại hoàn toàn
trống rỗng.

Suy tư chốc lát, cuối cùng lẩm bẩm hỏi, “Ngươi? Là ai?”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện xảy ra, Lưu Quang vẫn kinh ngạc.

Thiên đế đảo tròng mắt, vội vàng đứng lên rời đi. A, hắn chưa ăn cơm trưa!
Đúng! Hắn chưa ăn cơm trưa! Cần phải về nhà gấp để ăn! Mau mau nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui