Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Bích Hiên ngẩng đầu lên, giơ tay cầm cánh tay Tiểu Vũ, tròng mắt sáng ngời.

“Cô nương! Ngươi thật là người tốt! Cám ơn ngươi! Được, ta đáp ứng ngươi.
Trở về sẽ không tự sát nữa. Phiền cô nương nhất định phải giúp ta tìm
được Nguyệt nhi! Ta sẽ đợi, đợi đến khi Nguyệt nhi báo mộng cho ta mới
thôi!”

Khóe miệng Tiểu Vũ mỉm cười, dùng sức gật đầu một cái.

“Được! Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi tìm người!”

Một đạo bóng đen nhanh chóng bay dến, thốt ra một câu nói lạnh lùng.

“Không cần phí tâm, các ngươi đời này không thể gặp mặt nhau.” (anh nì ghen à?)

. . . . . .

Si Mị Võng Lượng vốn núp một bên xem náo nhiệt, vừa thấy được người tới,
lập tức chạy nạn tựa như bay về vị trí của mình. Không dám hướng bên kia nhìn một cái.

Tiểu Vũ nghe vậy, cũng biết người đến là ai. Không
muốn chịu thua mở miệng hỏi: “Tại sao? Tại sao bọn họ không được gặp
mặt? Thê tử của hắn chưa qua Cầu Nại Hà, không phải còn chưa đầu thai
sao. Tiểu Thôi nói rồi, hồn phách Nguyệt Nhi không đầy đủ nên không phán quyết được. Nên nàng vẫn còn ở Địa phủ nha.”

Bích Hiên nghe vậy cũng nóng nảy một hồi. Hoàn toàn không chú ý tới người này lần trước ném hắn không chút lưu tình.

“Đúng nha! Vì sao nói ta cùng Nguyệt nhi không gặp mặt được nữa? Vị công tử
này có phải biết gì không? Ngươi biết Nguyệt nhi ở đâu?”

Lưu
Quang lạnh lùng liếc Bích Hiên một cái, rõ ràng không nghĩ đến phản ứng
của hắn. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Vũ cũng tò mò, không khỏi mấp máy
miệng, vì cắt đứt ý niệm nam tử này, vì để con mèo nhỏ tốt bụng không
cần xen vào chuyện người khác. Lưu Quang khó chịu nói: “Không phải vì
hồn phách nàng không đầy đủ mà không thể đầu thai. Mà là trên người nàng có sát nghiệt, khi còn sống trên tay nàng nhuộm rất nhiều máu tươi.
Điểm này ngươi nên rất rõ ràng chứ?”

Lưu Quang nhìn Bích Hiên, chỉ
thấy thân hình hắn ngẩn ra, qua một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Kia,
nhưng, nhưng mà, … , nhưng mà Nguyệt nhi giết người đều là người xấu!
Nàng không sai!”

Hừ! Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:
“Cái gì gọi là tốt cái gì gọi là xấu? Cho dù đối phương tội ác tày trời, các người cũng không nên tự ý định đoạt tánh mạng của bọn họ. Tay nàng
nhiễm máu tươi là sự thật, đây chính là phạm vào sát nghiệt.”

Bích Hiên bị từng từ của Lưu Quang phản bác đến không nói được, nắm chặt tay vẻ mặt co quắp.

Tiểu Vũ mơ hồ. Cái gì? Thê tử của vị đẹp trai này giết người? Còn không phải là giết một hai người?

Lắc đầu, trước cứ mặc kệ chuyện khác. Tiểu Vũ kéo tay áo Lưu Quang, hỏi trọng điểm.

“Vậy, nàng bây giờ đang ở đâu?”

“Địa ngục!”

. . . . . . .

“Cái gì! ?”

Đồng thời vang lên hai tiếng.

“Nguyệt nhi tại sao ở địa ngục!? Nàng, nàng cũng không phải là người xấu! Nàng
cũng không phạm phải tội ác tày trời! Tại sao lại đày nàng xuống địa
ngục!? Nàng, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối. Tại sao đối đãi với nàng
như vậy?”

Bích Hiên rất kích động, tiến lên hai bước muốn túm cổ áo Lưu Quang, lại bị hắn dễ dàng tránh né.

Mắt lạnh Lưu Quang chợt lóe, tựa hồ muốn ra tay. Tiểu Vũ tinh mắt, vội vàng kéo Bích Hiên.

“Ngươi, ngươi tỉnh táo trước đã! Không cần kích động như thế.”

Lưu Quang dừng tay lại, thoáng nắm chặt nói: “Bất kể vì sao, chỉ cần phạm
vào sát nghiệt, đều sẽ bị đày xuống địa ngục chịu phạt. Đã vào địa ngục, không có khả năng trở về. Cho nên ngươi đừng hi vọng gì. Đừng đến Địa
phủ hồ nháo nữa! Một lần hai lần ta sẽ làm như không nhìn thấy, nếu còn
có lần sau, ta coi như ngươi không muốn sống nữa, ném ngươi vào Súc Sinh Đạo mà luân hồi!”

Bích Hiên tựa hồ bị không ít đả kích, miệng vẫn tự lẩm bẩm.

“Nguyệt nhi ở Địa ngục. . . . Nguyệt nhi lại đang ở địa ngục. . . . . . .”

Tiểu Vũ không đành lòng, tâm đồng cảm lại bắt đầu tràn ra. Không khỏi đối
với Lưu Quang, nhỏ giọng khẩn cầu: “Lão Đại. . . . . Ngươi xem có thể. . . . . .”

Lời nói còn chưa dứt, liền bị Lưu Quang lạnh lùng cắt đứt.

“Không thương lượng! Lúc này nói gì ta cũng sẽ không giúp một tay!”

Vừa dứt lời, vung tay lên, trực tiếp đem Bích Hiên kia ném vào cửa Sinh.

Xoay người, thấy bộ dáng Tiểu Vũ mất hứng. Trong lòng than nhẹ một hồi.

Không thể để nha đầu này tùy tính nà làm. Có thể hồ nháo, nhưng cũng phải có giới hạn. Muốn giúp, lại không giúp được.

Vươn tay, muốn xoa xoa đầu Tiểu Vũ. Lại bị nàng tránh né. Lưu Quang hơi ngẩn ra, cuối cùng thu tay về.

Không muốn giải thích, tràn ra một tiếng than nhẹ, lặng lẽ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui