Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Tiểu Vũ nhìn mấy người bên cạnh, lúc này mới tỉnh ngộ. Thì ra là chỉ có
người áo xanh này thấy được nàng, mấy vị kia đều không nhìn thấy. Chả
trách được từ đầu tới cuối cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Gật đầu hiểu rõ, nàng bấm ngón tay đọc lời chú. Một chớp mắt tiếp theo, một người mặc váy hồng liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tiểu Vũ cười hì hì, lễ phép hướng mọi người trong phòng phất tay chào hỏi. “Hi, Hello, mọi người khỏe chứ!”

Cũng may mấy vị nam tử trong Lạc Phường đều là các cao thủ nên không sợ hãi. Chứ nếu người thường mà thấy một nha đầu váy hồng tự nhiên xuất hiện,
hơn phân nửa cũng phải sợ tới mức muốn chết.

“Là ngươi!”

Hai người đang ngồi chợt ăn ý mười phần cùng kêu lên, rối rít nhìn về phía Tiểu Vũ. Ánh mắt hàm chứa chút kinh ngạc.

Tiểu Vũ cũng kinh ngạc, chỉ vào cái mũi nhỏ của mình. Không hiểu nói: “Sao
vậy? Các ngươi biết ta?” Ngoài mặt khiêm tốn, trong lòng đã bắt đầu vui
vẻ. Ai nha nha! Không nghĩ tới nàng ở trần gian lại nổi danh như vậy
đấy! Nhiều người đều biết nàng!?

Nam tử áo tím đứng lên trước, tiến
đến đóng cửa phòng lại, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, mặt cười đến tà mị. Đây là một trong bảy công tử của Lạc Phường, đứng hàng cuối
cùng trong bảy vị công tử, Hiên Viên Thương Tử.

”Đại ca! Lần này
Tứ ca được cứu rồi! Chúng ta liền lấy nha đầu này trao đổi hồn phách của Nguyệt Nguyệt ở Địa phủ. Chỉ cần Nguyệt Nguyệt trở lại, Tứ ca khẳng
định sẽ tỉnh.”

Mọi người không nói gì, Tiểu Vũ cũng nhịn không được trừng mắt mấy cái.

Hiên Viên Thương Tử không hiểu, sờ sờ cái ót, nghi ngờ nói: “Sao vậy? Ta nói chẳng lẽ không đúng?”

Sắc mặt nam tử áo đen nghiêm túc. Đứng lên đi tới bên cạnh Túc Thanh, mở
miệng nói: “Mới vừa rồi lúc Ngũ đệ nói chuyện, ngươi không chú ý tới lời nói cùng vẻ mặt của hắn sao?” Người này là người đứng đầu trong bảy vị
công tử, huynh trưởng, Mực Tề.

Hiên Viên Thương Tử lắc đầu một cái, trên mặt tràn đầy vô tội.

Một thân áo lam giờ khắc này đứng lên, mỉm cười nói: “Động tác vừa rồi của
Ngũ ca, rất rõ ràng là cùng hai người khác nhau nói chuyện. Ta mặc dù
không nhìn thấy, nhưng ta có thể đại khái suy đoán rằng, ngoại trừ cô
gái áo đỏ đang hiện thân, bên trong nhà này nhất định còn có một người.
Hơn nữa còn đang đứng ở bên người Ngũ ca, cũng chính là trước mặt đại
ca!”

Oa! Tiểu Vũ phát ra thanh âm sợ hãi. Hướng người mặc áo lam
giơ ngón tay cái. Tán thưởng nói: “Lợi hại! Không nhìn thấy cũng có thể
đoán được chuẩn như vậy! Thật là lợi hại!”

Nếu Tiểu Vũ không mất trí
nhớ, đối với này người mặc áo lam này nhất định vô cùng quen thuộc. Hắn
là lục công tử trong bảy vị công tử, Quân Lan. Lại nói, ban đầu hắn cũng phải cùng nàng tranh đấu nhiều lần, Quân Lan mới có thể cùng thê tử của hắn gặp lại.

Quân Lan thoáng gật đầu chào, đem ánh mắt nhìn về hướng bên cạnh Túc Thanh.

”Ngươi, đúng là Nguyệt cô nương không?”

Mị Nguyệt ngẩn ra, đầu không khỏi rủ xuống thấp hơn.

Theo đạo lý mà nói, nàng cùng lão tứ Bích Hiên là vợ chồng, Quân lan này nên kêu nàng là Tứ tẩu. Những người khác cũng nên theo như bối phận mà gọi
nàng, nhưng kỳ thật bọn họ cũng đều biết, nàng cùng Bích Hiên chỉ là vợ
chồng trên danh nghĩa. Bích Hiên tâm địa thiện lương, ban đầu cưới nàng
cũng là vì bảo vệ nàng.

Mị Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng nàng lại
hoàn toàn hiểu lầm. Nàng không biết, cũng có thể nói là không chịu thừa
nhận sự thật, Bích Hiên thật sự thích nàng. Mà điều này, một đám huynh
đệ trong Lạc Phường đều hiểu rõ. Bích Hiên là người đơn thuần chất phát
nhất trong bọn hắn, không thể giấu được gì, hắn thích hay không thích
ai, bọn họ là huynh đệ chung đụng nhiều năm, một cái liền có thể nhìn
ra. Đáng tiếc Mị Nguyệt lại thủy chung không chịu thừa nhận.

Mắt
Hiên Viên Thương Tử híp lại, không biết lấy ra quạt giấy từ bao giờ, chỉ chỉ bên người Túc Thanh nghi ngờ nói: “Lão Lục, ngươi đang nói chuyện
với Nguyệt Nguyệt sao? Ở nơi nào vậy?”

Quân lan gật đầu một cái, “Không tin ngươi có thể hỏi lão Ngũ.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trầm mặc. Tiểu Vũ nhìn trái một chút nhìn phải một chút. Mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Này! Các ngươi đang nghi ngờ gì đấy? Không nhìn thấy cũng dám ở đây nghĩ là
ta giả bộ! Được, vậy ta nói cho các ngươi biết thôi. Tứ đệ Tứ ca kia của các ngươi, ừ, cũng chính là cái vị đang nằm trên giường kia. Cũng đã
đem Địa phủ của chúng ta làm thành nhà hắn rồi, động một chút là chạy
đến. Nói cái gì mà tìm thê tử của hắn. Bởi vì tuổi thọ của hắn chưa hết, cho nên ta cản không cho hắn vào tìm nhiều lần, cũng đưa hắn trở về
dương gian rất nhiều lần rồi. Vì ta không muốn gặp phiền toái, cũng
không muốn các ngươi gặp phiền toái. Ta hiện tại đem thê tử của hắn đến
cùng hắn gặp mặt lần cuối. Thời gian cấp bách, cơ hội có hạn. Có lời tâm tình nói láo nói nhảm gì…, nhanh chóng nói đi thôi.”

Tiểu Vũ nói xong, bên trong nhà lại một hồi trầm mặc. Một lúc lâu sau, Túc Thanh mở miệng nói: “Tứ ca đã hôn mê ba ngày rồi, từ hôm hắn tự sát đến giờ, vẫn chưa tỉnh lại lần nào.”

. . . . . . .

Tiểu Vũ im lặng, đi tới bên cạnh Mị Nguyệt vẫn đang cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ta biết rõ trong lòng
ngươi có hắn, đừng giả bộ trương ra bộ dạng không cần thiết. Hắn vì
ngươi bỏ ra nhiều như vậy, ngươi thật không tin hắn sẽ theo ngươi xuống
Địa Ngục để tìm ngươi chứ? Đến bên cạnh hắn trò chuyện đi, đem hắn gọi
về.”

Vỗ vỗ sau lưng Mị Nguyệt, ý bảo nàng tiến lên. Túc Thanh lại giơ tay lên ngăn cản. Trong lòng Tiểu Vũ cảm giác chán ghét một hồi, tựa hồ trong trí nhớ người này chính là rất thích ngăn cản người khác. Vừa
định kêu la mấy câu, lại thấy Mực Tề nghiêm túc nói trước.

“Lão Ngũ, để Nguyệt cô nương đi đi. Hôm nay cũng chỉ có nàng, mới có thể đem lão Tứ gọi trở về.”

Túc Thanh cau chặt chân mày, sau một chút do dự, cuối cùng buông tay xuống.

Mị Nguyệt cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, một cái đã chạy đến bên giường. Nhìn cổ tay Bích Hiên bọc vải trắng thật dày, nằm ở
trên giường không một tiếng động, biết rõ không thể chạm vào được, nhưng cũng đưa tay tới vuốt ve dung nhan tái nhợt của hắn.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . .”

Trong đầu thiên ngôn vạn ngữ, hôm nay chỉ ngưng kết thành ba chữ này. Đôi mắt Mị Nguyệt rưng rưng, tràn đầy đau thương.

Hai người Tiểu Vũ cùng Túc Thanh thấy nàng như vậy, không khỏi mím môi, thần sắc cũng khổ sở không thể tả.

Mực Tề liếc mắt nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Mọi người không nói thêm gì, đều vô cùng ăn ý đi ra ngoài cửa.

. . . . . . .

“Cái gì! ? Vũ nha đầu đi địa ngục cướp người rồi ? Còn dẫn người chạy?”

Tiểu Bạch phun ra một ngụm trà, kinh ngạc trở mình ngồi dậy từ trên ghế salon.

Mặt Tiểu Hắc bi thống gật đầu, than thở nói: “Đúng vậy. . . . . . . Ai biết nha đầu kia sẽ chơi chiêu này với ta đâu. Thật là tự mình gây họa cho
tổ tông mà.”

Tiểu Bạch trừng lớn tròng mắt, nghi ngờ nói: “Lão Đại đâu? Lão Đại nói thế nào? Có trách tội ngươi hay không?”

“Cũng không có! Ta thấy kỳ quái lắm. Tựa hồ lão Đại sớm biết Vũ nha đầu muốn
làm gì, còn cố ý đi đến của Địa ngục cản ta lại, cố ý để họ chạy trốn.”

Tiểu Hắc sờ sờ đầu, có chút không rõ.

Tiêu Bạch dựa vào trên ghế salon, lẩm bẩm nói: “Khó trách lúc trước lão Đại
tìm ta, nói với ta nếu như ngươi hoặc Tiểu Vũ đến hỏi ta mượn lệnh bài
địa ngục, liền cho các ngươi mượn, không nên hỏi tại sao.”

. . . . . À? !

Tiểu Hắc mờ mịt, “Tại sao lão Đại lại nói với ngươi những thứ này?”

Tiểu Thôi vẫn chui đầu vào Computer trước mặt lúc này nói xen vào: “Đần! Đây không phải rõ ràng cho thấy lão Đại sớm biết ý tưởng của Vũ nha đầu,
biết nha đầu kia muốn đi địa ngục cứu người, đi địa ngục lại cần lệnh
bài. Cho nên mới cùng Tiểu Bạch nói những lời này.”

A ~ Tiểu Hắc
gật đầu, rồi sau đó lại nghĩ đến cái gì, hỏi tiếp: “Không đúng! Vậy tại
sao lão Đại muốn tìm Tiểu Bạch nói những lời này, mà không phải tìm ta?
Tại sao hắn không bảo Tiểu Bạch hoặc là Vũ nha đầu tìm ta mượn lệnh bài
chứ? Tại sao cứ như vậy mà xác định Vũ nha đầu sẽ tìm tới ta, sau đó ta
đi tìm Tiểu Bạch mượn lệnh bài?”

Tiểu Thôi không nói, Tiểu Bạch nhịn cười, mở miệng nói: “Cái vấn đề này, ngươi là người biết rõ đáp án nhất.”

Tiểu Hắc không vui, trợn to hai mắt nói: “Tại sao! Ta muốn biết! Ngươi mau mau nói cho ta biết!”

Tiểu Bạch buột miệng cười, vui mừng nói: “Rất đơn giản! Bởi vì ngươi đần chứ sao! Lão Đại đoán chừng Vũ nha đầu sẽ tìm tới kẻ ngu ngốc nhà ngươi, mà sẽ không đi tìm người thông minh như ta đây. Lấy loại người thông minh
như ngươi, Vũ nha đầu lừa gạt sẽ dễ dàng. Cho nên muốn tìm người làm bia đỡ đạn, nhất định là phải đi tìm ngươi rồi…!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui