Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Nhìn bộ dạng Phạm Kiếm Kích động, Tiểu Vũ đi lên trước vỗ vỗ vai hắn, gật
đầu an ủi: “Ta hiểu rất rõ, ngươi là bị coi thường! Yên tâm, ta sẽ không quên ngươi. Bị coi thường!”

Phốc! . . . . . . . .

Mọi người vây
xem hai bên đường phố, cũng nhịn cười không nổi nữa, từng người một cười đến ngã trước ngã sau. Nhất là Hiên Viên Thương Tử, thậm chí đỡ eo cười thiếu chút nữa thở không nổi.

Một phen này, nhất thời khiến tứ đại tài tử kia có chút cảm thấy không bình thường. Kỳ quái? Chuyện gì buồn cười như vậy?

“Có gì đó không đúng! Ta cảm thấy bọn họ hình như đang cười chúng ta!” Hạ
Lưu phản ứng đầu tiên, còn đang suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì khiến bọn họ lớn tiếng không dứt như vậy.

“Không thể nào? Chúng ta có gì
buồn cười?” Phạm Kiếm có chút không rõ. Bọn họ có làm ra chuyện gì hoang đường nhàm chán, sao lại cười như vậy?

Trang Tất nhìn tình hình chung quanh, càng xem càng cảm thấy hốt hoảng. “Ta, ta cũng cảm thấy bọn họ đang cười chúng ta.”

Trong bốn người Tần Thọ là nhỏ nhất lúc này cũng nhẹ nhẹ gật đầu, “Không sai, là cười chúng ta!”

Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả bốn người cúi đầu nhìn qua nhìn lại quần
áo của mình, sau đó lại nhìn nhau trên mặt có vật bẩn gì không, nhìn một chút sau lưng mình, không có bị người dán tờ giấy vẽ con rùa đen ….

Một phen kiểm tra, cũng không phát hiện có cái gì khác thường, không khỏi sững sờ tại chỗ, rất không hiểu.

Bốn người đưa mắt nhìn về Tiểu Vũ, chỉ thấy một người váy hồng, vẻ mặt hết
sức vô tội nhún vai một cái, bày tỏ nàng cũng không biết. Dĩ nhiên! Biết cũng sẽ không nói cho bốn đầu heo các ngươi biết!

Mẹ kiếp! Tần Thọ khẽ nguyền rủa một tiếng, lửa giận bốc lên.

”Các ngươi cười con mẹ nó gì vậy!”

Đi lên trước mấy bước, một tiếng níu lại một người đi đường, vẻ mặt Tần Thọ hung ác, tức giận không thôi.

Thanh niên kia khúc kha khúc khích, muốn nói lại thôi. Ánh mắt liếc qua Tiểu
Vũ, ngay sau đó ngậm miệng không nói. Nghĩ thầm, một cô nương thật tốt
nha, nếu cho mấy tên bại hoại này biết nàng cố ý giễu cợt tên bọn chúng, hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi.

Tần Thọ thấy nam tử
không nói, càng thêm giận dữ. Một quyền hướng tới bụng hắn. Nam tử bị
đau, lúc này che bụng khom người xuống.

Tần Thọ chưa hết hận, còn
muốn đạp một cước nữa. Lúc này một đạo bóng dáng nhanh chóng, vung cây
quạt lên, tách Phạm Kiếm ra bắt được tay nam tử. Phạm Kiếm Nhất thời mất lực, ngã về phía sau hai bước.

”Hiên Viên Thương Tử!?”

Tần Thọ
thấp giọng hô một tiếng, nhận ra người đến là ai. Hiên Viên thương Tử ở
thành Nguyệt Tố có danh tiếng rất lớn, chính phụ thân của hắn còn là
khách đặt chỗ của Hiên Viên Thương Tử.

Hiên Viên Thương Tử đem
nam tử đỡ qua một bên, xoay người cười híp mắt với Tần Thọ nói: “Tần
công tử, khuyên người phải có lòng khoan dung. Huống chi vị tiểu huynh
đệ này căn bản không đắc với tội ngươi, ngươi cần gì phải ra tay nặng
như vậy?”

Tần Thọ hừ lạnh một tiếng, không nói gì tiếp. Hiên Viên
Thương Tử ở thành Nguyệt Tố cắm rễ thật nhiều năm, địa vị như mặt trời
ban trưa. Lại đến nay không một người biết được thân phận cùng lai lịch
địa vị của bảy người bọn họ. Cha hắn cũng nói qua với hắn, không có
chuyện gì tốt nhất không nên đi trêu chọc bọn họ.

Hiên Viên Thương Tử cũng lạnh lùng cười một tiếng, cũng may người này còn hiểu nặng nhẹ,
nếu không hắn cũng rất lâu không vận động gân cốt. Không ngại bồi hắn
mấy chiêu.

Mắt thấy cũng không sai biệt lắm, bốn người này dầu gì cũng là người có quyền có thế, náo loạn sợ là có chuyện không hay. Hiên Viên Thương Tử thu hồi quạt, hướng Tần Thọ hỏi một chút rồi gật đầu,
quay đầu nhìn về Tiểu Vũ, muốn kêu nàng trở về. Lại chợt biến sắc, lớn
tiếng nói: “Cẩn thận!”

. . . . . .

Bên này, Tiểu Vũ một mực nhìn
tình hình Tần Thọ, vốn là nhìn thấy hắn ra tay đánh người thì nàng liền
chuẩn bị đi lên hỗ trợ. Thấy Hiên Viên Thương Tử ra mặt, nàng cũng mừng
rỡ yên lặng theo dõi biến hóa.

Nhìn cầm thú kia dường như đối với Hiên Viên Thương Tử có chút bộ dáng kiêng kị, Tiểu Vũ không khỏi có
chút tò mò. Cầm thú này không phải là con trai gì của tướng quân sao?
Sao lại sợ Hiên Viên Thương Tử? Đang lúc hết sức nghi hoặc, chỉ thấy
Hiên Viên Thương Tử hướng mình nhìn lại, thần sắc trong nháy mắt chuyển
thành kinh ngạc, giọng nói vội vàng hướng nàng kêu, cẩn thận!

Tiểu Vũ không hiểu, trực giác liền quay đầu nhìn về phía sau. Vừa nhìn lên, nhất thời trong lòng giật mình.

Chỉ thấy Phạm Kiếm mới vừa rồi còn bị nàng lừa dối giễu cợt, đột nhiên ra tay với nàng, sắc mặt khủng bố dữ tợn.

Thì ra là ngay từ lúc Tần Thọ bắt được nam tử kia, trong nháy mắt ánh mắt
liếc về phía Tiểu Vũ. Phạm Kiếm liền đoán được nguyên nhân. Hẳn là nha
đầu đáng chết công khai trêu bọn họ! Nhớ tứ đại tài tử từ lúc ra đời tới nay, không người nào không phải hết sức lấy lòng, nịnh nọt nịnh bợ. Đến mức không ai dám nói, không cúi người lui xuống một bên. Không nghĩ tới hôm nay lại bị một Xú Nha Đầu trêu!

Phạm Kiếm càng nghĩ càng tức,
nghĩ thầm không cho Xú Nha Đầu này thấy lợi hại một chút, nàng thật
không biết trời cao đất rộng! Vì vậy liền thừa dịp Tiểu Vũ mất tập
trung, muốn ra tay đánh lén.

. . . . . . . .

Thường thường đến
thời khắc mấu chốt này, đầu Tiểu Vũ sẽ một mảnh trống không. Quên mất
tránh né, quên mất pháp thuật chú ngữ, thậm chí quên mất mình là một quỷ sai. Chỉ ngây ngốc sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Tay Phạm Kiếm còn cách bả vai Tiểu Vũ có một centimét thì chợt một đạo bóng dáng thoáng qua, một phát bắt được. Giơ chân lên, nhẫn tâm đem người
hắn đạp bay ra ngoài.

Ngại bẩn phủi tay một cái, đôi mắt lạnh lẽo
quét về phía Phạm Kiếm ngã ngồi trên mặt đất, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt khạc ra hai chữ.

”Muốn chết!”

Phạm Kiếm lảo đảo đứng lên, đưa tay chỉ hướng người tới, bực tức nói: “Con mẹ nó ngươi là vật gì? Lại dám đạp lão tử!”

Phanh!

Một đạo bóng dáng vừa thoáng qua, đem Phạm Kiếm vừa mới bò dậy lại gạt ngã trên mặt đất.

“Choáng nha, miệng thật thối! Mà lại đánh lén sau lưng một tiểu nha đầu, ngươi thật đúng là bị coi thường.”

. . . . . . . .

Tâm tình Tiểu Vũ giờ khắc này, không biết là nên kích động hay là nên rối rắm.

Cụp đầu nhỏ có chút không dám nhìn người trước mặt, thắt ngón tay lẩm bẩm
nói: “Lão Đại. . . . . . Sao ngươi rảnh rỗi lên chơi. . . . . .”

Con
mắt Lưu Quang chợt lóe, cố ý giễu cợt nói: “Thế nào? Chỉ cho phép nàng
chạy loạn khắp nơi? Ta đây làm lão Đại, lại bị hạn chế tự do?”

Tiểu
Vũ nâng miệng, không dám ra tiếng. Nàng thập phần rõ ràng, cùng đấu với
một vị lão Đại, nàng tuyệt đối không chiếm được nửa phần tốt, hơn nữa
lần này lại là nàng không đúng trước, cho nên nên cầu xin tha thứ.

Rất không có cốt khí ôm cánh tay Lưu Quang, Tiểu Vũ đung đưa.

“Được rồi mà. . . . Ta biết sai rồi. . . . . . Ngươi đừng nghiêm mặt nha. . . . . . Muốn phạt ta thế nào đều được, ngàn vạn lần đừng nhốt ta lại. . . Có được không?”

Lưu Quang khẽ cau mày, nhìn con mèo nhỏ hết sức
ngoan hiền nịnh hót, trong lòng lại một lần cảm thán không thôi, sao lại coi trọng nha đầu này? Rõ ràng không tìm được một ưu điểm nào, còn gây
hồ nháo cho hắn. Làm sao có thể là tình yêu đây?

”Hồ nháo!”

Giọng nói mặc dù nghiêm nghị, nhưng lại lộ ra Tia bất đắc dĩ cùng cưng chìu.

Tiểu Vũ vừa nghe cũng biết Lưu Quang đã hết giận, không có ý trách tội nàng. Càng thêm được voi đòi tiên cười hì hì, ôm cánh tay Lưu Quang.

“Ta đối với người khác mới hồ nháo thôi! Lão Đại ngươi chỉ cần vừa ra tay, ta chỉ có ngoan ngoãn đầu hàng nha!”

Tiểu Vũ giơ tay quá đỉnh đầu, làm tư thế đầu hàng.

Lưu Quang nhếch môi bật cười, trong phút chốc, khuynh đảo chúng sanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui