Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Hì hì!

Lầu hai vang lên một trận cười duyên, mọi người lại một lần nữa ngẩng đầu
nhìn lại. Chỉ thấy hai tay thiên hạ váy hồng kia chống lên rào chắn,
liền như vậy từ lầu hai nhảy xuống.

Cứ nghĩ sẽ vô cùng thê thảm, Tiểu Vũ lại vững vàng rơi xuống đất. Đứng ở trước người Lưu Quang.

Một bên tay giơ lên xấp ngân phiếu, một bên giương khuôn mặt tươi cười
hướng phía trước mà đi đến. Hiển nhiên là đem vài tên bảo vệ dưới đài
hoa xem như không khí.

“Tướng công nhà ta nói, thấy bộ dáng nữ tử này cũng không tệ, tính tình rất tốt. Cho nên muốn đem nàng mua về làm
nha hoàn bên người ta. Ta nói vị Diêu mụ này. Một trăm vạn lượng dù sao
cũng có thể giúp vị cô nương này chuộc thân chứ?”

Tiểu Vũ không
hề khó khăn nhảy lên đài hoa, thẳng tắp đi tới trước người tú bà. Vài
tên bảo vệ ngăn ở dưới đài hoa, sớm đã bị Tiểu Hắc đánh ngã xuống đất.

Ngay cả người từng trải như Diêu mụ lúc này cũng bị tình thế trước mắt dọa sợ.

Ra tay dứt khoát như thế, thân thủ lại rất cao. Còn có tiểu nha đầu trước
mắt này cùng với hộ vệ lấy xiềng xích kỳ quái làm vũ khí ở dưới đài hoa. Xem ra cũng không là người đơn giản.

Cứ mặc kệ Hạ công tử kia, chỉ xét tình thế hiện tại này mà nói. Sợ là bà cũng không thể không cúi đầu.

Âm thầm cắn răng một cái, thôi! Lão nương liền cúi đầu thỏa hiệp một lần!
Dù sao cũng là ngân phiếu một trăm vạn. Không cần thì nàng chính là gã
ngốc!

Biến sắc, lập tức biến thành bộ dáng nịnh nọt. Tú bà cười
làm lành, nói một loạt lời trách móc. Là tiểu nhân có mắt không nhìn
được Thái Sơn. Một bên nhanh tay lấy đi ngân phiếu trong tay Tiểu Vũ.

Aizz ~~ Tiểu Vũ đúng lúc giơ tay giựt lại, một tay kia vươn ra nói: “Khế ước bán mình đâu?”

Nàng cũng không ngốc! Đưa tiền rồi lỡ như tú bà này không đưa khế ước bán mình, nàng không biết sẽ tìm ai mà trách cứ đây.

Diêu mụ vỗ ót, bộ dáng giống như quên. Nhanh chóng bảo trợ thủ châm trà đổ nước ở bên người đi lấy khế ước bán mình.

Người nọ liền vội vàng gật đầu, nhanh như chớp chạy ra phía sau. Chỉ chốc lát, liền cầm một tờ giấy đi tới, đưa cho tú bà.

“Vị cô nương này! Ngươi xem, đây là khế ước bán mình của Bạch Nhược cô nương.”

Diêu mụ cũng đề phòng sợ Tiểu Vũ cướp đi không trả tiền, liền đem khế ước
bán mình mở ra cho Tiểu Vũ nhìn. Ý tứ thực rõ ràng, tiền trao cháo múc.

Tiểu Vũ nhìn nhìn khế ước bán mình, khi nhìn đến chữ viết ở trên, thấy một cái đầu hai cái tay.

Thèm vào! Mấy chữ đó ta không biết! Cái gì quốc gia niên đại?

Xấu hổ khụ khụ, ánh mắt ngắm hướng nữ tử áo trắng đứng ở một bên thủy chung không nói một câu.

“À. . . . Cái kia. . . . . Ngươi tới xác nhận một chút! Nhìn xem đây có phải là khế ước thật sự hay không!”

… .

Tú bà nghe mà ngẩn ra, khế ước bán mình còn có thật giả?

Bạch Nhược từ trong mắt Tiểu Vũ nhìn ra điều gì, nhưng cũng không nói ra. Đi lên trước vài bước, giương mắt nhìn khế ước bán mình trong tay tú bà.
Gật đầu nói: “Là thật.”

“Vậy được rồi!”

Được đương sự
khẳng định, Tiểu Vũ cũng không còn gì phải lo lắng. Đem một xấp lớn ngân phiếu trực tiếp đưa cho tú bà, sau đó lấy khế ước bán mình ra. Rơi lả
tả, vươn hai tay ra tờ giấy lập tức thành mảnh vụn.

“Chúng ta đi thôi!”

Dưới đài Lưu Quang mở miệng lên tiếng, lập tức xoay người cất bước rời đi.
Tiểu Vũ kéo tay Bạch Nhược, tuy rằng trong lòng có chút mất hứng, nhưng
có chút cảm giác thân thiết ngoài ý muốn đối với nữ tử áo trắng này.

“Đi thôi.”

Nói hai tiếng, lôi kéo Bạch Nhược nhảy khỏi đài hoa. Đi theo Lưu Quang.
Việc bây giờ nàng chưa nghĩ ra là, lão Đại tìm nữ tử này, rốt cuộc có
chuyện gì? Cho dù là cái gọi nhất kiến chung tình gì đó, cũng không có
khả năng. Hắn cũng không phải không biết người quỷ khác biệt, cũng không thể đem người giết rồi trực tiếp câu hồn về Địa phủ chứ?

Tiểu
Hắc nhìn vài tên bảo vệ té trên mặt đất thống khổ kêu rên, không khỏi
lắc đầu thở dài. Aizz ~ quá yếu ớt! Thật sự là quá yếu ớt !

Còn
đang hết sức cảm thán, một bàn tay đã đặt lên vai. Hiên Viên Thương Tử
cười đến mê hoặc, múa quạt chỉ chỉ cửa lớn, thảnh thơi nói: “Nếu ngươi
không đuổi theo. Có thể sẽ bị bỏ lại.”

A! Mỗ Hắc cả kinh, lúc này mới phát hiện Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đều đã không thấy. Lập tức nhảy
lên, rất nhanh chạy ra ngoài cửa. Lão Đại! Ngươi trăm ngàn lần không
được bỏ ta lại nha!

Hiên Viên Thương Tử câu môi cười, cũng lắc mình đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui