Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

“Ha ha. . . . . không cần khẩn trương như vậy! Đến đây, mọi người ngồi xuống uống ly trà, chậm rãi tán gẫu?”

Một tiếng tiếng cười vang lên, Tiểu Vũ đi lên trước lôi kéo cánh tay Lưu
Quang, giơ lên nụ cười rực rỡ nhất nói: “Lão Đại, ngồi xuống uống ngụm
trà đã? Không phải ngươi vừa mới bảo Hiên Viên Thương Tử đi tìm Đại ca
Nhị ca hắn sao, không phải tới đây gây chuyện chứ?”

Lưu Quang thu hồi ánh mắt bén nhọn, lại thật phối hợp đi tới mép bàn ngồi xuống.

Trong lòng Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hiên Viên Thương Tử, ý bảo hắn
nhanh chóng đi tìm người. Đại ca nhìn dáng dấp tương đối đáng tin.

Hiên Viên Thương Tử hiểu rõ, gật đầu một cái đứng lên. Mị Nguyệt thấy thân hình hắn lảo đảo. Ra tay đỡ hắn.

“Tứ tẩu, theo ta đi tìm bọn họ, được không?”

Mị Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, thần sắc do dự. Tựa hồ lo lắng sau khi nàng rời đi, có người sẽ thương tổn Bích Hiên.

Hiên Viên Thương Tử nhìn thấu lo lắng của nàng, nhỏ giọng ở bên tai nàng
nói: “Yên tâm đi Tứ tẩu, có nha đầu kia ở đây, Tứ ca không có việc gì.”

Ánh mắt nhìn về Tiểu Vũ, chỉ thấy nàng đang cợt nhả vì người nọ châm trà châm nước. Mà người nọ cũng nâng chung trà lên uống.

Ngoài cửa, Tiểu Hắc mang theo Bạch Nhược đi vào. Cùng nhau ngồi quanh bàn, hình ảnh rất hài hòa.

Mị Nguyệt đỡ Hiên Viên Thương Tử, thật sâu nhìn người váy hồng kia, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”

. . . . . . .

Sau khi Hiên Viên Thương Tử cùng Mị Nguyệt rời đi, bên trong nhà yên tĩnh một mảnh.

Lưu Quang nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, mắt liếc Bạch Nhược đang ngồi đối diện.

Từ khi nàng bị Tiểu Vũ dắt đi, bộ dáng vẫn là lạnh nhạt. Không có chút kinh ngạc nào.

Đây chính là Quỳnh Hoa tiên tử, vô luận là người hay tiên, từ đầu đến cuối
đều là cổ thanh đạm không tranh chấp khoe khoang mà rất tự nhiên. Lại
không biết chính khí chất này, mê sát bao nhiêu nam tử. Ngay cả Nhị Lang thần Dương Tiễn kia tự cho mình thanh cao, cũng lâm vào ái mộ.

Lưu Quang đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Bạch
Nhược ở đối diện. Khẽ há mồm, tựa hồ muốn nói gì. Nhưng cuối cùng lại
không nói ra.

Hắn từ trước đến nay không phải hạng người mềm lòng nhẹ tay, cũng không có cái gì gọi là thương tiếc. Lúc đó Dương Tiễn dứt khoát đẩy Tiểu Vũ xuống, nên lĩnh ngộ điều này!

Nước mắt đã cho hắn, theo tính tình của hắn nhất định sẽ mở bình kia ra. Nói vậy lúc này, chắc hắn cũng đã nhớ lại mọi việc.

Dương Tiễn ơi Dương Tiễn! Ngươi làm ta đau, ta nhất định sẽ làm ngươi đau gấp mười lần!

. . . . . . . .

Lưu Quang vẫn đang chìm trong suy tư, cửa truyền đến một loạt tiếng bước
chân. Sau đó cửa phòng mở ra, mấy nam tử tướng mạo bất phàm đi vào. Lưu
Quang cười nhạt một tiếng, nói vậy là sợ hắn sẽ gây bất lợi với nam tử
nằm trên giường kia, cho nên mới chạy tới gấp như vậy? Cứ như vậy, bên
kia đại sảnh, sợ là lại muốn bồi lễ tiễn khách.

Lão Đại Mặc Tề
đứng trước, nhìn thấy trong phòng bốn người ngồi quanh bàn, trên mặt
không hề có một tia kinh ngạc. Điểm này, ngược lại khiến Lưu Quang có
chút bội phục.

Mặc Tề chắp tay đi lên trước hai bước, khách khí nói: “Xin hỏi các vị, tìm huynh đệ chúng ta có chuyện gì quan trọng?”

Lưu Quang nhếch môi cười, “Lần trước đã gặp mặt, chúng ta không phải người, nói vậy ngươi cũng biết. Nhiều lời thêm vô nghĩa, lần này ta tới, là
muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”

Giao dịch? Mặc Tề nghi ngờ. “Xin hỏi, lời này là có ý gì?”

Lưu Quang mắt nhìn Mị Nguyệt đứng sau lưng Mặc Tề. Mị hoặc cười, mở miệng nói: “Bạch Nhược, ngươi đến bên cạnh ta.”

. . . . . . ?

Bỗng nhiên bị gọi tên, mặt thoáng qua một tia không hiểu. Nhưng rất nhanh
liền biến mất không thấy gì nữa. Đáp một tiếng, chậm rãi đi tới bên
người Lưu Quang.

Tiểu Vũ buồn bực nháy mắt mấy cái, đây là muốn làm cái gì?

Lưu Quang đưa tay, khẽ đem Bạch Nhược đẩy về phía trước. Đối mặt với Mặc Tề cười tà mị nói: “Trước đó, tiểu nha đầu nghịch ngợm nhà ta lén đem vị
cô nương kia mang ra khỏi Địa phủ. Ta biết rõ giữa các ngươi có một vị
huynh đệ biết chút pháp thuật. Nhưng ta muốn nói, không có hỗ trợ của
ta, cho dù người nàng đang ở đây, cũng không còn dương thọ. Hơn nữa nàng cũng không còn được bao lâu nữa, không ngoài một năm, nhất định Hồn Phi Phách Tán!”

A! Mọi người cả kinh. Vẻ mặt trở nên phức tạp. Nhất là Túc Thanh, giống như bị nói ra bí mật, sắc mặt rất khó coi.

Trong mọi người, chỉ có vẻ mặt Mặc Tề trấn định. Chắp tay thi lễ, khách khí
nói: “Vậy không biết ngươi muốn cùng chúng ta làm giao dịch gì?”

Haaa…! Lưu Quang vui vẻ cười một tiếng, hắn thích cùng người thông minh nói chuyện. Một chút liền hiểu.

“Rất đơn giản! Một mạng đổi một mạng! Quỷ soa chúng ta chỉ phụ trách câu hồn bắt quỷ, không thể tự tiện vượt quy tắc giết người.”

Nói xong, ánh mắt nhìn Bạch Nhược, tay khẽ nắm chặt, giống như ra quyết định gì.

“Giết nàng! Ta liền giúp ngươi cứu nữ tử phía sau.”

. . . . . . .

Cái gì!

Tiếng kinh hô đột nhiên vang lên.

Không thể so với bộ dáng kinh ngạc của mọi người, ngược lại người trong cuộc – Bạch Nhược, bộ dáng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Không đợi những người khác mở miệng hỏi, Tiểu Vũ đã nhảy dựng lên.

“Lão Đại! Ngươi nói cái gì!? Ngươi, có phải thủy thổ không hợp hay không,
đầu có chút không rõ ràng? Không phải chúng ta mới vừa tiêu tiền mua
Bạch Nhược sao? Gì, tại sao muốn nàng chết? Nàng lại không chọc giận
ngươi!”

Tiểu Vũ càng nói càng kích động. Lưu Quang biết nha đầu
này một khi gặp những chuyện như vậy, tính tình đều như thế. Bất đắc dĩ, xem ra phải để nàng ngủ một lúc rồi.

Trong giây lát tay kéo bả vai Tiểu Vũ, Lưu Quang cúi đầu, thanh âm đầu độc nói: “Hư! Nhìn ta, nhìn ánh mắt của ta.”

Bị mê hoặc như vậy, Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn vào mắt Lưu Quang. Chỉ thấy màu đen như mực trong con ngươi kia thâm thúy, hiện ra từng đợt hồng quang. Tựa hồ trong chỗ u minh có một đạo thanh âm đang thúc giục nàng ngủ.

“Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Ngoan, nàng mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon thôi.”

Bị loại thanh âm dễ nghe này đầu độc, Tiểu Vũ liền cảm giác mí mắt mình
càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng. Được rồi, nàng mệt mỏi. Nàng
muốn ngủ một giấc. Liền nhắm mắt lại ngủ một giấc thôi. . . . . . .

Tiểu Hắc ở bên trừng lớn tròng mắt, ai nha má ơi! Nhiếp Hồn Thuật!

Lão Đại thậm chí ngay cả Nhiếp Hồn Thuật cũng làm! Vũ nha đầu, người duy
nhất có thể thay đổi ý tưởng của lão Đại liền ngã xuống, xem ra chuyện
này hơn phân nửa là không thể thương lượng rồi. Chỉ là hắn nghĩ không
thông, vì sao lão Đại muốn giết Quỳnh hoa tiên tử? Là muốn câu hồn nàng
mang về Địa phủ? Nhưng làm như vậy có nguyên nhân gì?

Rầm!

Tiểu Vũ nhắm mắt lại ngã vào lòng Lưu Quang ngủ thật say. Lưu Quang vuốt tóc nàng, trong mắt thoáng qua tia dịu dàng.

Mọi người vốn định mở miệng hỏi, nhưng mắt thấy xảy ra biến cố lần này, một hồi yên lặng như tờ.

Lưu Quang cứ như vậy chậm rãi vuốt ve Tiểu Vũ, chưa từng ngẩng đầu. Lẩm bẩm nói: “Một mạng đổi một mạng, cũng là giao dịch công bằng. Huống chi tay các ngươi cũng nhiễm qua máu tanh. Cần gì để ý đến việc giết thêm một
người?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui