Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Bích Hiên ngồi ở mép giường, một lần lại một lần gọi tên Mị Nguyệt. Mặc Tề
phất phất tay áo, ý bảo mọi người nên rời đi trước, một mình Bích Hiên
lưu lại là tốt rồi. Mắt Mộc Bạch lộ rõ sự lo lắng, tựa hồ có chút không
yên lòng. Mặc Tề vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc
gì.

“Nguyệt nhi… Nguyệt nhi…”

Nếp nhăn trên trán Mị Nguyệt càng nhiều và sâu hơn, cuối cùng nhịn không được mở mắt ra.

Đập vào mi mắt là sắc xanh biếc mà nàng vẫn cho rằng thực đáng chú ý. Có
chút không nhịn được há miệng thở dốc, “Ngươi gọi đủ rồi chứ?”

Giọng nói khàn khàn, ngay cả chính Mị Nguyệt cũng giật nảy mình. Rốt cuộc đã bao lâu nàng không uống nước?

Thân hình người kia ngẩn ra, tiếp theo không dám tin ngẩng đầu lên. Mất một
đoạn thời gian dài, mới xác định người trên giường thật sự đã tỉnh lại.

Nước mắt thật vô dụng tràn ra hốc mắt. Hắn cúi người ôm lấy nàng, cái người
làm hắn sáng nhớ chiều mong, không có chí khí lẩm bẩm nói: “Muốn mắng ta ngu ngốc cứ mắng chửi đi, nói ta vô dụng cũng tốt, nói ta ngu ngốc cũng được. Lần này nói cái gì ta cũng sẽ không để nàng rời đi. Nàng đến đâu
ta sẽ theo nàng đến đó. Nàng chê ta phiền, ta cũng tuyệt đối không thỏa
hiệp!”

Mị Nguyệt lập tức liền đỏ đôi mắt.

“Như vậy… Ta đây sẽ rất đau khổ…”

Bích Hiên ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nàng gần trong gang tấc, thấy tròng mắt nàng đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống. Há miệng thở dốc,
muốn nói cái gì đó.

Suy tư chốc lát, cuối cùng quật cường cúi
người, hôn lên những giọt lệ đang chảy xuống kia. Ở bên tai Mị Nguyệt
nhẹ nhàng nỉ non: “Lần này chiêu gì cũng không có tác dụng! Nàng khóc
cho ta xem, ta cũng tuyệt đối không thỏa hiệp. Cả đời này nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!”

A…………

Quả nhiên là đứa ngốc…………..

…………………………..

Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi bên giường là vị nữ tử áo trắng.

Hoàn toàn không để ý người phương nào, kích động ngồi dậy, một phen bắt được cánh tay nữ tử áo trắng, hưng phấn nói” Bạch Nhược! Ngươi không sao
chứ!”

Bạch Nhược nghiêng mặt sang bên, lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên tươi cười.

“Ta không sao.”

“Không có việc gì vậy thì thật tốt quá! Aizz, thật không biết lão Đại não bị
gì, sao lại muốn mạng của ngươi? Gần đây cũng không có người nào chọc
hắn, ăn ngon mặc đẹp ngủ ngon, hệ tiêu hóa tốt, mọi thứ bình thường, A?
Chẳng lẽ là nội tiết mất cân đối?”

Tiểu Vũ tức tức oai oai trong miệng nhắc tới một cái gì đó, lúc này mới hướng bốn phía nhìn.

“A? Nơi này sao lại quen thuộc như vậy?”

Ngồi ở một bên nghe nàng nói lảm nhảm, Bạch Nhược khẽ nhếch môi lạnh nhạt nói: “Đây là phòng ngủ của ngươi.”

A? Đúng nha!

Tiểu Vũ vỗ trán, lúc này mới tỉnh ngộ. Sao mà ngay cả phòng ngủ của mình cũng quên?

Ha ha, có chút xấu hổ hướng Bạch Nhược cười cười, mảy may không phát giác
có cái gì khác thường. Thẳng đến khi nàng đi xuống giường, hai chân vừa
mới chạm đất thì chợt trừng lớn đôi mắt.

“Ngươi!!! Ngươi nói cái gì!!?? Đây là phòng ngủ của ta? Kia!!! Ngươi!!! Ngươi sẽ sao lại ở nơi này?”

Bạch Nhược thấy Tiểu Vũ đột nhiên biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc có chút nghi ngờ.

“Là Diêm Vương đại nhân đưa ngươi trở về phòng, sau đó phân phó ta ở lại
nơi này coi chừng ngươi. Thế nào? Có cái gì không ổn sao?”

Tính
tình Bạch Nhược lạnh nhạt, đối với chuyện chịu áp lực rất tốt. Lúc trước hồn phách nàng rời thân thể, liền phát hiện nam tử mua nàng, lại có thể thấy được nàng. Về sau nàng mới biết được, thì ra hắn căn bản không
phải người, hẳn là Diêm Vương trông coi sinh tử.

“Không phải vấn đề này!”

Tiểu Vũ gấp đến độ dậm chân. Chết tiệt, sao nàng lại ngủ mất? Thời khắc mấu
chốt như vậy, sao nàng lại vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi!??

“Ta là
hỏi, sao ngươi lại ở chỗ này!? Nơi này là Địa phủ! Địa phủ, ngươi biết
không? Trong Địa phủ chỉ có hồn phách, không có loài người! Ngươi đi
nhanh lên, đi nhanh lên! Nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện đùa!”

Nói như vậy, Tiểu Vũ liền tiến lên muốn kéo Bạch Nhược rời đi. Nhưng khi tay chạm được cánh tay Bạch Nhược thì chợt dừng lại.

Mắt lần nữa trợn to, không dám tin ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Bạch Nhược.
Hậu tri hậu giác lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . . . ? Ngươi ngàn vạn lần
đừng nói cho ta biết, ngươi đã ‘treo’?…” (ý là chết ấy ^^)

Bạch
Nhược chưa hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của Tiểu Vũ, nhưng đại khái hiểu
được. Trên mặt như trước không có nhiều cảm xúc, giống như tử vong đối
với nàng mà nói, thật chỉ là một chuyện không sao cả.

“Ta đã
không trở về được. Không phải cô nương ngươi mua ta, để cho ta làm tỳ nữ thân cận của ngươi sao? Hiện tại không phải ta đã theo bên cạnh ngươi,
vì sao còn muốn đuổi ta đi?”

Không đúng! Không phải như thế!

Tiểu Vũ cực kỳ tức giận rống to một tiếng, không để ý vẻ mặt Bạch Nhược kinh ngạc, vọt thẳng ra khỏi phòng.

. . . . . . . .

Một cước đá văng cửa lớn của thư phòng, nhìn thấy người nào đó nằm thoải mái trên ghế sa lon.

Tiểu Vũ liều mạng đè nén tâm tình trong lòng, trong lòng có một vạn giọng
nói nói cho nàng biết, hắn là lão Đại! Hắn là lão Đại! Chớ trêu chọc
hắn! Hắn nói cái gì chính là cái đó! Hắn quyết định làm cái gì đều là
đúng!

Trong đầu cũng có những tư tưởng lý tính. Nàng bất quá cũng chỉ là một người hầu nhỏ, không có quyền lợi phản bác. Lão Đại muốn
mạng người mặc hắn làm được rồi, dù sao về sau cũng nhiều bạn, cũng coi
là chuyện tốt.

Toàn thân đều tràn ngập lựa chọn lý tính, liều
mạng khuyên nàng phải thức thời. Nhưng nghĩ tới Bạch Nhược vẻ mặt lạnh
giá kia, lý tính gì cũng đều vô ảnh vô tung biến mất.

“Lão Đại!
Có thể cùng ta giải thích một chút hay không, tại sao ngươi muốn mệnh
của Bạch Nhược? Nàng có thù oán gì với ngươi sao? Nàng không cẩn thận
mắng ngươi, hay là đắc tội với ngươi? Còn đạp dơ bẩn giày của ngươi,
vướng bận mắt của ngươi?”

Lưu Quang ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa
sổ, lần đầu tiên không để ý đến Tiểu Vũ. Thật ra thì hắn đã sớm biết
Tiểu Vũ tỉnh lại chắc chắn tới đây nháo với hắn, nhưng mà hiện tại trong nội tâm hắn cũng có chút hỗn loạn, không có tâm tình để ý tới.

Tiểu Vũ thấy Lưu Quang không để ý nàng, trong lòng càng thêm nổi giận! Một
bước đi tới bên sofa, xông tới người nào đó phẫn nộ nói: “Đây là có ý tứ gì? Không muốn giải thích hay là lười giải thích? Hay là lão Đại ngươi
mừng rỡ cao hứng, muốn phóng hỏa liền phóng hỏa, muốn giết người liền
giết người?”

Lưu Quang nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Nha đầu,
chuyện này ta không muốn giải thích. Cho dù giải thích nàng cũng không
hiểu, bởi vì nàng sớm quên mất chuyện trước kia không còn một mảnh. Nàng trở về đi. Bạch Nhược là cam tâm tình nguyện đến Địa phủ, về sau sẽ ở
lại Địa phủ, các nàng cũng có thể làm bạn.”

A! Tiểu Vũ hừ lạnh
một tiếng, đây coi là mượn cớ chó má gì? Cam tâm tình nguyện đến Địa
phủ? Nàng rõ ràng nghe người khác nói một mạng đổi một mạng, cứu sống Mị Nguyệt sẽ phải hy sinh Bạch Nhược!

“Lưu Quang! Ngươi có biết
chính mình có bao nhiêu ác liệt hay không? Luôn ích kỷ như vậy, tự cho
là đúng! Chỉ cần là chuyện ngươi nhận định, người khác sẽ không có biện
pháp thay đổi. Ngươi có suy nghĩ qua cảm nhận của người khác hay không?
Có quan tâm qua ý nghĩ của người khác hay không? Ngươi luôn đem chuyện
chính mình cho là đúng áp đặt ở trên người khác! Đúng! Ngươi là Diêm
Vương! Ngươi là lão Đại! Lời của ngươi nói, chúng ta làm thuộc hạ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh cùng phục tùng! Có lúc ta thật sự vô cùng
chán ghét ngươi! Không sai, ta quên mất chuyện trước kia, nếu ta có thể
nhớ, chỉ sợ chuyện hối hận cuối cùng, chính là vì cái gì không đi đầu
thai, mà lưu lại làm quỷ sai chó má.”

Tròng mắt Lưu Quang chợt lóe, thân hình vừa động, chợt kéo Tiểu Vũ. Đôi mày kiếm thoáng nhăn lại.

“Nàng chán ghét ta? . . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui