Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Tiểu Hắc nhìn đĩa rau ở một bên đắc ý nói: “Những đồ ăn này chính là ta cùng Tiểu Bạch đi nhân gian lựa chọn, cố ý từ các nhà hàng mà mua tới. Tên
nghe đều cảm thấy được hương vị nha.”

Tiểu Bạch cũng cầm lấy
chiếc đũa, lười quan tâm Tiểu Hắc cùng mỗ nha đầu so đo. Nghĩ thầm, nên
về phòng đem mấy quyển tạp chí giấu ở chỗ khác. Tiểu nha đầu thật sự là
không thể trêu vào, ngay cả tạp chí bảo bối của hắn cũng bị phát hiện.
Buồn bực!

Bạch Nhược mỉm cười đứng lên, bưng bát lên, múc canh
cho mọi người. Mọi người gật đầu nói cảm ơn, cầm lấy liền há mồm uống
một ngụm lớn.

Một giây kế tiếp, ngoài Bạch Nhược vừa bưng canh chuẩn bị uống, mọi người còn lại, sắc mặt đều rất khó coi.

Mọi người ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ. Một ngụm canh to trong miệng, thần sắc rất khó coi.

“Làm sao vậy?” Bạch Nhược buông bát canh, khó hiểu hỏi.

Bởi vì canh trong miệng chưa nuốt xuống, không thể nói chuyện. Con ngươi
Lưu Quang trừng Hắc Bạch vô thường ở đối diện. Dùng ý niệm hỏi.

“Canh này là ai mua ?”

Mỗ Hắc dùng sức lắc đầu, “Không phải ta!”

Mỗ Bạch khó chịu nước mắt cũng nhanh rớt xuống, “Chết tiệt, ta thề ta tuyệt đối không có mua canh!”

Lưu Quang nhăn mày, thật là lạ. Nếu không phải hai anh em này mua, một tô
canh lớn kia rốt cuộc là từ đâu mà có? Hết sức nghi hoặc, linh quang
chợt lóe trong đầu, chẳng lẽ là! ! ! ! ?

A ha ha ha ha ha ha ~

Một hồi tiếng cười từ xa vang lên.

Tiếng cười này quen thuộc đến nổi không thể làm như không quen? Tiếng cười
này lực sát thương so với sét đánh còn mạnh hơn? Tiếng cười này trong
phạm vi trăm dặm ở đây, người nghe đều sợ mất mật?

Không phải là. . . . . .

Phụt! . . . . . .

Mọi người rốt cuộc không kể cái gì là hình tượng, đều quay đầu phun canh
trong miệng ra. Lòng bàn chân run run, tiếng cười như gần như xa, biến
mất vô tung vô ảnh.

Đợi Mạnh bà đi đến bên cạnh bàn, cũng chỉ
thấy một mình Bạch Nhược ngồi ở chỗ kia. Trong tay còn bưng chén canh
chưa uống, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ha ha ha, ngươi là Bạch cô nương mới tới?”

Mạnh bà thấy trên mặt đất một đống hỗn độn, hơn phân nửa cũng đoán được bọn
nhóc toàn bộ chạy hết. Chính là không nghĩ tới, còn có một Tiểu cô nương xinh đẹp ngồi ở đây.

Bạch Nhược lễ phép đứng lên, hành lễ với Mạnh bà nói: “Chào Bà bà, gọi ta Bạch Nhược là được rồi.”

Mạnh bà cười gật gật đầu, bán tính bán nghi hỏi: “Bạch nha đầu uống canh chưa?”

Lắc đầu, Bạch Nhược thành thực trả lời.

Nhất thời, đôi con ngươi của Mạnh bà lóng lánh như sao. Giọng nói thậm chí
mang chút cẩn thận. “Kia, thừa dịp canh còn nóng uống ngụm đi?”

Bạch Nhược nghe vậy cũng không cự tuyệt, mỉm cười gật đầu bưng bát canh giơ lên há miệng liền uống một nhụm.

“Thế nào? Cảm giác như thế nào?” Thấy nàng thật sự uống canh, mắt Mạnh bà lộ vẻ chờ đợi. Rất kích động hỏi.

Nhướng mày, sắc mặt mặc dù thay đổi vài phần, nhưng không đến nổi khó coi.
Bạch Nhược giống như buồn rầu suy tư, ngay lập tức trả lời: “Không đắng, không ngọt, không mặn, không nhạt, hương vị có chút là lạ. Bà bà, canh
này là người nấu?”

Mạnh bà trừng lớn một đôi mắt lão, tựa hồ như
phát hiện chuyện ngạc nhiên. Thấy Bạch Nhược không có trạng thái gì khác thường, vẫn không có gì đứng yên một chổ, không khỏi sửng sốt sờ sờ cái ót. Có chút ngu ngơ trả lới: “Đúng. Canh này là ta nấu. Ngươi? Ngươi
không sao chứ? Á, ý ta là ngươi có cảm thấy choáng váng đầu hoặc là ghê
tởm hay không?”

Nét mặt Bạch Nhược tươi cười thản nhiên, buông bát canh trong tay xuống.

“Bà bà đây là canh chứ không phải độc dược, chính là hương vị có chút là
lạ. Ta cũng không có cảm giác không thoải mái. Nhưng thật ra canh này
nguyên liệu kết họp có chút vấn đề.”

. . . . . . .

“Wase!
Bạch Nhược thật sự rất lợi hại! Lần đầu tiên ta thấy có người sau khi
uống canh của Mạnh bà, còn có thể lộ ra mỉm cười như thế! Cao nhân! Quả
nhiên là cao nhân! Ta bắt đầu sùng bái nàng .”

Tiểu Hắc trốn ở
góc phòng, thấy cách đó không xa Bạch Nhược không hề có phản ứng gì, mà
Mạnh bà đứng bên cạnh sắc mặt có chút mê mang.

“Hắc hắc, sợ là
Mạnh bà đang ngây ngẩn cả người. Từ trước tới nay chưa có người hay tiểu quỷ nào sau khi uống canh mà không té xỉu hoặc nôn mửa. Thế mà Bạch
Nhược không những là không có việc gì, còn có thể bình tĩnh mỉm cười như vậy. Không hổ là tiên nữ nha. Đúng là không giống nhau!”

Mắt Tiểu Bạch lộ si mê, còn kém không chạy lên hôn môi người nào đó.

Tiểu Hắc chớp chớp mắt, liếc nhìn Tiểu Bạch ở một bên, nghiêm túc nói: “Ca,
ngươi sẽ không thực coi trọng Bạch Nhược chứ? Ngươi cũng đừng quên nàng
chính là Quỳnh Hoa tiên tử!”

Tiểu Bạch liếc mắt xem thường, tức
giận nói: “Vô nghĩa, ta đương nhiên biết nàng là ai. Ta lại chưa nói là
để ý nàng. Phải biết rằng mỹ nữ chỉ dùng để thưởng thức, cũng không nhất định phải nắm trong tay! Huống chi lão Đại cố ý mang nàng đến địa phủ,
ta cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết lão Đại đang có chủ ý gì.”

Tiểu Bạch một hơi nói hết lời, đến phiên Tiểu Hắc nghi hoặc. Khó hiểu sờ sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Lão Đại đang có chủ ý gì?”

Tiểu Bạch lại liếc mắt, không kiên nhẫn hỏi.

“Nàng là ai?”

Tiểu Hắc cau mày, “Nàng là Bạch Nhược, Quỳnh Hoa tiên tử!”

Tiểu Bạch gật đầu, hỏi nữa “Vì sao nàng lưu lạc đến đây?”

“Nàng đối với tên khốn Dương Tiễn kia động phàm tâm, bị Thiên đế đánh rớt
xuống phàm trần, trải qua ba kiếp khổ vì tình.” Tiểu Hắc nói đạo lý rõ
ràng. Phải biết lần trước Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đến Thiên đình chơi, là hắn theo dõi toàn bộ hành trình nha.

Tiểu Bạch vỗ tay phát ra tiếng. “Đây không phải chính là chủ ý sao!”

. . . . . A? Đầu Tiểu Hắc đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt mang biểu tình không hiểu gì hết. Cái chủ ý gì? Có ý tứ gì?

Tiểu Bạch thấy bộ dáng chỉ biết ngây ngốc này của Tiểu Hắc, nhất định là không hiểu.

“Ngu Ngốc!” ra sức xuống tay với Tiểu Hắc, Tiểu Bạch chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nói: “Lần trước chúng ta bị Dương Tiển hỗn đản kia khi dễ
thảm như vậy, Vũ nha đầu lại còn bị hắn ném vào sông Vong Xuyên. Làm lão Đại thiếu chút nữa điên mất, liền cầm đao đuổi lên tận Thiên đình. Tuy
nói hiện tại chúng ta đều tốt, Vũ nha đầu cũng khôi phục trí nhớ. Nhưng
ngươi cho rằng với tính tình lão Đại, việc này hắn có thể ngoan ngoãn từ bỏ?”

Trong lòng Tiểu Hắc cả kinh, “Ý của ngươi là?”

Tiểu
Bạch tấm tắc miệng, mày hơi hơi nhăn lại. “Ngươi còn không rõ Lão Đại
sao, hắn chính là ác ma. Từ trước đến nay chỉ có hắn khi dễ người, nào
có ai dám khi dễ hắn? Cũng chỉ có Vũ nha đầu là ngoại lệ. Cũng có thể
nói Vũ Nha Đầu là yếu điểm của hắn, ngoài ra, người đụng người chết! Vậy mà Dương Tiển hỗn đản kia không sợ chết, dám đâm đầu vào. Lão Đại lần
này mang Bạch Nhược về, không phải muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, làm cho hỗn đản kia nếm thử mùi vị đau tận tâm can.”

Đôi mắt Tiểu Hắc trừng lớn, “Không thể nào? Lão Đại muốn lấy Bạch Nhược đến đối phó Dương Tiển?”

Tiểu Bạch lắc lắc ngón tay, “Không thể nói khó nghe như vậy. Lão Đại chính
là thay chúng ta xả giận, làm cho Dương Tiển nếm thử cảm giác thấy vợ
ngay trước mắt, cũng không thể nhận thôi. Ai kêu hỗn đản kia thật quá
đáng! Lần trước đánh cho ta thiếu chút nữa mặt mày hốc hác, lần này vừa
lúc có cơ hội, không trị hắn thật tốt, thì thực xin lỗi khuôn mặt này
của ta!”

Tiểu Bạch nhớ tới lúc trước, mặt phẫn nộ. Tròng mắt Tiểu Hắc đảo quanh. Trong đầu cũng nhớ lại tình hình lúc đó.

Nhớ rõ lúc ấy lão Đại từ Thiên đình gấp rút trở về, bộ dáng thật sự là dọa
người nha. Đứng ở trên cầu suốt ba ngày, không cho bất luận kẻ nào tới
gần.

Cũng đúng! Dương Tiển thật sự rất không phải! Nên giáo huấn hắn một phen thật tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui