Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Lưu Quang cùng Tiểu Vũ ở thư phòng nằm trên ghế sa lon phơi nắng. Hậu hoa
viên sương mù bao phủ, trước mặt lại là ánh nắng chói chang. Khí trời
thú vị như vậy, cũng chỉ có Địa phủ mới có.

“Lão Đại, chàng đoán xem Dương Tiễn sẽ cùng Bạch Nhược sẽ nói những gì?”

Tiểu Vũ tựa vào trước ngực Lưu Quang, nghi ngờ hỏi.

Lưu Quang chê cười, “Ngưng ~ ta quản hắn nói khỉ gió gì! Dù sao tuyệt đối không phải là khen ta đẹp trai………………..”

Tiểu Vũ nhướng mày, đưa tay ở bên hông Lưu Quang bóp một cái. “Ta đang nói nghiêm chỉnh với chàng!”

Hí! Lưu Quang thở nhẹ một tiếng, đôi mắt thoáng qua màu hồng.

“Nàng dám bóp ta?” Trong lòng Lưu Quang hô lớn: Tiểu nha đầu! Có biết có
nhiều chỗ không thể đụng loạn hay không. Không ai nói thần tiên, quỷ hồn không có **! Hắn là nam nhân bình thường, mặc dù thuần tính, nhưng
không có nghĩa là hắn có thể vẫn đè nén.

Ai u! Tạo phản? Mắt Tiểu Vũ trừng lên. “Bóp chàng thì làm sao! Ta không chỉ dám bóp chàng! Ta còn dám cắn chàng.”

Tiếng nói vừa dứt, liền cúi đầu ở trên cổ Lưu Quang cắn một cái.

Thân thể Lưu Quang hơi run lên, ngay sau đó cắn răng một cái, lật người đem
Tiểu Vũ đặt ở phía dưới. Không cho bất kỳ cơ hội ngừng nghĩ, cúi người
hôn lên môi Tiểu Vũ.

Không giống quá khứ lướt qua liền ngừng lại, lúc này lão yêu vạn năm hoa hoa lệ lệ hoàn toàn Đại Biến Thân. Môi cùng môi chạm nhau, lưỡi cùng lưỡi dây dưa. Mãi cho đến khi hai người hô hấp không thông, mới thoáng lui ra thở hổn hển.

Không khí trong thư
phòng liền thay đổi, phiếm hồng nồng đậm ấm áp**. Lưu Quang nhìn hai gò
má Tiểu Vũ đỏ hồng, cánh môi đỏ tươi. Lại cúi đầu vô tình hôn một cái,
con mắt Tiểu Vũ đỏ ngầu một mãnh.

Được rồi, cứ như vậy đi!

Trong lòng Lưu Quang ý vị khích lệ mình.

Dù thế nào đi nữa, quan hệ của bọn hắn là lưỡng tình tương duyệt, Tiểu Vũ
sớm muộn gì cũng là người của hắn. Cộng thêm hiện tại Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, thật sự nếu không đụng ngã, vậy thì thật sự xin lỗi với sự
chăm chú theo dõi của độc giả rồi. Nếu không, trước hết xử lý sự tình
này? Sau đó lập tức kết hôn!

Giờ phút này, trong lòng Tiểu Vũ
cũng đang nói thầm, lão yêu vạn năm biến thân quả nhiên đáng sợ! Trong
tròng mắt tràn đầy tất cả đều là**. Xem ra hôm nay mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn, nhất định phải bị làm ngay chỗ này.

Trong đầu chợt nhớ lại đủ loại quá khứ, Tiểu Vũ cong khóe môi lên. Đưa tay qua gò má phiếm hồng của người nào đó còn đang đấu tranh tư tưởng với bản thân. A!
Người đàn ông này, thật rất thích nàng. Nàng rốt cuộc là tích bao nhiêu
tài đức mà có thể lấy được lang quân như ý tốt đến như vậy đây?

Giống như là khích lệ, Tiểu Vũ khẽ ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Lưu Quang.

Trong lúc nhất thời, tất cả tình cảm đè nén toàn bộ bộc phát. Lưu Quang khổ
não suy tư liên tục, cũng vì cái hôn của Tiểu Vũ mà quyết định dứt
khoát.

Được! Hôm nay liền đen chuyện này làm cho xong!

Tâm niệm vừa động, lão yêu vạn năm tự xưng thuần tính không bao giờ thuần
tính nữa. Lập tức cởi ra hai nút áo sơ mi màu đen trên mình, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt. Hôn lên môi, vành tai, cổ Tiểu Vũ, thuận thế đi
xuống.

** đang nồng thì Lưu Quang chợt mở mắt ra, ánh mắt rét
lạnh, nghiêng đôi tai đến nơi cửa thư phòng quát: “Cút!” (ai phá hỏng
một màn nóng bỏng vật trời!!)

Tiểu Vũ cả kinh, thuận thế nhìn lại. Không nhìn thấy có người đi vào mà?

Chữ ‘cút’ của Lưu Quang vừa ra khỏi miệmg, liền nghe phía ngoài thư phòng
truyền đến tiếng vang. Là âm thanh Tiểu Hắc run run rẩy rẩy.

“Lão ………… Lão Đại………. Ta khuyên không được hắn………….. Hắn dù chết phải xông vào……………..”

Tiểu Hắc liền trắng mặt, cũng nghe được ra tâm tình của Lưu Quang giờ khắc
này có bao nhiêu tức giận. Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt giải
thích rõ, tránh phải gặp nạn.

“Lưu Quang! Ta có việc tìm ngươi thương lượng, ngươi đi ra gặp ta, hay là ta đi vào tìm ngươi?”

Giọng nói Dương Tiễn lạnh ngắt vang lên, kịp thời hóa giải quẫn cảnh của Tiểu Hắc.

** bị cắt đứt, cho dù là ai cũng không thể tốt bụng. Con mắt Lưu Quang đỏ
rực một mảnh, tức giận hướng bên ngoài quát: “Hiện tại ai ta cũng không
muốn gặp, cút xa một chút cho ta.”

Tiếng hô này tiết lộ sự tức
giận của Lưu Quang đã đến giới hạn. Ý tứ chính là nếu không biến, đừng
trách hắn trở mặt ra tay hạ thủ. Tiểu Hắc rất biết điều, đã sớm chạy xa
xa tránh nguy hiểm. Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi ở trong phòng khách bình
tĩnh uống trà, nghĩ thầm, lần này có trò hay để xem.

Dương Tiễn
là người phương nào? Nhị Lang thần quân của Thiên Đình! Tính khí bướng
bỉnh cùng Lưu Quang rất giống nhau. Đối phương càng hung ác, hắn càng
không nhượng bộ.

“Nghe ý này của ngươi, chính là cho ta vào tìm ngươi sao? Được rồi, ta sẽ đạp cửa mà vào.”

Đáng chết!

Lưu Quang cả kinh, ngồi bật người dậy, thuận thế nâng Tiểu Vũ lên, nhanh
chóng bế nàng vào trong lòng. Những động tác liên tiếp này mới vừa kết
thúc, cửa thư phòng pằng một tiếng, bị người đạp mở ra.

……………………………

Dương Tiễn đi vào thư phòng, chỉ đứng ở nơi cửa. Nhìn thấy trên ghế sa lon
cảnh ôm nhau của hai người. Đôi mắt Lưu Quang đỏ ngầu một mảnh, nhìn ánh mắt của hắn, cũng có thể ở trên người của mình đốt xuyên nhiều cái lỗ.
Nha đầu váy hồng bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, tựa hồ không muốn
cho hắn nhìn thấy cái gì.

“Chúng ta hiện tại nói chuyện thương lượng, hay là muốn ta nên tránh đi một lúc trước?”

Dương Tiễn không phải ngu ngốc, nhìn ra được một chút mặt mày. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lưu Quang, trong lòng rất là sảng
khoái.

Tiểu Vũ thật chặt tựa vào trong ngực Lưu Quang, gương mặt
còn phiếm hồng vì vừa trải một trận kích tình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ
nhếch lên, nút áo trước ngực bị mở ra hai cái, từ góc độ này của Lưu
Quang, có thể nhìn rất mát mắt.

Chỉ tiếc……………………

Trong
lòng Lưu Quang lại một lần nữa ở thăm hỏi tổ tông mười tám đời của người khác, sau đó hít một hơi thật sâu, từ trong kẽ răng hận hận nặn ra mấy
chữ.

“Đi ra ngoài phòng khách chờ ta, đợi ta đi ra ngoài gặp ngươi.”

Dương Tiễn nhún vai một cái, liền xoay người đi ra ngoài. Còn thuận đường tốt bụng đóng cửa lại.

Lưu Quang bất đắc dĩ thở ra một hơi, lau gò má của Tiểu Vũ, nghĩ trộm ôn tồn hôn xuống.

“A! Đúng rồi!”

Cửa phòng chợt lại mở ra, Dương Tiễn lộ ra nụ cười đáng đánh đòn.

“Quên nói cho ngươi biết, con người của ta rất ghét chờ người. Cho nên làm
phiền ngươi tốt nhất động tác nhanh một chút. Nếu không ta sẽ thỉnh
thoảng tới đây quấy rầy nữa.”

Pằng! Cửa phòng nhanh chóng đóng
lại. Cùng lúc đó, là tiếng tủ sách ngã xuống đất gần cửa phòng. Nếu tốc
độ của Dương Tiễn chậm đi nữa nhịp, sợ rằng sẽ bị tủ sách đè trên mặt
đất.

Ha ha !

Tiểu Vũ chợt ở trong ngực Lưu Quang vui mừng
cười to. Đưa tay đem nút áo của mình cài lại, sau đó cũng giúp Lưu Quang cài xong nút áo.

“Nàng rất vui vẻ?”

Lưu Quang tức giận
oán hận nói. Hắn thật không nên để cái tên chết tiệt Dương Tiễn kia đi
vào. Nhìn cơ hội hòa khí này thật tốt, đã bị cái tên khốn kia phá hư.

Tiểu Vũ ngẩng đầu, trên gương mặt Lưu Quang rơi xuống một nụ hôn.

“Được rồi! Không nên tức giận nữa. Hắn tìm chàng nhất định là vì chuyện của Bạch Nhược, chàng đi xem một chút đi.”

Đang khi nói chuyện, Tiểu Vũ ở trong ngực Lưu Quang cọ xát, cử chỉ giống như mèo nhỏ lười biếng.

Tròng mắt Lưu Quang lóe sáng, cúi đầu hung hăng ở trên môi Tiểu Vũ hôn xuống. Ngay sau đó thất bại vùi vào cổ của nàng.

“Nàng đừng có hành hạ ta, hiện tai ngay cả tâm ta cũng đều muốn chết cả rồi.”

Tiểu Vũ cười đứng lên, lôi kéo người nào đó giả chết nằm trên ghế sa lon.

“Được rồi được rồi! Đừng làm rộn. Chúng ta nhanh lên một chút đi xem Dương Tiễn rốt cuộc muốn thương lượng với chàng cái gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui