Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

“Cẩn thận!”

Bạch Nhược còn chưa kịp nhắc nhở, đã thấy Dương Tiễn quẹt tay làm bị thương. Theo bản năng ngừng lại nắm tay của hắn, móc khăn từ trong ngực ra lau
cho hắn.

Dương Tiễn tựa như hóa đá, lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng còn có thể cười khúc khích.

Thì ra, quên đi chút trí nhớ. Thế nhưng người thủy chung vẫn không thay
đổi, phần cảm giác quen thuộc kia cũng sẽ không bị tiêu diệt.

Tiểu Vũ nhìn thấy một màn này, cũng vui vẻ mỉm cười.

Lưu Quang vừa xem cuộc vui vừa lắc đầu, thật ra thì chỉ cần thi triển một
pháp thuật nho nhỏ, có thể đem tất cả phục hồi như cũ. Cần gì phải đưa
tay đi nhặt? Là người nào đó ngu ngốc quên mất mình là thần tiên, còn
cùng hắn chơi khổ nhục kế đây?

. . . . . .

Cuối cùng, Dương Tiễn rốt cuộc cũng được như nguyện mà lưu lại.

Sáng sớm mỗi ngày, đều đi Cầu Nại Hà báo cáo, chờ đợi người áo trắng trong
lòng xuất hiện. So với tất cả quỷ sai còn tích cực hơn.

Công việc của Bạch Nhược thật ra rất nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi mỗi ngày chỉ cần
ngồi ở đầu cầu ngẩn người là tốt rồi. Bởi vì một người có tài ăn nói
thật sự quá tốt, căn bản không có người cố chấp không chịu ăn canh xuất
hiện. Cho nên cũng không cần nàng ra mặt khuyên cái gì.

Chỉ là
mọi việc đều có ngộ nhỡ, thỉnh thoảng cũng có một hai người si tình.
Bạch Nhược thật tâm tới khuyên, nói chấp niệm cũng không thể làm cho
người ta trở nên hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta càng lún càng
sâu. Không cần ngu như vậy, tình nguyện vĩnh viễn chìm ở đáy hồ cũng
nguyện không quên mất người yêu. Phải tin tưởng, coi như uống canh vong
tình, coi như quên mất tất cả. Duyên phận thuộc về ngươi vĩnh viễn sẽ
không biến mất, các ngươi chắc sẽ gặp lại. Có lẽ chẳng qua chỉ gặp
thoáng qua, có lẽ từng có lần ngoái đầu nhìn lại. Có lẽ sẽ tiếp tục yêu
nhau, có lẽ có thể lần nữa đầu bạc răng long.

Mỗi lần Bạch Nhược
nói đến đây thì Dương Tiễn lại nhập thần nhìn nàng chằm chằm. Cuối cùng
đem những lời này thành khích lệ đối với mình.

Không sai! Coi như quên mất tất cả, duyên phận thuộc về hắn cũng sẽ không biến mất. Cuối
cùng có một ngày, hắn sẽ lần nữa cầm tay nàng, từ đó sẽ không bao giờ
buông ra nữa.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

“A! . . . . . . Không có, không có. Liền. . . cảm thấy nàng rất đẹp!”

Dương Tiễn sờ sờ cái ót, cười đến mặt lúng túng.

. . . . . . .

Ngu ngốc!

Lưu Quang mỗi lần “Vô Ý” đi ngang qua, có thể nhìn thấy bộ dạng Dương Tiễn
ngu xuẩn cười khúc khích. Hết sức cười nhạo, không khỏi sờ sờ cằm hồi
tưởng. Tiểu Vũ mất trí nhớ, hắn sẽ không như vậy chứ?

Quay đầu
lại hỏi Vũ nha đầu, nếu nàng nói không có, vậy thì thôi. Nếu nói có, vậy hắn có thể phải mang cả tiền lời ngon ngọt đòi lại! Để đền bù phí tổn
thất hình tượng của hắn.

. . . . . . .

Ngày trôi qua thật
yên bình, có Tiểu Vũ cùng Bạch Nhược trấn áp ở hai phía, Lưu Quang cùng
Dương Tiễn cuối cùng có thể bình an vô sự chung đụng.

Mọi người
đều cầu nguyện, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rẽ sang
hướng khác thì thật bất hạnh, Thiên đế đại thúc ngủ thiếp đi hoặc đang
ăn cơm, không rảnh trông nom việc nhàn sự này.

Kết quả là, một cuộc đại chiến lại nổ tung.

Chuyện này, từ việc Bạch Nhược đi tản bộ ngắm Hoa Bỉ Ngạn mà xảy ra.

. . . . . .

Bạch Nhược coi như thanh tâm quả dục, cũng không thể cả ngày ngồi ở đầu cầu
ngẩn người. Nhìn rừng hoa Bỉ Ngạn nở đỏ rực đẹp như lửa ở phía đối diện, Bạch Nhược chợt nổi ý định, muốn đi nơi đó tản bộ. Dương Tiễn đương
nhiên là đi theo, một tấc cũng không rời.

Nhưng khi Dương Tiễn vừa vào rừng Hoa Bỉ Ngạn, đã thấy một cỗ yêu khí nồng đậm.

Địa phủ vốn nặng âm khí, mới bắt đầu Dương Tiễn còn tưởng là ảo giác của
mình. Dù sao nơi này là Địa phủ, làm sao có thể có yêu nghiệt? Chỉ là
theo hướng Bạch Nhược đi vào trong rừng hoa, yêu khí này càng ngày càng
đậm.

Dương Tiễn dù sao cũng là Nhị Lang thần quân, yêu khí hay âm khí hắn đương nhiên có thể phân được rõ ràng. Lúc này đem Bạch Nhược
kéo ra phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn bụi Hoa Bỉ Ngạn. Hy vọng có thể
từ trong tìm ra căn nguyên của yêu khí.

“Sao vậy?”

Bạch Nhược không hiểu, không hiểu Dương Tiễn vì sao trở nên nghiêm túc như vậy.

“Có yêu nghiệt!”

Yêu nghiệt? Bạch Nhược mê mang, Địa phủ ở đâu mà có yêu nghiệt?

Không muốn giải thích, Dương Tiễn mở Thiên Nhãn, quét về phía bụi hoa Bỉ Ngạn.

Chốc lát, Dương Tiễn liền phát hiện có hai gốc Hoa Bỉ Ngạn khác loại. Ánh
sang trong tay vừa hiện, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra tay.

“Thật to gan! Dám núp ở Địa phủ tu luyện! Hôm nay ta liền tiễn ngươi một đoạn đường!”

Tiếng nói vừa dứt, Dương Tiễn múa Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao thẳng tắp bổ về phía có yêu khí.

Cốp!

Ánh sáng xanh thoáng qua, cứng rắn cản Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của Dương Tiễn lại.

Lưu Quang tay cầm lợi kiếm màu xanh hiện thân, tức giận quát: “Ngươi làm gì thế? Vườn Hoa Bỉ Ngạn của ta cũng chọc ngươi? Phá hư hoa cỏ! Không có
đạo đức công cộng à?”

Dương Tiễn thu thế, cũng tức giận trợn mắt.

“Ngươi tới vừa đúng lúc! Có biết có hai tiểu yêu ẩn núp trong vườn hoa tu
luyện hay không? Cái Địa phủ này thật là chiêu mộ trăm loài nha. Ngay cả yêu nghiệt xâm nhập vào cũng không phát hiện!”

Lưu Quang nghe
vậy, nâng lợi kiếm màu xanh lên miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, ta không chỉ
biết nơi này có yêu nghiệt, ta còn muốn nói cho ngươi biết, hai con tiểu yêu này chính là ta ký thân vào Hoa Bỉ Ngạn để bọn họ tu luyện.”

Cái gì? ! Dương Tiễn cả kinh.

“Ngươi cho yêu nghiệt tu luyện tại Địa phủ? Đầu óc ngươi không sốt chứ?”

Ta nhổ vào!

Lưu Quang trợn mắt, “Đầu óc ngươi mới cháy hỏng ấy! Nơi này là địa bàn của
ta, ta muốn cho người nào vào ở liền vào ở! Ta thích cho hai con tiểu
yêu ở chỗ này tu luyện, thế nào! Ngươi cắn ta?”

“Cắn ngươi?”
Dương Tiễn tức giận.”Ta đối với ngươi không có hứng thú! Ta cắn heo cắn
chó, cũng không thèm cắn ngươi! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nuôi tiểu
yêu là trọng tội, ngươi cũng đừng biết luật mà phạm luật!”

Lưu
Quang không nhịn được phất tay một cái, “Không cần ngươi lo lắng! Ngươi
quản tốt chuyện của ngươi là được. Về sau không có gì đừng đến bên này,
không cho phép đả thương hai tiểu yêu này.”

Một câu nói này,
ngược lại khiến Dương Tiễn rất hiếu kỳ. Đuôi mày nhảy lên, hiếu kỳ nói:
“Sao vậy? Chẳng lẽ là người trong lòng của ngươi?” Dương Tiễn biết Lưu
Quang có một nửa dòng máu của ma, ho nên yêu ma là người một nhà nha,
trước đây Lưu Quang chưa bao giờ cư xử tốt với Tiên Nữ, cũng bảo vệ
không cho phép đi yêu giới tìm mỹ nữ.

Bốp! Một kiếm bổ qua. Dương Tiễn vội vàng vung đao hóa giải.

“Đừng ở đó nói bậy! Những lời này để Tiểu Vũ nghe được, ta liền lột da ngươi ra!”

“Ai ui? Không cho Vũ nha đầu nghe được cái gì à?”

Một giọng nam dễ nghe vang lên, Lưu Quang cùng Dương Tiễn và Bạch Nhược đều cả kinh, theo tiếng nhìn lại, lại là từ hai gốc Hoa Bỉ Ngạn truyền đến.

“Con mắt thứ ba đó nói hai chúng ta là ngườ trong lòng của Diêm Vương đại nhân. Ha ha, thật là buồn cười!”

Một tiếng cười duyên vang lên, đáp lại giọng nói vừa rồi.

Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, hướng về hai gốc Hoa Bỉ Ngạn nói: “Hai yêu tinh chết các ngươi tỉnh cũng rất nhanh? A! Cũng thật là đúng dịp, nha
đầu Tiểu Vũ kia mới vừa khôi phục trí nhớ. Lần này cũng không cần ta
giải thích với nàng các ngươi là ai rồi.”

Tiếng nói của Lưu Quang vừa dứt, từ trong hai gốc Hoa Bỉ Ngạn toát ra hai đạo khói mê. Khói mù tản
đi, trong rừng hoa nhiều thêm hai bóng dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui