Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Mạnh Bà hướng Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên, rất là sùng bái tán thưởng nói:
“Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên
bờ cát, nha đầu, ngươi lợi hại!”

Tiểu Vũ hất mái tóc, bản thân thưởng thức nói: ” phù ~ như vây mới tự tin!”

Một lát sau, quỷ hồn không biết từ đâu đến, đúng là lấy được cái máy ép
trái cây, ngoan ngoãn đưa tới tay Tiểu Vũ. Tiểu Vũ vui cười hớn hở, đầu
tiên tự mình bắt lấy cái máy như ăn cướp, từ nay về sau liền bước trên
một cái tiền đồ tươi sáng rồi. Lưu Quang ở trong phòng thật sự có chút
nhàm chán . Không biết tại sao, trong đầu hắn thỉnh thoảng liền nghỉ đến cái bóng dáng của tiểu nha đầu kia. Chợt đứng lên, nhíu mày lẩm bẩm
chửi rủa một tiếng, chết tiệt ! Xoay người đi ra ngoài cửa, hướng cầu
Nại Hà mà đi. Xa xa, liền truyền đến một hồi cười đắc ý, Lưu Quang khó
hiểu, núp ở một bên, len lén nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ .

“Ngươi cũng mê manga sao?”


“Ách, đúng vậy.”

“Thích xem Tử Thần Hỏa Ảnh cùng hải tặc sao?”

“Ách. Thích .”

“Trước khi chết có dặn dò qua người nhà của ngươi kế tiếp đem đốt lễ cho ngươi không ?”

“Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Quên mất .”

Cái gì ! ! ! Tiểu Vũ đập mặt bàn, Mạnh Bà đang ngủ gà ngủ gật một bên sợ
mất hồn. Giận dữ đưa ngón tay chỉ về phía bộ mặt vô tội của quỷ hồn,
Tiểu Vũ bức xúc nói: ” Chuyện quan trọng như vậy làm sao ngươi có thể
quên chứ ? Chẳng lẽ ngươi không còn một chút sức lực để đem chuyện này
nhắn nhủ sao? Đi đi đi, khẩn trương báo mộng cho người nhà đi, đợi sau
khi ta nhận được tập manga mới nhất, mới có thể thả ngươi qua cầu!”

Thấy quỷ hồn quả nhiên ngoan ngoãn quay về, Lưu Quang không nói được lời nào. Uy? Thế này là sao đây?

Tiểu Vũ ổn định lại, tựa hồ cũng không nghĩ ra yêu cầu gì. Liền lớn tiếng
hét lên : “Đến đây…đến đây! Coi một chút đi, canh Mạnh Bà hoa quả bảy
màu mới ra lò đây, mùi vị khác biệt các ngươi tha hồ lựa chọn, nếu như
uống hết còn muốn uống tiếp, chỉ cần ngươi đem ra tờ ngân phiếu là có
thể. Đến đây…đến đây, đã đi ngang qua là không thể bỏ lỡ…!”

Quỷ
soa thả cho một quỷ hồn đi tới, quỷ hồn cúi đầu nhìn vào bát canh bảy
màu trên bàn, vừa định mở miệng chọn một chén thì mặt của Tiểu Vũ trong
nháy mắt phóng đại ngay trước mắt .


“Hắc hắc, người anh em. Thấy
dáng vẻ của ngươi, khi còn sống hẳn là có rất nhiều tiền a? Ta thấy mặt
ngươi đáng yêu, len lén nói cho ngươi biết, bát màu vàng uống cũng tương đối ngon…, sau khi uống xong bảo đảm ngươi phiêu phiêu dục tiên. Nếu
không, tới thử một bát xem?”

Quỷ hồn bán tín bán nghi, nhìn thấy
vẻ mặt nham hiểm của Tiểu Vũ, liền nuốt một ngụm nước bọt, thức thời
bưng bát nước canh màu vàng lên. Tiểu quỷ hồn sắc mặt trắng bệch một
hồi, miệng sùi bọt mép, cứ như vậy té xỉu .

A, Tiểu Vũ một tiếng
cảm thán, “Ngày nay, chính là vẫn còn nhiều người thật thà a. Bảo hắn
uống bát canh hắn liền ngoan ngoãn uống? Ta cũng chưa có nói xong, liền
gấp rút như vậy. Ta là muốn nói a, chén màu vàng kia mặc dù uống cũng
ngon…, nhưng người biết thưởng thức cũng không nhiều. Sầu riêng nha,
không phải người người đều thích nha.”

Mạnh Bà đang ngủ gà ngủ
gật chợt giật mình tỉnh giấc, lau nước miếng trên miệng, lẩm bẩm nói:

“Nga? Đó là nước sầu riêng sao? Ta xem màu sắc chưa đủ tươi, vẫn nên
thêm chút Hoàng Liên vào khuấy a .”

Tiểu Vũ trừng lớn hai mắt, vỗ vỗ bả vai Mạnh bà, gật đầu tán thưởng ” Bà bà! Xem ra cái người này
đích thị là sóng trước bị đập chết ở trên bờ cát a!” Hai gã quỷ soa đi
tới, rất là đồng tình nâng quỷ hồn đang té xỉu lên, thẳng tay ném vào
vòng luân hồi .

Cách đó không xa trán của Lưu Quang đầy mồ hôi
lạnh, choáng…đủ tà ác, liều mạng giống hắn. Ha ha, không biết đem một
nha đầu như vậy đặt ở bên cạnh Tiểu Hắc Tiểu Bạch, sẽ có hiệu quả gì?
Hai huynh đệ thường ngày cũng gặp không ít rắc rối, cô nàng này rõ ràng
chính là một cái tai họa, ném cho hai gã kia, nhất định sẽ làm bọn họ
nhức đầu không thôi. Trong lòng chủ kiến đã định, Lưu Quang liền tâm
tình rất tốt cất bước rời đi. Cuộc sống không thú vị a, xem ra cũng nên
vui vẻ một chút rồi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận