Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Tiểu Bạch khoát khoát tay, lắc đầu, “Ta làm sao mà biết chứ?”

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Chung Quỳ. Sắc mặt của Chung Quỳ lúc này càng thêm khó coi. Hắn dù gì cũng được coi là số một số hai ở Địa phủ.
Cô hồn dã quỷ ở nhân giới nghe đến tên hắn đều run như cầy sấy. Hôm nay
lại bị một tiểu hoa yêu nho nhỏ lừa gạt, đã vậy lại còn ở trước mặt hắn
mang đi hai người. Chung Quỳ tức giận muốn phun lửa, “Cho dù phải đào
lên ba thước đất, ta cũng phải bắt cho bằng được con yêu nghiệt kia.”

Tiểu Hắc nuốt nuốt nước miếng, mặc dù giờ phút này không hề muốn khiêu chiến với tính khí của Chung lão đại, nhưng mà có một chuyện cần phải nhắc
nhở Chung Quỳ. Tiểu Hắc thận trọng mở miệng, “Cái đó… Chung lão đại… Tôi muốn nói… Chúng ta nhất định phải liều mạng tìm con hoa yêu đó mới
được. Nếu không sau khi trở về, Boss mà biết chúng ta không chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ, còn để nàng bị yêu nghiệt bắt đi. Tôi nghĩ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”

Vừa nghe Tiểu Hắc nói xong những lời này, Tiểu Bạch cùng Chung Quỳ liền nhất thời ngẩn ra. Tiểu Bạch cúi gằm đầu, cảm
thán lòng người thật dễ thay đổi. Chung Quỳ nhịn không được mắng ra
miệng, “TNND, tên hoa yêu kia đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ đem
hắn….”

Trong bóng tối, Tiểu Vũ từ từ tỉnh dậy, đôi mắt nhỏ lưu
lưu chuyển động. Tiểu Vũ có cảm giác cả người đang bị trói chặt, không
động đậy được. Trước mắt lại tối đen như mực, không biết rốt cuộc mình

đang ở nơi quái quỷ nào. Đột nhiên có âm thanh vang lên sau đó xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt. Tiểu Vũ nghe có tiếng bước chân, trong bóng đêm âm
thanh nghe có chút quỷ dị. Nhớ lại mấy bộ phim ma trước đây đã coi, suy
nghĩ xem có nên lấy tay che mắt chỉ chừa khe hở nhỏ hay không. Trong
lòng có chút sợ hãi. Chợt nghĩ lại, nàng hôm nay cũng là quỷ, còn sợ cái rắm gì. Phải là người khác sợ nàng mới đúng. Nghĩ đến đó, nàng mới có
lá gan, mở đôi mắt ti hí, nhìn chằm chằm vào chỗ phát ra ánh sáng. Tiếng bước chân chợt dừng lại, thanh âm khi nãy liền vang lên, “Tư Tư à, ta
xem lá gan của tiểu mỹ nhân này thật lớn. Tính tình có chút giống nàng
đó.”

Tiểu Vũ nghe thấy giọng nói của nam nhân, ách…, thì ra là hoa yêu mỹ nam khi nãy.

“Được rồi mà Dĩ Hàn, không cần trêu chọc nàng ta nữa. Khi nãy nếu không có cô nương này ngăn cản, không chừng bây giờ ta đã bị mang về Địa phủ rồi.”

Một giọng nữ dễ nghe vang lên. Tiểu Vũ liền biết đó chính là cô hồn si
tình. Có tiếng than nhẹ, sau đó ánh sáng liền lớn hơn. Tiểu Vũ cảm thấy
chói mắt, theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại. Một lát sau mới chậm rãi
mở ra. Sau khi thích ứng với ánh sáng, lúc này nàng mới phát hiện mình
đang ở dưới lòng đất. Vì sao lại là lòng đất? Khi nãy còn đang ở một
biển hoa khá lớn mà. Nàng cũng phát hiện ra, giờ phút này nàng đang bị
dây leo cột chặt vào tường. Chút hưng phấn khi được du lịch biển hoa
nhất thời bị dập tắt. Trên mặt đất phủ đầy những bông hoa to lớn hơn
bình thường. Nơi phát ra ánh sáng khi nãy cách Tiểu Vũ không xa. Nơi đó
có đặt một bộ bàn ghế, có hai người đang ngồi ở đó. Một người là bạch y
nữ tử, đang nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt áy náy. Một người là hồng y nam tử, đang cầm trên tay một nụ hoa chớm nở, mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên nụ
hoa, trong chớp mắt đóa hoa liền nở rộ. Oaaa! Tiểu Vũ kinh ngạc trợn
tròn đôi mắt, nhìn màn biến hóa trước mặt. Nếu không phải hai tay đang
bị trói chặt, nàng thật muốn vỗ tay khen ngợi hắn. Mặc dù tay bị trói,
miệng nàng lại không có bị trói. Nên liền lớn tiếng hét lên, “Ngươi thật là đẹp trai và xuất sắc. Làm lại đi.”

Dĩ Hàn nghe vậy, hứng thú
nhướng mi nhìn về phía Tiểu Vũ. Thấy nàng mở to đôi mắt trong suốt nhìn
mình, nụ cười trên môi càng sâu.

“Tư Tư, nàng ta thật thú vị đó. Nàng nên hảo hảo từ nàng ta học một ít thái độ lạc quan đi.”


Tư Tư không để ý đến lời trêu chọc của Dĩ Hàn, có chút bất mãn cau mày,
“Được rồi, trước không nói đến chuyện này. Vì sao ngươi lại bắt nàng
mang về, mau thả nàng ta ra đi.”

Tiểu Vũ vui mừng cười một tiếng, không đợi mỹ nam đáp lại, liền cười nói, “Không cần, không cần. Nói
thật, thứ đồ chơi này căn bản không trói được ta. Ta chính là cố ý để
cho các ngươi bắt ta xuống đây.”

Vừa nói chuyện vừa cố ý coi thường
vẻ mặt kinh ngạc của Dĩ Hàn cùng Tư Tư. Trong miệng nói thầm. Giây kế
tiếp, đã thoát ra khỏi đám dây leo đang trói nàng. Cười híp mắt nhảy đến trước mặt hai người còn đang kinh ngạc kia. Hai tay nâng mặt, cười vô
cùng đắc ý. “Ta có phép thuật. Có phải hay không cũng rất tài giỏi?”

Ánh mắt Dĩ Hàn lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười mê người, đột nhiên ra
tay. Từ trong biển hoa, vô số dây leo giống như có sinh mạng, rối rít
hướng Tiểu Vũ đánh tới. Tiểu Vũ vội vàng vẫy tay, hốt hoảng nói, “Này
này mỹ nam. Động khẩu bất động thủ nha, có chuyện gì từ từ thương lượng, không cần phải bạo lực vậy chứ?”

Bạch y mỹ nữ cũng vội vàng khuyên nhủ, “Dĩ Hàn mau dừng tay. Không nên tổn thương nàng.”

Mắt nhìn thấy dây leo từ bốn hướng bủa tới, Tiểu Vũ sợ hãi nhắm chặt mắt
lại. Đây không phải chuyện đùa nhà, đánh tới trên người rất đau đó. Đột
nhiên tiếng gió dừng lại. Tiểu Vũ mở một con mắt ra nhìn. Theo nàng phân tích, đám dây leo này cách nàng chỉ khoảng 10m. Nếu mỹ nam kia không
thu tay, sợ rằng khuôn mặt không đẹp như hoa nở của nàng, nhất định cũng sẽ nở hoa. Hắc hắc, Tiểu Vũ cợt nhã xông ra đứng đối diện hai người,

vui mừng nói, “Ta đã nói rồi, chúng ta cần phải bình tĩnh. Không nên hở
tí liền đánh đánh chém chém.”

Giơ tay phải lên làm bộ dáng đang
thề, Tiểu Vũ gương mặt thành khẩn nhìn cô gái kêu Tư Tư kia, nói tiếp,
“Ta đã tỏ rõ thái độ từ trước rồi. Ta chỉ là hiếu kỳ tại sao cô lại
không chịu cùng Chung lão đại quay về địa phủ thôi. Chứ không cố chấp
như Chung lão đại nhất quyết muốn bắt cô về. Với lại Chung lão đại chính là muốn tốt cho cô thôi. Cô cứ ở lại nhân thế mãi thì sớm muộn gì cũng
sẽ rơi vào cảnh tan thành mây khói. Vì sao cô cứ phải cố chấp vậy chứ,
nói cho ta nghe một chút thôi. Ta sẽ tận lực giúp cô đạt thành tâm
nguyện. Như vậy cô sẽ không tiếc nuối gì nữa mà theo chúng ta trở về Địa phủ.”

Tư Tư nghe Tiểu Vũ nói thế, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó
liền cảm kích hướng Tiểu Vũ gật đầu một cái. Nghiêng đầu trừng hoa yêu
mỹ nam, mỹ nam liền hiểu ý vung tay lên. Dây leo bao xung quanh Tiểu Vũ
liền rút xuống mặt đất. Uất ức nhìn Tư Tư, lại nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt
nghi ngờ. Tức giận nói, “Nàng là một quỷ sai, sao có thể tin tưởng được
chứ? Nàng ta chỉ là muốn lừa gạt nàng, muốn bắt nàng đi mà thôi. Tư Tư,
nàng đừng bị nàng ta lừa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận