Diêm Vương Xuống Núi

"Cái gì? Cô Chúc Vân Trúc đang đợi Lục Như Hoa? Sao có thể như vậy?"

Nghe thấy lời bảo vệ ở Long Hồ Tam Thiên Đình nói, Lục Tuyên Nghi cảm thấy kinh ngạc và khó tin.

Chúc Văn Trúc có thân phận gì?

Lục Như Hoa lại có thân phận gì?

Đáng lẽ ra, hai người này phải không liên quan đến nhau mới đúng, nhưng... Mắt thấy.

Lục Như Hoa sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Lục Tuyên Nghỉ bỗng hồi thần, cô ta vội vàng đuổi theo.

"Vị tiểu thư này, mời cô dừng bước, hôm nay Long Hồ Tam Thiên Đình không tiếp khách."

Một vị bảo vệ chặn Lục Tuyên Nghỉ lại. "Tôi là em họ chị ấy, chúng tôi đi cùng nhau."

Lục Tuyên Nghỉ vội vàng chỉ vào Lục Như Hoa đang đi đằng trước, cô ta vẫy. tay hô: "Như Hoa, Như Hoa, chị đợi em với!"

Cạch.

Lục Như Hoa dừng bước quay lại nhìn Lục Tuyên Nghi. Thấy thế, vị bảo vệ đó mới cho cô ta qua.

Đi đến Long Hồ Tam Thiên Đình.


Lục Tuyên Nghi đi sát lại gần Lục Như Hoa rồi hỏi nhỏ: "Tại sao cô Chúc Văn Trúc lại muốn gặp chị?"

"Chị không biết."

Lục Như Hoa lắc đầu, dừng một lúc, cô lại nhớ đến những lời Tô Vũ nói lúc sáng, vì thế cô bổ sung: "Có thể là Tô Vũ đã chào hỏi qua với nhà họ Chúc, nên cô Chúc Văn Trúc mới muốn trao đổi với chị về dự án trường âm nhạc quốc tế."

"Tô Vũ ư?"

Đầu tiên Lục Tuyên Nghỉ sửng sốt, sau đó cô ta chế nhạo: "Lục Như Hoa, chị lừa mình là được rồi, chị nghĩ tôi ngây thơ giống chị à? Tô Vũ có thân phận gì cơ chứ? Anh ta chỉ là một người nhà quê từ trên núi tới, anh ta sẽ quen người nhà họ Chúc ở tỉnh Thục Châu chắc? Nếu anh ta mà có mối quan hệ này, anh ta lại cưới một người tàn tật như chị à?"

"Thế thì chị không biết." Lục Như Hoa không nói thêm gì nữa.

Thực ra ở trong lòng, cô cũng chỉ coi những lời Tô Vũ nói lúc sáng là lời nói đùa động viên cô thôi.

Nhà họ Chúc ở tỉnh Cửu Châu có địa vị không thấp. Chúc Lăng Thiên là tông sư truyền kỳ ở Cửu Châu...

Gỉa sử, Tô Vũ mà có giao tình với nhà họ Chúc thật, vậy thì Tô Vũ còn giỏi hơn Chu Tử Lăng.

Mặc dù Lục Như Hoa có nghĩ đến việc, sau này Tô Vũ có thể có một chút thành tựu ở thành phố Kim Lăng, nhưng cô sẽ không ôm ảo tưởng không thực tế.

Bình bình đạm đạm mới là thật.


"Lục Như Hoa, tôi nhớ trước khi bố chị qua đời, hình như ông ấy từng đi tỉnh Thục Châu nhỉ? Cô Chúc Văn Trúc gặp chị, liệu có phải là có liên quan đến cái chết của bố chị không?"

Nghĩ đến bố của Lục Như Hoa, Lục Tuyên Nghi không kìm được nói.

Bởi vì cho đến bây giờ, cái chết của Lục Xương An vẫn là một câu đố chưa có lời giải.

"Cái chết của bố chị ư?" Nghe Lục Tuyên Nghỉ nói như vậy, Lục Như Hoa khẽ run lên. Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều.

Trong sân của Long Hồ Tam Thiên Đình đã có một thiếu nữ xinh xắn hoạt bát mặc bộ quần áo màu xanh đi tới.

Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, cài chiếc nơ con bướm màu lam vào trông dạt dào thanh xuân hồn nhiên.

"Chào cô Văn Trúc."

Thấy Chúc Văn Trúc có vẻ hơi yếu, Lục Tuyên Nghi vội vàng cúi người hành lễ, đồng thời cô ta không quên đẩy nhẹ Lục Như Hoa bên cạnh: "Lục Như Hoa, chị còn ngây ra đó làm gì? Cúi người đi."

"À,ừ..

Sau khi hồi thần, Lục Như Hoa vội vàng cúi người chào Chúc Văn Trúc.

"Cô Như Hoa không cần đa lễ."

Chúc Văn Trúc quan sát Lục Như Hoa trước mặt.

Tuy đối phương mặc trang phục công sở, nhưng lại có khí chất sạch sẽ, như hoa sen thơm ngát, quả đúng là không hề vương khói lửa nhân gian.

Thảo nào. Tô thần y lại mở lời vì cô gái này. Bởi vì Lục Như Hoa thật sự rất xinh đẹp.

"Cô Văn Trúc, không biết vì sao cô lại muốn gặp Lục Như Hoa...?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận