"Làm cho nhà, nhà họ Lục biến mất?" Nghe thấy lời Thu Phục Long nói, Lục Tuyên Nghi không cười được nữa. Lý Quế Phương thì trợn mắt há to miệng.
Còn Lục Như Hoa, cô nhìn sang Tô Vũ với ánh mắt không thể tin nổi, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ Tô Vũ quen với nhà họ Chúc ở Nam Lăng thật?
Mình, nhặt được bảo bối rồi à?
"Ông Thu, ngài không đùa đấy chứ? Nhà họ Chúc nói rằng chỉ hợp tác với Lục Như Hoa thật sao?"
Sau khi Lục Tuyên Nghi hồi thần, cô ta lôi ra một bản hợp đồng: "Nhưng rõ ràng tôi cũng ký tên vào bản hợp đồng 'trường âm nhạc quốc tế này mà. Sao nhà họ Chúc có thể chỉ chấp nhận Lục Như Hoa? Mà không chấp nhận tôi chứ?"
"Ý cô là, tôi đang lừa cô?" Thu Phục Long hờ hững liếc Lục Tuyên Nghi một cái.
"Không, không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ..."
Lục Tuyên Nghi đang nói, đột nhiên.
Bốp.
Bà Lục tát cô ta một cái: "Hừ! Lục Tuyên Nghi, cháu còn không biết ngượng mà nhắc đến chữ ký à? Lục Như Hoa cũng ký tên vào bản hợp đồng đó, đúng không? Vậy cháu đã cướp công của con bé đúng không?"
Bà Lục thay đổi luôn thái độ hiền lành lúc trước với Lục Tuyên Nghi, bây giờ bà †a tức giận nói: "Xem chuyện tốt mà cháu làm đi! Vì ham muốn của bản thân! Suýt thì cháu đã hủy luôn nhà họ Lục chúng ta rồi!"
"Bà nội, cháu..."
Lục Tuyên Nghỉ há miệng, nhưng cô ta lại không thốt ra được một câu nào.
Bởi vì Lục Tuyên Nghỉ có nằm mơ cũng không ngờ.
Nhà họ Chúc ở Nam Lăng lại chỉ định Lục Như Hoa phụ trách xây dựng 'trường âm nhạc quốc tế.
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi." Sau khi im lặng một lúc lâu, Lục Tuyên Nghỉ cúi đầu nói xin lỗi.
"Sai rồi? Hừ, cháu sai cái gì? Bà thấy mấy năm nay ở Giang Nam, cháu quen thói được mọi người chú ý, nên bắt đầu không biết sợ là gì rồi!"
Bà Lục tức giận mắng: "Lục Tuyên Nghi, đúng là cháu ưu tú, nhưng cháu phải nhớ! Nhà họ Chúc ở Nam Lăng là siêu cấp thế lực của tỉnh Thục Châu! Tồn tại cỡ đó, đến ngài bí thư còn không dám động, cháu lại dám xuyên tạc hợp đồng của nhà họ Chúc ư? Cháu không muốn sống nữa hả?”
Thấy bà cụ Lục mắng Lục Tuyên Nghỉ, những khách mời tới nhà họ Lục dự lễ đều ngẩn người.
Bởi vì bọn họ cũng không ngờ.
Người đàn ông của Lục Như Hoa lại nói đúng rồi? Nhà họ Chúc thật sự không chịu cắt băng với ai khác ngoại trừ Lục Như Hoa?
"Lục Tuyên Nghi, cháu đi xin lỗi chị họ cháu đi! Để con bé và ông Thu cắt băng khánh thành!" Sau một lúc im lặng, bà Lục cứng rắn nói.
"Bà nội, cháu..."
"Xin lỗi!"
Bà Lục lại quát lân nữa!
Bây giờ nhà họ Chúc ở Nam Lăng đã chỉ đích danh muốn để Lục Như Hoa phụ trách công trình 'trường âm nhạc quốc tể, vậy thì, nhà họ Lục nhất định không thể để Lục Như Hoa chịu ấm ức, sinh lòng làm phản.
"Chị Như Hoa, em xin lỗi, em, em không nên xóa chữ ký của chị trong hợp đồng, là em nhất thời hồ đồ, hy vọng chị có thể tha thứ cho em rồi đi cắt băng với
ông Thu."
Dù trong lòng có không cam lòng, nhưng có bà Lục ở đây, Lục Tuyên Nghi buộc phải cúi đầu xin lỗi.
"Như Hoa à, em họ cháu cũng xin lỗi rồi, chỉ bằng cháu hãy tha thứ cho con bé đi. Mấy năm nay để chữa chân cho cháu, em họ cháu đã hỗ trợ khá nhiều. Bác sĩ Đổng nể mặt con bé nên mới kê thuốc cho cháu..."
Mẹ của Lục Tuyên Nghỉ là Khổng Man Vân cũng cười làm lành nói.
"Này...
Nhìn Lục Tuyên Nghỉ cúi đầu nhận lỗi, và bà Lục còn chủ động chống lưng cho mình.
Trong lúc nhất thời.
Lục Như Hoa cũng hơi hoảng sợ.
Bởi vì cô không ngờ, cũng có ngày nhà họ Lục lại coi trọng mình như vậy.
"Được, cháu cắt băng."
Hít sâu một hơi rồi thở ra, Lục Như Hoa cầm kéo lên đi về phía ông Thu, cô nghiêm túc nói: "Ông Thu, tôi là Lục Như Hoa, bây giờ chúng ta có thể cắt băng rồi chứ?"
"Được"
Rất nhanh, chiếc kéo đã xẹt qua dải băng.
Dưới sự quan sát của vô số gia tộc giàu có quyền thế ở thành phố Kim Lăng, cuối cùng, nhà họ Lục vẫn thuận lợi leo lên cây đại thụ là nhà họ Chúc này.