Tô Vũ ngắt lời vợ, sau đó anh dịu dàng bảo: "Có anh ở đây, trên đời này không ai dám làm tổn thương đến em."
"Được rồi, Tô Vũ, ra vẻ một tí là được rồi, đừng diễn sâu nữa." Lý Quế Phương bực mình lườm Tô Vũ, sau đó bà ấy lại nói với Lục Như Hoa: "Con gái, con không phải sợ, sau lưng con còn có nhà họ Lục cơ mà. Trần Bắc Sơn là người tập võ, chẳng lẽ nhà họ Lục không có người tập võ chắc? Hiện giờ bà nội con đang phải trông cậy vào con, nhà họ Lục sẽ không bỏ mặc con đâu."
"Đúng vậy."
Lục Như Hoa đang lo cũng thoáng thả lỏng.
Lúc này.
Cánh cửa của ngôi nhà cũ kỹ đằng trước mở ra, một bà cụ đi dép dây gai, mặc áo bông giữa mùa hè đi ra: "Cô Lục, vừa nấy cảm ơn cô. Nếu không có cô... Căn nhà này của tôi đã bị Hạng Tiểu Linh cướp mất rồi."
Bà cụ này nói, giọng bà ta còn hơi cay đắng và tự giễu.
"Không có gì, bà Giang. Thực ra cháu giúp bà cũng là cháu."
Lục Như Hoa nở một nụ cười dịu dàng như mộc phong.
"Như Hoa, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao lại giúp bà cũng là giúp cháu? Còn người phụ nữ lúc nấy kia nữa..."
Thấy vợ nói chuyện với bà cụ trước mặt, Tô Vũ hỏi.
"Người phụ nữ ban nãy tên là Hạng Tiểu Linh, cô ta là đứa trẻ được bà Giang nhận nuôi. Nhưng Hạng Tiểu Linh lại chưa bao giờ phụng dưỡng bà Giang, trái lại còn suốt ngày mong bà Giang chết. Cô ta còn muốn cướp đi nhà và tiền của bà ấy... đúng là một kẻ vô ơn!"
Vừa nhắc đến Hạng Tiểu Linh, Lục Như Hoa lại tức: "Nếu Hạng Tiểu Linh mà cướp được nhà của bà Giang, thể nào cô ta cũng công phu sư tử ngoạm, đòi nhà họ Lục chúng ta một khoản lớn thì mới chịu chuyển khỏi thôn Đông Giao. Thế nên em mới cãi nhau với cô ta, sau đó em không nhịn được đã ra tay."
"Hóa ra là vậy."
Thấy vợ bênh vực kẻ yếu, Tô Vũ lại hỏi tiếp: "Những người con khác của bà Giang đâu?"
"Con của bà Giang đã qua đời hết rồi, nhưng bà ấy có một cô cháu gái, tiếc là mười năm trước, cháu gái bà Giang bị bọn buôn người bắt cóc. Sở dĩ bà Giang không chịu chuyển đi là bởi bà ấy sợ, sau khi cháu gái mình quay về sẽ không tìm được nhà mình."
Nói đến đây, vành mắt Lục Như Hoa đỏ lên.
Cô cảm thấy bà Lục thật đáng thương, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao, †oàn bộ người dân ở thôn Đông Giao đã chuyển đi hết, chỉ còn duy nhất bà Giang là không chịu chuyển.
Bởi vì...
Bà Giang muốn chờ cháu gái bà ấy về nhà.
"Bà Giang, đã mười năm rồi, cháu gái bà có khi đã chết rồi..." Nghe xong câu chuyện của bà Giang, Lý Quế Phương rất thông cảm cho đối phương.
“Cô nói linh tinh! Cháu gái tôi chưa chết, con bé sẽ không chết."
Bà Giang bị kích thích, bà ấy lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lý Quế Phương, đôi đồng tử tang thương dâng lên nước mắt.
"Mẹ, mẹ bớt nói đi vài câu được không?”
Lục Như Hoa bất mãn nhìn Lý Quế Phương.
Lý Quế Phương há miệng, bà ấy hạ giọng nói: "Nhưng Như Hoa à, bà cụ này cứ ở ỳ ở thôn Đông Giao không chuyển đi, thế dự án trường âm nhạc quốc tế của con xây kiểu gì? Con đừng quên, chuyện này liên quan đến nhà họ Chúc. Hiện giờ chỉ còn duy nhất một hộ nhà bà ấy là không chịu di dời thôi."
"Con..."
Lục Như Hoa á khẩu, trước đó cô còn từng nghĩ đến việc cưỡng chế, nhưng giờ cô lại không nỡ nhãn tâm như thế.
"Chỉ cần tìm ra cháu gái của bà Giang, thì bà sẽ chịu chuyển nhà đúng không?" Lúc này, Tô Vũ đang đứng nghe chọt lên tiếng.
“Đúng, đúng, chỉ cần cậu tìm được cháu gái tôi, thì tôi sẵn sàng chuyển đi, chuyển vào thành phố.”
Không đợi Lục Như Hoa lên tiếng, bà Giang mặc áo bông dày đã nắm lấy tay Tô Vũ rồi nói: “Tôi không biết chữ, không có văn hóa, cháu gái tôi mất tích tôi không biết tìm ai để nhờ giúp đỡ và cũng chẳng có ai sẵn lòng giúp tôi, tôi...” Vừa nói, bà Giang vừa nghẹn ngào nước mắt.
“Bà Giang, bà khoan hãng khóc. Bà đưa ảnh của cháu gái bà cho tôi xem, chỉ cần cô ấy còn sống, tôi sẽ tìm cô ấy giúp bà.”
Nhìn bà Giang đang rơi nước mắt, Tô Vũ nghiêm túc đưa ra lời hứa.
“Được, dược, tôi đi tìm ảnh cho cậu, mấy người đợi tôi, đợi t
Bà Giang vừa nói, bà ta vừa mở một cái hòm cũ kỹ ra, sau đó bà ta lấy ra một khung ảnh mới tinh từ trong chiếc hòm.
Trong khung ảnh. Là một thiếu nữ độ mười sáu, mười bảy tuổi.
Sau khi Tô Vũ nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ trong khung ảnh, anh nheo mắt nói: “Không ngờ lại là cô ấy?”