"Tô Vũ, chị Tuyên Nghỉ mở lòng từ bi cho anh so tài bắn cung với tuyển thủ bắn cung chuyên nghiệp, anh còn không mau đi chọn cung tên đi?"
Thấy Tô Vũ đứng yên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, Khương Tử Kỳ có dáng người cao gầy giục anh.
"Nhưng tại sao tôi phải thi bắn cung với anh ta?". Truyện Hot
Tô Vũ thản nhiên nhìn Gia Cát Thần, anh hỏi ngược lại: "Tôi thắng anh ta, thì tôi cũng chỉ lãng phí thời gian, chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Anh á? Còn thắng cậu chủ Gia Cát nữa á? Anh đang nằm mơ à? Người ta là thiên tài bắn cung, nằm trong top bốn người giỏi nhất ở cuộc thi toàn quốc đấy!"
Khương Tử Kỳ nói với vẻ khinh thường.
"Tô Vũ, vừa nấy anh nói anh thi bắn cung với tôi chẳng có ý nghĩa gì, chắc không phải, anh muốn có phần thưởng đấy chứ?"
Đột nhiên, Gia Cát Thần nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Vũ. "Chính xác. Ý của tôi là vậy đấy."
Tô Vũ giơ hai ngón tay lên: "Anh thua, đưa tôi con số này." "Hai nghìn vạn?”
Gia Cát Thần nhíu mày.
Tuy anh ta là phú nhị đại, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có năm trăm vạn.
Hai nghìn vạn. Bằng tiền tích cóp bốn tháng của anh ta đấy.
"Tô Vũ, anh chưa nhìn thấy tiền bao giờ à? Mở mồm ra là đòi hai nghìn vạn, anh..."
Khi Khương Tử Kỳ đang chuẩn bị chỉ trích Tô Vũ, thì lại thấy Tô Vũ lắc đầu nói: "Tôi nói là hai mươi vạn."
Hai mươi vạn.
Vừa đủ để mua Tử Vân Liên chữa chân bị thương của vợ.
"Xì, hóa ra là hai mươi vạn à?”
Khương Tử Kỳ đang định chỉ trích lại không nhịn được chế giễu: 'Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, tôi còn tưởng anh định công phu sư tử ngoạn cơ, kết quả, chỉ thế?"
"Tử Kỳ, em không hiểu rồi, với chúng ta thì hai mươi vạn chỉ là tiền ăn một bữa cơm, nhưng đối với Tô Vũ mà nói? Hai mươi vạn đã bằng thu nhập anh ta làm ruộng mấy năm rồi."
Lục Tuyên Nghi nói với giọng thương hại: "Xuất phát điểm khi chúng ta ra đời, chính là vạch đích mà Tô Vũ vất vả cả đời cũng không với tới."
Trong lúc trào phúng anh.
Trong lòng Lục Tuyên Nghi càng thêm chắc chắn, nấm truffle đỏ kia, nhất định là Tô Vũ vô tình nhặt được ở trên núi.
Bằng không...
Nếu Tô Vũ có thể lấy ra sinh lễ trị giá mấy nghìn vạn, vậy sao lại cược có hai mươi vạn với Gia Cát Thần?
"Ha ha, Tô Vũ, hai mươi vạn là số tiền nhỏ, bản thiếu gia cược với anh."
Gia Cát Thần cười như không cười nhìn Tô Vũ: "Nhưng... anh thua, tôi không cần hai mươi vạn của anh, anh chỉ cần hô to ba câu Tôi là con cóc' là được."
Gia Cát Thần vừa dứt lời, Khương Tử Kỳ ở bên cạnh bèn cười nhẹ nói: "Cậu chủ Gia Cát, anh lương thiện quá rồi đấy? Bắn cung thắng Tô Vũ, anh còn muốn
giúp anh ta nhận rõ bản thân à?"
"Người ở môi trường khác thôi, con người tôi từ xưa đến nay không thích bắt nạt trẻ con trên núi."
Gia Cát Thần vừa nói vừa đi đến chỗ bắn cung, anh ta vênh váo tự đắc nói: "Tô Vũ, lát nữa tôi nhường anh bắn trước năm tên. Ai được một trăm điểm trước thì người đấy thắng, anh thấy sao?"
"Không cần."
Tô Vũ lắc đầu: "Tô sợ bắn xong năm mũi tên, thì anh thua rồi."
"Tô Vũ, anh có bệnh à? Anh có hiểu quy tắc môn bắn cung không vậy? Một mũi tên nhiều nhất là được mười điểm, cho dù anh bắn được năm mũi tên trúng hồng tâm, thì cũng mới được năm mươi điểm, anh nói tôi nghe xem cậu chủ Gia Cát thua kiểu gì?" Khương Tử Kỳ chửi ầm lên.
"Khương Tử Kỳ, em nói quy tắc bắn cung với một tên nhà quê như Tô Vũ, anh †a hiểu chắc? Bình thường anh ta toàn ở trên núi bắn tên đi săn, chẳng phải toàn dựa vào liều lĩnh à?"