Diêm Vương

Bài post đó viết phi thường trắng trợn, vả lại không hề mai danh ẩn
tích chỉ cố làm ra vẻ huyền bí chút, hoàn toàn chính là hy vọng toàn thế giới đọc xong cũng biết tác giả là ai.

Đầu tiên bài post ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông của người đã
chụp và tung bức hình lên mạng một lần, sau đó còn hỏi thăm tiếp tới
người nhà và bạn bà gã, rồi mới tới giải thích nói bọn họ là anh em thân thiết bình thường uống rượu thường vui đùa mà thách nhau làm vậy, căn
bản là không tính toán gì hết, nhưng không nghĩ tới lại có người hữu tâm phóng đại chuyện này ra, bọn họ không biết người nọ có ý gì, nhưng
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó, vô luận là người khởi xướng hay
những người e sợ thiên hạ bất loạn khiêu khích nói huyên thuyên, chỉ
cần bị tóm được, ai cmn cũng nghĩ được tốt đẹp!

Phong cách viết kiểu này trừ bỏ đám hồ bằng cẩu hữu của Diêm
Trừng thì không ai dám tác hưởng. hơn nữa nội dung ngữ khí mang uy hiếp
cảnh cáo rõ ràng, khẳng định sẽ không được lưu lại lâu, cho nên khoảng
nửa ngày sau đã bị ban giám hiệu yên lặng xóa bỏ, nhưng ý tứ muốn truyền đạt tới cũng có không ít người đã đọc được rồi, nói chung rất có tác
dụng uy hiếp trong trường Phụ Trung.

Trường cũng không công khai đáp lại chuyện này với bên ngoài, vả lại cũng đã phong tỏa tin tức rồi, tỏ rõ chính là chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, nhượng nó chậm rãi tiêu thất luôn,
nhưng vẫn có mấy người gan lớn nhàn cư vi bất thiện vẫn lấy chuyện này
làm đề tài bát quái đồn đãi tán loạn.

Từ địa chỉ IP của người tung hình tra ra, nghe nói không phải là học sinh trong trường, mà là ở trường ngoài, bởi vì trước kia chơi bóng cùng Diêm Trừng từng có oán hận chất chứa nên mới làm loại chuyện này.

Học sinh trong trường đối với kết quả này vẫn tương đối có những ý kiến bất đồng, một phần đương nhiên là tin tưởng là hãm hại, là say
rượu thôi, mọi chuyện căn bản là bịa đặt và lại rất đồng tình với nhân
vật chính; một phần khác thì cảm thấy có chút vấn đề, nhưng không phải
vấn đề lớn, bất quá vui đùa một chút cũng không quá để ý; phần còn lại
thì tỏ vẻ phản cảm, đối với đồng tính luyến ái cảm thấy ghê sợ, phản cảm đối với hành vi của Kỉ Tiễu không bối cảnh chèo kéo Diêm Trừng, phản
cảm đối với chuyện hoàn cảnh sinh hoạt sinh ra thiên chi kiêu tử .

Chính là, vô luận bọn họ có suy nghĩ thế nào thì Kỉ Tiễu vẫn
ngày ngày đi học bình thường, mà Diêm Trừng vẫn chưa từng thấy xuất
hiện.

Kinh Dao hữu ý vô ý hỏi ý Kỉ Tiễu, có phải muốn liên lạc với
Diêm Trừng không, nếu cậu cảm thấy khó khăn, thì nhỏ có thể giúp liên
lạc với hắn, hoặc là nhờ bọn Ngũ Tử Húc chuyển lời cũng được.

Nhưng mà Kỉ Tiễu chỉ lắc đầu cự tuyệt.

Kinh Dao cảm thấy không hiểu, tuy nói hai người này bắt đầu
không mỹ mãn, chính mình cũng từng đối với bọn họ vui sướng khi người
gặp họa ước gì bọn họ sớm chia tay một chút, nhưng trong khoảng thời
gian đó, Diêm Trừng đối với Kỉ Tiễu săn sóc thế nào, đồ ngốc cũng có thể nhận ra, cho dù cho không công bằng thì cũng sẽ phải đồng tình với
những trả giá của Diêm Trừng.

“Chẳng lẽ, cậu thật sự muốn kết thúc như vậy sao?” giống như
việc Kỉ Tiễu đứng trước mặt ma quỷ lão thái tỏ ra hoảng loạn, phủ nhận
quan hệ của mình và Diêm Trừng, cả hai trở lại trạng thái bạn bè, thậm
chí có lẽ đến bây giờ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi.

Kỉ Tiễu từng muỗng từng muỗng uống canh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn xa xa, nhẹ hẫng nói: “vốn là…thời gian cũng tới rồi.”

Kinh Dao sửng sốt, theo tầm mắt cậu nhìn lại chỉ thấy đối diện
trên tầng cao kia dựng thẳng một chiếc đồng hồ điện tử vẫn không ngừng
nhảy số, bất tri bất giác chỉ còn 50 ngày.

Kinh Dao thở dài, suy sụp nói: “Kỉ Tiễu, không biết thích cậu là hạnh phúc hay bất hạnh….”

Kỉ Tiễu cầm chén canh lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Kinh Dao nghe thấy một câu có chút như có như không bay tới…..

“Bất hạnh đi…”

*******

Cuối tuần, Kỉ Tiễu trở về Trì gia một lần, Khương Chân thấy cậu về, cố gắng không làm cho khuôn mặt tỏ ra vẻ giật mình.

Kỉ Tiễu không nói chuyện, đi vào phòng cậu nửa ngày sau mới mở cửa đi ra.

Khương Chân đi qua nhìn thấy Kỉ Tiễu đang tắt máy tính, sau đó
từ máy in lấy ra một tập giấy bỏ vào balo, tiếp đó đi ra hướng cửa
chính.

Khương Chân bỗng gọi Kỉ Tiễu lại, mang trên mặt các loại cảm xúc cao ngạo, lạnh lùng, bễ nghễ coi thường, giãy dụa một chút mới khó chịu hỏi: “Anh lần này sẽ thi tốt chứ? Nếu không được, cũng không thể trách
anh.”

Kỉ Tiễu thản nhiên liếc nhỏ một cái, cái gì cũng không nói đóng cửa lại.

…..

Tiết thể dục hôm thứ 2, Kỉ Tiễu ở trên lớp làm bài, trong phòng
thực yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên từ ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ồn ào
cùng tiếng bước chân qua lại.

Kỉ Tiễu dừng một chút, quay đầu nhìn xuống dưới lầu, tại sân
bóng rổ cách đó không xa có không ít học sinh lớp 11 đang chơi bóng,
trong đó có một nam sinh phi thường cao, động tác chơi bóng cũng thực
lưu loát, dẫn bóng, chuyền bóng, ném rổ toàn bộ đều rất thành thục đẹp
mắt, hiển nhiên là trụ cột, Kỉ Tiễu yên lặng theo dõi người đó một lúc
lâu mới dời đi ánh mắt.

Sau đó không tự chủ được mà rời tầm mắt sang vị trí bên cạnh
không người, cả bàn vắng lặng, chỉ có tập đề cương toán vẫn còn để ở
trong ngăn bàn, là hôm xảy ra chuyện, Kỉ Tiễu bỏ vào trong mà quên mang
về cho hắn.

Kỉ Tiễu lấy nó ra, nhìn trên mặt có mấy đề hình cùng phân tích in dày đặc, những ngón tay nắm lại, tập để cương rúm ró lại.

Tuần trước khối 12 đã hoàn thành xong thi cuối kì, đồng thời
cũng là kì thi cuối cùng của trường Phụ Trung, Kỉ Tiễu vẫn tận tâm tận
lực tiếp tục đảm nhiệm nhiệm vụ tiểu trợ lý cần lao giúp các thầy cô
trong văn phòng giáo viên vào sổ, chẳng qua tuy nói các thầy cô đều
không để ý tới chuyện vừa rồi, lén lút cũng tận lực giảm bớt nhắc tới
chuyện đó, nhưng ưu ái với Kỉ Tiễu rõ ràng không còn sâu như trước, chỉ
có lão ngốc đầu và ma quỷ lão thái thì vẫn trước sau như một thích áp
bức cậu thay bọn họ làm việc.

Cho nên, tiết thể dục mới qua được một nửa, lão ngốc đầu đã kêu Kỉ Tiễu lên văn phòng giúp ông thống kê điểm.

Ông vừa chỉnh lý tư liệu vừa oán giận nói: “Càng đến lúc này
càng vội vàng, nhà trường còn luôn muốn chúng ta giao văn bản thống kê
ngay, không phải là qua ép người sao.” Biết rõ bọn họ sử dụng máy tính
đánh chữ phá lệ khó khăn rồi mà...

Dong dong dài dài nửa ngày trời, họp bị muộn, lão ngốc đầu mới
vội vàng cầm gói to đi ra ngoài, nhưng đi được 2 bước lại chạy trở về
nói với Kỉ Tiễu chú ý các hạng mục công việc, sau đó mới luống cuống tay chân nói: “Trà của thầy đâu?” lão ngốc đầu là một người nghiện thuốc
lấ, mỗi tuần thông lệ họp báo cáo hội nghị không cho phép lão hút thuốc, nên ông chỉ có thể dùng trà để thay thế.

Kỉ Tiễu cầm lấy cốc trà vừa pha sẵn đưa cho ông, lão ngốc đầu lúc này mới chậm rãi ly khai.

Kỉ Tiễu ngồi ở một góc nghiêm túc làm công việc thống kê điểm
thi rồi giúp những tư liệu lão ngốc đầu viết tay lưu lại vào máy tính,
làm xong mọi việc, nhìn nhìn đồng hồ, bất tri bất giác tiết tự học thứ 2 cũng đã trôi qua.

Hiện tại đã là giờ tan học, Kỉ Tiễu đứng dậy, đi ra khỏi văn
phòng trái phải nhìn nhìn, đột nhiên gọi một học trò tới nói: “Cậu có
thể thay tôi gọi một bạn học tới đây không, điểm thi của cậu ta có chút
vấn đề.”

Dương Khiếu vội vội vàng vàng chạy tới, ngay tại trên hành lang nghênh diện gặp được Kỉ Tiễu.

Dương Khiếu nhíu mày, định đi qua, lại hốt hoảng dừng bước: “Là mày tìm tao?”

Kỉ Tiễu mặt không đổi sắc, bỏ lại một câu: “Điểm thi của cậu hẳn là tính sai.” Sau đó xoay người rời đi.

Dương Khiếu sửng sốt, vội vàng đi theo sau: “Có ý gì?”

Kỉ Tiễu không nói, Dương Khiếu lại truy vấn một lần, cậu mới nói: “Chính là tính sai, câu cuối.”

Dương Khiếu không tin, Kỉ Tiễu thấy biểu tình của gã cũng biết
gã không tin, quẹo vào wc đối diện cửa văn phòng giáo viên, mở vòi nước
rửa tay.

“Tin hay không tùy cậu.” Kỉ Tiễu nói.

Dương Khiếu thần tình cảnh giác: “mày sẽ tốt bụng đến nỗi cố ý nhắc tao sao?”

Kỉ Tiễu nhìn gã: “Tôi chỉ đối chuyện không đối người, ngược lại cậu, tâm phòng bị nặng như vậy, hận tôi nhiều vậy sao?”

Dương Khiếu không dám tin trừng lớn mắt, thái độ này của Kỉ Tiễu thật đúng là vượt qua ngoài dự liệu của gã, là muốn coi hết thảy mọi
chuyện trước đây đều chưa từng phát sinh sao? Nhưng Dương Khiếu rất
nhanh liền trấn định, chỉ vì Kỉ Tiễu thực sự quá tà môn, Dương Khiếu đối phó cậu chưa bao giờ ngừng phớt lờ, vì thế gã rũ mắt xuống, thanh âm
cũng thấp hơn: “Nói gì vậy, tôi sao có thể hận cậu.”

Kỉ Tiễu mỉm cười: “Nếu cậu không hận tôi, vậy vì sao làm lại như vậy?”

Dương Khiếu nghi hoặc: “Tôi làm cái gì?”

Kỉ Tiễu trầm mặc hai giây mới nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, cậu còn không muốn nói thật sao?”

Dương Khiếu lắc đầu: “Tôi không hiểu cậu nói gì.”

Kỉ Tiễu vẩy vẩy sạch nước trên tay, lấy khăn tay ra lau khô, sau đó mở túi áo, lôi túi quần hết ra ngoài: “Nhìn xem, không có máy ghi
âm, cậu là chột dạ mới cảnh giác vậy sao?”

Dương Khiếu nhìn túi áo túi quần trống trơn của Kỉ Tiễu, nội tâm lại nói, tin mày mới lạ, nhưng ngoài miệng thì lại không hé nửa lời.

“Tiệm net Phúc Điền.” Kỉ Tiễu bỗng nói ra một cái tên: “Đã bắt được học sinh up ảnh tung lên trang web trường.”

“Có liên quan gì tới tôi?” Dương Khiếu thực vô tội, tin này gã tự nhiên cũng có nghe các bạn học đồn thổi qua.

“Học sinh đó đích xác đã post bài, nhưng ảnh không phải do cậu
ta chụp, cậu ta nói có người in bức ảnh ra rồi đặt ở trong mấy ngăn bàn. Bởi vì cùng Diêm Trừng từng có oán hận chất chứt cậu ta mới nhất thời
hồ đồ up lên diễn đàn trường.” Kỉ Tiễu gật đầu: “Cậu cũng thực thông
minh, biết trên mạng mọi thao tác đều sẽ bị truy IP chứng thực được
người sử dụng, cho nên cậu không dùng Internet, tình nguyện dùng in ảnh
ra, sau đó phân phát, đến lúc đó nhất định sẽ có người trúng chiêu, coi
như là dụng tâm lương khổ.”

Dương Khiếu giống như nghe được một truyện cười liền kì quái mà nhìn Kỉ Tiễu: “Mày muốn hất nước bẩn lên người tao sao?”

Kỉ Tiễu vẫn biểu tình như cũ: “Không phải tôi muốn hất nước bẩn
vào cậu mà là cậu muốn hất nước bẩn vào tôi, trong camera tiệm net có
cậu xuất hiện.”

Dương Khiếu mày nhíu lại, thực nhanh khôi phục thần sắc: “mày
coi tao là đồ ngốc à?” nếu là gã thì nhà trường đã sớm tới hỏi chuyện gã rồi.

“Chỉ là học sinh kia nói, cậu ta thấy cậu để ảnh ra.”

“Mẹ nó!” mặt nạ trên mặt Dương Khiếu nứt vỡ một góc, bất quá lại liền khôi phục lại: “Mày muốn móc họng tao sao?”

Kỉ Tiễu bất đắc dĩ, trên mặt hiện ra tia phẫn nộ: “Tôi hiện tại
chỉ muốn biết và xác nhận đó là hành vi của cậu, bởi vì cậu rất quá
đáng.”

“Táo quá đáng? Mày muốn xác nhận là tao? Mày cũng không xem lại
bản thân mình đi.” Dương Khiếu sắp bị cậu làm cho cười chết: “Sao hôm
nay mày lại tỏ ra thiên chân( ngây ngô, hồn nhiên) như thế, Kỉ Tiễu, khí thế trước kia của mày đâu hết rồi? chẳng lẽ bởi vì Diêm Trừng không có ở đây, không còn chỗ dựa cho nên mày không còn cách nào diễu vo dương
oai?”

“Thiên chân chính là cậu.” Kỉ Tiễu nói: “Cậu quá nóng vội, nhưng mà… tôi cũng hiểu được nguyên do rồi, cậu hiện tại không ra tay hãm hại tôi, lập tức chúng ta sẽ tốt nghiệp thì cậu không còn cơ hội nào nữa.”

“Hãm hại? mày mà cũng nói được thế à?” biết rõ Kỉ Tiễu là cố ý, nhưng Dương Khiếu rốt cuộc không có tu dưỡng thâm sâu như Kỉ Tiễu, dần
dần bị cậu đổi trắng thay đen, khiến cho nói không lựa lời: “Chính mày
tạo ra gièm pha, bị người ta biết liền muốn chống chế sao? Bình thường
giả bộ quá giỏi, đều là bảo bối trong mắt các thầy cô, tự mình nhìn lại
xem, mày chân thật có bao nhiêu ghê gớm.”

“Cho nên, cậu hận tôi, sau đó suy nghĩ ra biện pháp như thế…”

“Mày có chứng cớ gì nói tao làm? Ngay cả nhà trường cũng không
điều tra ra được.” Dương Khiếu cố gắng áp chế oán khí dâng tới tận ngực, cố làm cho mình bình tĩnh lại.

Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, Dương Khiếu thấy cậu bộ dạng hao tâm tổn trí liền cười lạnh.

Kỉ Tiễu nói: “Tôi đã xem băng theo dõi, hôm lễ Giáng sinh, từ sau khi tan học tới tối, cậu không có từ cổng chính đi ra ngoài.”

Dương Khiếu rốt cục cười ra tiếng, Kỉ Tiễu ơi Kỉ Tiễu, mày cũng
không hơn gì: “Thì làm sao, tao đi cổng khác được không? Tao còn tưởng
gì?”

“Đúng.” Kỉ Tiễu vuốt cằm: “Tôi không cách nào thuyết phục người khác, nhưng tôi chắc chắn người đó chính là cậu.”

“Hừ.” Dương Khiếu nhún vai, một bộ biểu tình mày làm được gì tao.

Kỉ Tiễu thở dài, thảm chậm tốc độc nói: “Còn có người thấy…trong ngăn bàn của cậu còn dư ảnh chụp.”

Dương Khiếu ngẩn ra, vừa định nói mày nói hưu nói vượn, thì linh quang chợt lóe, kinh dị mà trừng Kỉ Tiễu, xoay người muốn đi, ai ngờ
lại bị Kỉ Tiễu một phen kéo lại.

“Cậu muốn đi đâu, muốn hủy diệt chứng cớ sao?” Kỉ Tiễu lôi kéo lớn tiếng nói.

Dương Khiếu dùng sức vùng thoát khỏi cậu, chỉ muốn mau chóng
chạy tới phòng học, không tiếc trực tiếp đạp hai phát lên bụng Kỉ Tiễu,
Kỉ Tiễu kêu rên mấy tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

Ngay lúc Dương Khiếu muốn tiếp tục ra tay ngoan độc thì cửa một
phòng trong wc bị người mạnh mẽ mở ra từ phía trong, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên.

“Dừng tay——!"

Kỉ Tiễu ngưng lại, tay chậm rãi buông ra, mà Dương Khiếu gương
mặt hết xanh lại trắng, thật lâu sau mới chậm rãi quay đầu, nhìn lão
ngốc đầu đứng trước cửa vẻ mặt lửa giận.

Hết chương 103

Jeremy: mọi chuyện toàn để mình em Tiễu giải quyết, còn ông Diêm lại chả thấy đâu….

p/s: mn đọc kĩ đoạn cuối tuần Kỉ Tiễu trở về Trì gia nhé ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui