Diêm Vương

Kỉ Tiễu ngồi trên ghế sa lông, dùng khăn bông lau mái tóc ướt sũng của mình, ánh mắt nhìn quanh đánh giá phòng ở.

Trừ bỏ chiếc giường lớn ở góc phòng cùng một cái tủ quần áo ra,
thì chỉ còn có tủ lạnh trong bếp, một bộ bàn ghế ở phòng khách, hết, quá ít ỏi, xấp xỉ với đơn sơ.

Nói vậy mấy ngày nay hắn chính là một mình ở đây.

Cửa phòng tắm bật mở, Diêm Trừng tắm xong đi ra, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kỉ Tiễu.

Diêm Trừng thấy ánh mắt kit nhìn xung quanh, cười nói: “Đồ dùng
vẫn còn thiếu nhiều, mới dọn tới đây, về sau chậm rãi mua thêm, dù sao
cũng không vội.”

Kỉ Tiễu không nói lời nào, Diêm Trừng nhìn biểu tình của cậu, từ dưới gầm bàn trà đặt lên một hộp quà gói gém thật đẹp. sau khi bóc lớp
bọc bên ngoài ra hắn kéo từ bên trong ra một chiếc bánh ngọt, Diêm Trừng lại lấy một ngọn nến cắm lên trên đó, dùng một cái bật lửa đốt sáng
lên, sấm chớp mưa gió bên ngoài, trong phòng hôn ám chỉ có ảnh nến lung
linh, nhất thời khiến cho chiếc bánh kem phá lệ xinh đẹp.

Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm hai cây nến hình số “1” và “8” không chớp mắt, con ngươi có chút tan rã.

Diêm Trừng bất đắc dĩ cười cười, cúi người thay Kỉ Tiễu thổi tắt ngọn nến, lại cầm dao cẩn thận cắt một miếng bánh, chọn miếng có quả
việt quất đưa tới trước mặt Kỉ Tiễu.

“Tớ kì thật rất mâu thuẫn, không nghĩ tới lúc này sẽ tới tìm cậu, nhưng mà…” lại nhịn không được.

Diêm Trừng từ trong nhà đi ra, tự nhiên trong lòng tràn ngập chờ mong thời gian được gặp lại Kỉ Tiễu, nhưng lại không nguyện ý để cho
đối phương thấy bản thân rơi vào hoàn cảnh nghèo túng, hy vọng có thể
dàn xếp tốt mới nói nhưng sinh nhật Kỉ Tiễu đã tới gần, Diêm Trừng rốt
cuộc không quản được chân mình.

“Thấy mỗi lần cậu đi qua dưới dưới lầu đều dừng lại một chút, là tớ biết cậu nhất định đã phát hiện ra tớ.” Diêm Trừng cười thực sáng
lạn, tựa như đang khoe khoang chuyện gì quý giá lắm lắm.

Kỉ Tiễu bị biểu tình được yêu thích như phát sáng của hắn làm
cho mọi lãnh ý trên mặt đều tán đi một chút, nhưng rất nhanh lại trở về, khẽ cong cong môi như thế nào cũng không thả lỏng được.

Diêm Trừng đơn giản trực tiếp vuốt ve mặt cậu, cảm thụ làm da
mềm mại ẩm ướt dưới lòng bàn tay: “Đừng bày ra vẻ mặt này, đấy là do tớ
tự chọn, không liên quan tới cậu đâu.”

Kỉ Tiễu dừng một chút, rốt cục lên tiếng: “Cậu nói như thế nào?” với người trong nhà…

Nói thế nào à….

Diêm Trừng trước khi sự việc phát sinh cũng đã từng nghĩ phải
nói thế nào, dù hắn biết có thể đến lúc đó mọi chuyện sẽ không thể khống chế được, nhưng hắn vẫn cố tận lực làm cho quá trìn này không quá phập
phồng dữ dằn, dù sao hắn cũng là bên đuối lý, hắn không có khả năng làm
được đúng tình hợp lý.

Đúng vậy, Diêm Trừng ngay từ đầu đã tính toán rời đi, cũng dự
đoán dược Diêm Hồng Tá sẽ nói câu kia: “Con bước chân khỏi nhà này thì
đừng bao giờ trở về nữa.” nếu có thể, ai nguyện ý nháo tới mức này,
chính là bởi vì Diêm Trừng biết bọn họ sẽ không thỏa hiệp, mà chính bản
thân hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, nên mới có lựa chọn như vậy, bình tẫm
tĩnh khí bàn bạc kỹ hơn mà nói thật sự không cách nào giải quyết được
vấn đề, người nhà cùng hắn hoàn toàn là hai lập trường hoàn toàn đối
lập, không ai có thể hiểu được tâm tình của hắn, Diêm Trừng cũng không
cần người cảm động lây.

Ngày đó từ ngoài trở về nhà, bà ngoại cũng đã ngồi trong phòng
khách chờ hắn, mà so với việc đối mặt với Diêm Hồng Tá thì hắn càng sợ
đối mặt với bà ngoại hơn, đối mặt với ánh mắt thương tâm của bà ngoại.

Vừa vào cửa quả nhiên nhìn thấy sắc mặt bà ngoại ảm đạm, bà
ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diêm Trừng thật lâu sau mới nói: “Con vì sao
lại lấy tiền đồ của mình mà đùa giỡn?”

Diêm Trừng căng thẳng, thấp giọng nói: “Con xin lỗi…”

Bà ngoại lắc đầu: “Con xin lỗi ta làm gì, con hy sinh như vậy là vì cái gì, con đến tột cùng có hiểu mình đang làm gì không?”

Diêm Trừng trên mặt vẻ xấu hổ thu liễm chút: “Con biết.”

“Con có thật sự hiểu không?”

Đối mặt truy vấn, Diêm Trừng bỗng nhiên nói: “Bà ngoại, nếu Kỉ
Tiễu là con gái, bà còn cảm thấy con ngu xuẩn không? Trong lòng con, chỉ có một mình cậu ấy, con có thể bỏ trường tốt, nhưng con không thể bỏ
cậu ấy.”

“Con cho là ta không hiểu sao? Tình cảm ở tuổi này của các con,
ta so với con còn rõ ràng hơn!” bà ngoại cũng lớn tiếng nói: “Nhưng con
còn chưa chuẩn bị tốt, Diêm Trừng, ta không nói con lập tức buông tay,
ta cũng không quan tâm con thao thao bất tuyệt tương lai sẽ thế nào,
nhưng con có thật sự hiểu rằng con có thể tự gánh vác sinh hoạt sau này
hoàn toàn sẽ biến dạng hay không?”

“Con có thể.” Diêm Trừng biểu tình kiên định, không chút nào
thoái nhượng: “Con đường này là do con tự chọn, con biết phải làm thế
nào!”

Tuổi trẻ niên thường hay thay đổi, tuổi trẻ luôn cảm thấy quyết
định của mình là vĩnh viễn, tuổi trẻ không sợ trời không sợ đất, bọn họ
không nhìn thấy bụi gai ẩn trong sương mù phía trước, chỉ nhìn thấy
những thống khoái ngay trước mặt.

Bà ngoại thầm hít sâu một hơi, biết là khuyên nhủ không có tác
dụng, bà trầm mặc một lúc lâu mới nói: “ Vậy để sau này đi, các con tách ra vài năm, nếu vài năm sau các con vẫn nghĩ như vậy, Kỉ Tiễu vẫn lựa
chọn như vậy thì ta và ông ngoại con sẽ không ngăn cản.”

Diêm Trừng ngẩn ngơ, từ biểu tình rối rắm của bà ngoại có thể
nhìn ra được không phải bà đang thỏa hiệp cũng không phải là kế hoãn
binh mà là chân thành đề nghị, Diêm Trừng nói không thấy cảm động là
giả, hắn nghĩ, ít nhất bà ngoại nguyện ý cho hắn cơ hội, không triệt để
chặt đứt đường lui của hắn.

Chính là,Diêm Trừng vẫn như cũ không muốn, Diêm Trừng nếu có thể chờ, hắn liền không cần phải khó khăn thế này, trời biết thời gian
không được gặp Kỉ Tiễu, hắn thực sự đã lao lực quá độ, chính bản thân
hắn cũng không biết đã trải qua thế nào, nếu còn phải tiếp tục chờ 5
năm, 10 năm nữa thì hắn sẽ thực sự mất đi Kỉ Tiễu, con đường thời gian
phía trước xa vời, Diêm Trừng không biết như vậy có ý nghĩa gì, đảo qua
đảo lại trừ bỏ lãng phí thời gian và thần kinh hắn cũng sẽ bị tra tấn
từng ngày từng phút ra thì hắn sẽ có được cái gì?

Diêm Trừng không nguyện ý, hắn cũng không chờ nổi.

Cho nên hắn chỉ có thể nói với bà ngoại, nhiều lần câu: “con xin lỗi….”

….

Trở lại a thị, sắc mặt Diêm lão thái gia và Diêm Hồng Tá đương
nhiên sẽ không thể tốt đẹp được, khi nhìn thấy Diêm Trừng xuất hiện,
Diên lão thái gia liền nói: “Đủ lông đủ cánh rồi hả…”

Ông trước nay luôn sủng Diêm Trừng lên trời, chưa từng dùng ngữ
khí nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với hắn, có thể thấy được lúc này
ông tức giận thế nào.

Diêm Trừng chỉ biết vâng lời không lên tiếng, Diêm lão thái gia
đem tờ nguyện vọng đại học đặt lên bàn: “trước nay ta chưa từng mắng
chửi con, là ta đã quá tin tưởng con rồi, Diêm Trừng.”

Diêm Trừng nguyện vọng 1 đích xác như Diêm lão thái gia nghĩ là A đại, nhưng trong tờ nguyện vọng nộp cho giáo viên lại ghi tên khoa cao
điểm nhất ở A đại, mặt sau còn ghi một dòng “nghe theo sắp đặt” chói lọi xa hoa, với số điểm của Diêm Trừng, vào khoa thấp điểm nhất cũng còn là miễn cưỡng, cho dù Diêm lão thái gia có muốn động tay động chân nhét
người vào thì cũng hơi khó, ông không ngờ là Diêm Trừng đã tự chủ trương làm như vậy, chỉ trách trước đây hắn giả bộ nghe lời, khiến lão thái
gia mất cảnh giác.

Kỳ thật hiện tại muốn nhét người vào cũng chưa muộn nhưng trước
hết ông phải đem thằng cháu đang trong thời kì phản nghịch này uống nắn
cho thuận theo mới được, Diêm gia sao có thể vì hắn mà mất mặt.

Nhưng Diêm Trừng nửa điểm cơ hội cũng không cấp cho bọn họ, vô
luận là lão thái gia có giáo huấn thế nào, dùng ngôn từ chính nghĩa thế
nào, hắn từ đầu tới cuối đều không nói một lời. bởi bọn họ nói gì? Bọn
họ coi tình cảm hay những hành động của hắn trong mắt đều là trò cười,
không đáng được nhắc tới, thậm chí là điên cuồng ấu trĩ, phải triệt để
bị bóp chết, cho dù hắn có muốn giải thích, biểu đạt thể hiện bọn họ
cũng không nguyện ý nghe.

Mà chính thái độ im lìm của hắn càng khiến bọn họ tức giận hơn,
quả nhiên, lão thái gia đập bàn cái rầm, hung hăng chỉ vào Diêm Trừng
nói: “Ta mặc kệ con nghĩ thế nào, trường học này mày dù muốn hay không
cũng phải học, con tưởng ta không có biện pháp động tới chúng mày sao?”
hai từ ‘chúng mày’ vừa nói ra thì Diêm Trừng đã biết có ý gì, với bản
lĩnh của hắn sao có thể đấu lại được với Diêm gia, Diêm Trừng trong lòng sáng tỏ nhưng khi thật sự nghe được hai từ đó thì trong lòng hắn cảm
thấy như bị một dao đâm phải, cảm giác như đang có người sát muối lên
vết thương đó, không phải bởi vì bọn họ muốn tổn thương Kỉ Tiễu mà là vì những người nói lời này chính là người thân của hắn.

Biểu tình lập tức đọng lại, hắn nhìn Diêm lão thái gia, lại nhìn sang Diêm Hồng Tá, một lúc lay không động đậy gì.

Diêm lão thái gia cho rằng uy hiếp của mình đã có tác dụng, định nói thêm mấy câu nữa để làm thằng cháu yêu tỉnh lại, đứa nhỏ này vẫn
còn quá non nớt, nhưng lá gan thực không nhỏ, hiện tại chưa đi làm, về
sau sẽ sống thế nào.

Ai ngờ,Diêm Trừng bỗng nhiên lên tiếng.

Diêm lão thái gia nghe xong sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía tôn tử mình.

Diêm Hồng Tá cũng nhíu chặt chân mày, ông lãnh hạ thanh nói: “Con nói cái gì?”

Diêm Trừng mặt mày lãnh túc, ân ẩn cảm giác khí thế hai người
trước mắt đã khôi phục lại như ban đầu, hắn chậm rãi lặp lại một lần lời vừa nói.

Diêm Trừng nói: “Vô dụng thôi.”

“Vô dụng? con có thể thử xem.” lời này Diêm Hồng Tá nói so với Diêm lão thái gia càng có khí phách hơn.

Biểu tình của Diêm Trừng không thay đổi, ánh sáng trong mắt hắn
cũng nhạt dần: “Nếu hai người dùng Kỉ Tiễu để uy hiếp con, con nhất định chỉ có thể thoái nhượng, nhưng hai người cảm thấy con có thể để cho hai người sắp đặt cả đời sao? Mạng là của con, cuộc sống cũng là của con,
con muốn nó trở nên không tốt, trở nên thối nát, trở nên suy sút, thì
có hay không có Kỉ Tiễu cũng vậy thôi, con không sợ hai người tống con
vào A đại, con muốn chết hay muốn sống, tương lai là người hay là quỷ
vẫn là do con định đoạt, hai người có thể phái người 24/24 giám sát con, nhưng hai người có thể giám sát được bao nhiêu lâu? Con cuối cùng cũng
sẽ tìm cơ hội để thực hiện lựa chọn của mình, không tiếc trả bất cứ giá
gì, đến lúc đó, thể diện của Diêm gia sẽ không còn được đảm bảo.”

Lần này vừa nói ra, không chỉ Diêm lão thái gia tức giận đến nỗi rung râu mép trừng lớn mắt, mà Diêm Hồng Tá cả khuôn mặt cũng đen mặt
lại.

Diêm Trừng vẫn chưa nói xong: “Ông có muốn biết là con có nói đùa hay không, hai người có thể thử xem…”

Hắn còn chưa nói xong, Diêm Hồng Tá liền cho hắn một cái bạt tai!

Cái tát đó kì thật cũng không mạnh lắm, ít nhất Diêm Trừng cũng
không cảm thấy quá đau, chỉ thấy tê liệt, nhưng đây là lần đầu tiên từ
khi sinh ra tới giờ hắn bị ăn tát, lại là lúc hắn đã trưởng thành.

“Con không cảm thấy là tự cho mình rất giỏi sao? Được, con đã sa đọa như thế, vậy thì hãy cho ta xem bản lĩnh của con, từ giờ trở đi,
con chỉ cần bước ra khỏi cửa Diêm gia một bước, liền đừng bao giờ nghĩ
sẽ trở về!”

Diêm Hồng Tá thu tay, thần sắc trên mặt nhanh chóng khôi phục
như cũ, khi nói những lời ấy khẩu khí lạnh nhạt, biểu tình không thay
đổi, chỉ có ánh mắt cực độ lạnh lẽo.

Trong lòng đủ loại tư vị tạp trần lập tức cuộn trào, hắn nắm
chặt tay rồi thả ra, cứ thế nhiều lần, sau một lúc lâu mới xoay người
bước ra khỏi Diêm gia.

Trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua ông nội, lần thứ 2 nhẹ giọng nói một câu: “con xin lỗi…”

Hết chương 109


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui