Diêm Vương

Ngay tại lúc Diêm Trừng đang miên man suy nghĩ, hắn bỗng nhiên mãnh liệt hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn về phía Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu còn chưa từ trong khoái cảm vừa rồi hoàn toàn thoát ly ra, khí tức như trước dồn dập, nhưng xem ra ánh mắt nhìn Diêm Trừng đã chậm rãi bắt đầu khôi phục thanh minh.

Diêm Trừng lộ ra một cái tươi cười, ngập ngừng nói: “Đừng nói giỡn…”

Kỉ Tiễu nhỏ giọng: “Cậu không muốn sao?”

Diêm Trừng thành thật: “muốn…” nhưng mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hắn biết hiện tại vô luận địa điểm hay thời cơ đều không thích hợp.

Chính là tay Kỉ Tiễu vừa động, hơi thở Diêm Trừng lập tức liền nặng nề hơn, đồng thời hạ thân biến thô trướng trong tay Kỉ Tiễu.

Diêm Trừng muốn xin khoan dung, muốn nói lời hay nhưng hắn hiểu, Kỉ Tiễu đại kháo là đang tức giận, hơn nữa lại còn là người mình thích, đầu óc Diêm Trừng liền bị đánh gãy, hắn nghĩ, nếu như có thể làm cho Kỉ Tiễu chủ động giúp mình thư giải… thì dù thế nào tư vị đó đối với Diêm Trừng đều nhất định tuyệt vời vô cùng.

Cho nên, cho dù hắn muốn đoạt lại quyền chủ động, nhưng dục vọng nửa người dưới dẫn dần đánh bay lí trí tư tưởng chủ đạo của hắn.

Mà Kỉ Tiễu thế nhưng thật sự bắt đầu từng chút từng chút an ủi giúp Diêm Trừng, động tác kia tuy rằng trúc trắc, nhưng bởi vì là tay Kỉ Tiễu, hành vi của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng đều đã hạnh phúc đến không tìm thấy phương hướng nữa rồi, hắn cứ như vậy không bị khống chế nhìn gương mặt xinh đẹp của Kỉ Tiễu gần trong gang tấc, nếu không cắn chặt răng nghẹn một hơi nhân khí, Diêm Trừng cảm thấy hắn nhất định sớm giải phóng.

Nhưng Kỉ Tiễu là ai? Cậu thông minh như vậy, cảm giác sinh lí có lẽ không thể khống chế như lí trí, nhưng phương diện kĩ thuật cũng do đầu óc chiếm ưu thế, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cậu đều bị Diêm Trừng coi làm đối tượng thực nghiệm lâu như vậy, khó được công thủ thay đổi, Kỉ Tiễu nửa điểm cũng không kém.

Cậu cũng muốn cho Diêm Trừng biết lợi hại của cậu.

Ngón tay Kỉ Tiễu thon dài, trắng nõn thon mịn tựa như chỉ cần bẻ sẽ gãy luôn, mà xúc cảm lành lạnh từ lòng bàn tay vây quanh Diêm Trừng khiến hăn có cảm giác hưởng thụ gần như tra tấn, gông cùm xiềng xích của Diêm Trừng dưới tay Kỉ Tiễu hoàn toàn biến mất, một lòng sa vào cảm giác tuyệt đỉnh cậu mang lại cho hắn.

Kỉ Tiễu nhìn không chớp mắt biểu tình của Diêm Trừng, dĩ vãng đại bộ phận đều là Diêm Trừng thưởng thức trạng thái của cậu lâm vào dục vọng, rất ít có cơ hội ngược lại, Kỉ Tiễu hiện tại đã thấy rõ, Diêm Trừng vào lúc này sẽ cau mày, khóe môi cũng mím chặt, hàm dưới và đường cong cổ đều dùng sức căng cứng, theo di chuyển tay của Kỉ Tiễu, hắn sẽ hơi hơi nheo mắt lại, bộ dáng đó không ai không nghĩ tới từ ‘gợi cảm’, một loại cảm giác gợi cảm nam tính tràn ngập.

Mà Kỉ Tiễu cùng tầm mắt hắn chạm nhau, Diêm Trừng trong mắt sở dĩ ẩn chứa loại cảm xúc khuynh lược vẫn chưa tới bởi vì hành vi chủ động của cậu mà hơi thả lỏng, hắn đối với Kỉ Tiễu là tràn ngập dày đặc chiếm hữu dục, giống như tùy thời đều có thể xông lên ăn gọn cậu.

Kỉ Tiễu không bị dọa, cậu xuyên thấu qua ánh mắt Diêm Trừng có thể phán đoán cảm thụ giờ phút này của hắn, cộng thêm trạng thái trướng đại của cự vật kia cậu cảm thấy Diêm Trừng sắp lên tới đỉnh điểm.

Quả nhiên ngay sau đó, hạ phúc Diêm Trừng đang bừng bừng chuẩn bị phun trào, muốn đem hưng phấn của mình chọc sâu vào trong lòng bàn tay Kỉ Tiễu, nhưng tại thời khắc này, Kỉ Tiễu bỗng nhiên ngừng động tác.

Sau đó vẻ mặt vô tư nói: “Mỏi tay.” Liền xoay người kéo chăn ngủ.

Lưu lại Diêm Trừng vẻ mặt không dám tin.

Muốn chết không muốn sống nhìn bóng lưng Kỉ Tiễu hồi lâu, Diêm Trừng nhận mệnh, hắn tiểu tâm kéo tay Kỉ Tiễu qua, chẳng sợ kết quả khổ bức thế nào cũng phải giải phóng, ít nhất có thể tiếp xúc với tay Kỉ Tiễu cũng được.

Kỉ Tiễu lại không cho, Diêm Trừng lại cố gắng nhiều lần, cuối cùng Kỉ Tiễu mãnh liệt nắm chặt mệnh căn của hắn, sau đó dùng lực bóp một phát….

Trong bóng tối, Diêm Trừng bùng nổ kêu rên nghe hết sức thê lương xót xa!!!

Tôn Tiểu Quân bị giật mình tỉnh lại, mơ hồ mở mắt hướng sang giường bọn họ nhìn nhìn, sau đó nói thầm một câu: “Không phải hai cậu đi tiểu trên giường luôn đấy chứ….”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt Diêm Trừng vô cùng thối, Tôn Tiểu Quân bị lấy làm đối tượng giận chó đánh mèo cũng không dám nói gì, tóm lại Diêm Trừng đêm đầu tá túc tại phòng ngủ của Kỉ Tiễu, lấy kết quả phi thường không viên mãn chấm dứt.

Sau đó một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần trong kí túc có người, Diêm Trừng đều không tiếp tục hứng khởi suy nghĩ đen tối thế nữa.

********

Kết thúc kì nghỉ đông tốt đẹp, học kì II thống khổ bắt đầu, đám học sinh lúc đầu tiếng oán thán vang trời dậy đất rồi dần dần thích ứng cường độ học tập sinh hoạt cao, con người đều là thế, bị ép buộc mãi cũng thành quen.

Nhưng so với việc Diêm Trừng và Kỉ Tiễu tiến vào trạng thái tốt đẹp ổn định thì Hồng Hạo tựa hồ không quá thông thuận, bởi vì cậu ta vừa chia tay với Lỗ Tú Ny.

Kỳ thật chuyện tình sử của cậu ta kéo dài được 3, 4 tháng như vậy đã là không ngắn rồi, mà cái tên này hướng nhỏ cũng tốn khá nhiều tâm tư, mọi chỗ mọi nơi đều tìm điều mới dỗ nhỏ, sớm đã có suy nghĩ gặp gió đổi hướng, chính là thực bất hạnh chưa kịp lấy cớ lên tiếng thì bên kia Lỗ Tú Ny đã lên tiếng đề nghị chia tay trước, nói là tuy Hồng Hạo có điều kiện thực tốt nhưng rốt cuộc không thích hợp với nhỏ, có lẽ hai phe đều hẳn là sẽ có lựa chọn tốt hơn.

Điều này khiến cho Hồng Hạo có chút không cam nguyện.

Giống như việc một bộ quần áo mặc mãi cũng chán đang lo lắng có nên thay đi không thì lại phát hiện có ngày không cẩn thận mình đã làm mất nó, tư vị kia cũng như vậy cho nên Hồng Hạo gần đây có chút ỉu xìu.

Ngũ Tử Húc thấy vậy, vui sướng khi người gặp họa nói: “Mày chính là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.”

Hồng Hạo khó chịu: “Tao cmn phải sớm một bước nói trước mới phải, lúc đó tao còn do dự cái gì không biết.”

“Ai bảo mày nhìn trong nồi rồi còn luyến tiếc trong bát.”

“Còn hơn mày bát không mà nồi cũng chả ngó tới được.”

“Shit, mày muốn chết…” Ngũ Tử Húc đứng dậy: “Ông đây đã sớm xưa đâu bằng nay, vốn định nhìn mày đáng thương giới thiệu cho vài mối tốt, hiện tại thì mơ đi, tự đi mà tìm.”

Hồng Hạo hồ nghi: “Mối tốt gì?”

Ngũ Tử Húc không để ý tới cậu ta, thẳng tới khi Diêm Trừng đi tới trước mặt nói: “Diêm Vương, thứ 7 rảnh không, đi với tao.”

Diêm Trừng đầu còn không ngẩng lên: “Không đi, ông bà ngoại tao về, tao phải ra đón.”

“Shit, mày có biết thứ 7 là ngày gì không? Mày không đi bà ngoại mày đảm bảo không trách mày, thậm chí còn thấy cao hứng.”

Ngũ Tử Húc thấy Diêm Trừng không có hứng thú, không từ bỏ có chút rèn sắt không thành thép nói: “Thứ 7 là lễ tình nhân, lễ tình nhân đó biết không? Ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau.” Vừa nói vừa làm ra động tác hai ngón tay giao triền một chỗ.

“Ngư lang chức nữ đó là đêm thất tịch…” Vương Hi Đường khinh bỉ.

“Ôi, không sai biệt lắm.” Ngũ Tử Húc không thèm để ý: “Tóm lại nếu trong ngày đó mà mày không ra ngoài chơi cũng bị đuổi ra ngoài thôi, bà ngoại khẳng định khinh bỉ mày, đại diêm vương hot boy của trường nhân xưng ‘hoa khôi giảng đường trảm’ hiện giờ ý chí chiến đấu hoàn toàn không có, thoái ẩn giang hồ rồi hả.”

Diêm Trừng không lời gì để nói, trộm liếc sang Kỉ Tiễu, thấy cậu không phản ứng gì mới yên lòng: “Mày không khoe khoang thì chết à?” cái gì mà ‘hoa khôi giảng đường trảm’ ngoài Kinh Dao ra cũng chỉ được 2, 3 người thôi chứ mấy.

Đối với điều này Hồng Hạo cũng đồng ý, hưởng ứng theo: “Diêm Vương cũng đã lâu chưa quen bạn gái, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.” Trước Kinh Dao còn thường xuất hiện, khiến cho những người khác chết tâm, nhưng nay cả hai đã tách ra khiến tro tàn lại bùng lên, chính là từ sau khi vào học tới nay Kinh Dao cứ như biến mất hoàn toàn, bình thường gặp gỡ cũng là một bộ mặt thối, tỏ rõ muốn tái hợp là hoàn toàn không có khả năng.

“Cho nên, tất cả mọi người có thể cảm nhận được tao dụng tâm lương khổ thế nào.”

“Vậy mày định làm gì?” Hồng Hạo hưng trí.

Ngũ Tử Húc vuốt vuốt mấy sợi ria mép vô hình, đắc đạo: “Thứ 7 này tao vốn hẹn Khương Chân, nhưng tao nghĩ tới huynh đệ của tao vẫn đang cô đơn, tao vô cùng đau đớn ngũ tạng thiêu đốt, vì thế tao cắn răng dậm chân quyết định có phúc cùng hưởng, có đường phải cùng ăn, cho nên hôm đó hẹn luôn bọn mày đi cùng.”

“Mày hào phóng nhỉ.” Hồng Hạo kinh ngạc, thế nhưng nguyện ý đem Khương muội muội chia sẻ?

Ngũ Tử Húc hoàn hồn lập tức cho Hồng Hạo một cước: “Thằng cờ hó, mày nghĩ lung tung cái gì thế? Là Khương Chân tìm thêm mấy bạn nữ nữa, sau đó mọi người cùng nhau đi chơi. Có bạn cùng lớp nhỏ, có bạn bên ngoài, yên tâm, tao đều đã xem qua ảnh chụp, tuy rằng so với Khương muội muội còn kém chút nhưng bộ dáng cũng tuyệt đối là nhất đẳng, tuyệt đối không thu kém mỹ nữ trong trường.”

Vương Hi Đường hiểu rõ: “Hóa ra Khương Chân không muốn đi một mình với mày, nên mới kéo một đống người ngụy trang như vậy.”

Ngũ Tử Húc tức giận giơ chân: “Đó là do em ấy thẹn thùng, hiểu chưa? Với lại có thể quen được mỹ nữ bọn mày không muốn sao? Không muốn? thấy đám chúng mày tiền đồ đen tối, cậu đây cũng thấy nghẹn khuất thay cho chúng mày.” Lời này đều là Hồng Hạo trước kia châm học Ngũ Tử Húc, hiện tại hoàn toàn cấp trả lại.

Vương Hi Đường nói: “Diêm Vương không rảnh mày tìm người khác cũng được, chỉ cần mày lên tiếng thì có mà xếp dài hàng đống.”

Ngũ Tử Húc lập tức nghẹn lời, Vương Hi Đường hỏi: “Là Khương Chân yêu cầu mày nhất định phải kéo Diêm Vương đi đúng không?”

Nhìn bộ dáng Ngũ Tử Húc, Hồng Hạo bắt đầu miệng tiện: “chậc chậc, thì ra là thế, nghe cũng không thấy ngạc nhiên a, chắc là Khương muội muội đối với Diêm Trừng có….”

“Câm cái miệng mày đi.” Ngũ Tử Húc gào lên: “Khương muội muội không phải người như thế, điều ấy tao có thể cam đoan, về phần Diêm Vương, tao chỉ muốn tìm bạn gái cho nó, cũng bình thường thôi, nếu Diêm Vương với mày cho người ta chọn thì người ta sẽ chọn ai hả….”

Hồng Hạo bị phun trào không phản đối, ấp úng trong chốc lát rồi nói: “Tao không phải là lo lắng cho mày sao, mày nói mày cũng đã mất ít nhiều tâm tư, mà tay còn chưa cầm được, lần này vô luận thế nào cũng phải tiến thêm một bước chứ, như vậy, địa điểm để tao chọn cho, mày cua con nhỏ tới tay, anh đây cam đoan để mày được như ý nguyện.”

Ngũ Tử Húc thấy Hồng Hạo cười gian tà, nhịn không được cũng sáng mắt.

Quay đầu sang nhìn Diêm Trừng hỏi ý, lại thấy hắn nhìn chằm chằm sang bên Kỉ Tiễu, Ngũ Tử Húc vội hỏi: “Kỉ Tiễu cũng đi luôn đi, cơ hội tốt đó, có rất nhiều bạn gái xinh đẹp, khẳng định mỗi người đều so với…tên gì ấy nhỉ, à Tử Diễm đều hơn vài bậc.”

Kỉ Tiễu từ cuốn sách ngẩng đầu lên, tựa hồ suy xét một chút, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nói: “Được.”

Ngũ Tử Húc ngoài ý muốn tự nhiên phi thường cao hứng, vì thế hỏi Diêm Trừng: “mày xem, ngay cả Kỉ Tiễu cũng đi…”

Diêm Trừng quay đầu lại rốt cục nói: “Vậy được rồi…”

Hắn cười nói những lời này, nhưng Ngũ Tử Húc lại khó hiểu cảm thấy có chút lạnh cả người.

Hết chương 66


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui