Diêm Vương

Tết dương lịch qua đi không bao lâu, cuộc thi cuối kì cũng tới ngay
sau đó, trường Phụ Trung lúc này trên cơ bản đã hoàn thành xong chương
trình học trong sách giáo khoa, giờ chỉ còn tập trung vào ôn thi chuẩn
bị thi đại học. mà phạm vi thi cuối kì bao hàm toàn bộ chương trình học
của lớp 12, thậm chí có thể đây là kì thi thử cho kì thi đại học, nhà
trường sẽ căn cứ vào thành tích kì thi này để phân loại định hình chọn
trường cho học sinh, nói thẳng ra chính là nghiệm chứng xem mỗi học sinh nên thi trường nào để phù hợp với thành tích của mình.

Các học sinh đương nhiên toàn lực ứng phó, mà cuối cùng thành tích được công bố lại vừa buồn vừa vui.

Kỉ Tiễu không cần phải nói, vị trí số 1 của cậu trong ban tự
nhiên không dễ dàng bị lung lay như vậy, vả lại điểm số của cậu thường
cách điểm số của người vở vị trí thứ 2 khoảng 10 điểm, khiến người ta
theo không kịp. Diêm Trừng so với cậu thì càng kém hơn chút nữa, hắn tự
cho rằng mình có thể bảo trị vị trí thứ 2 nhưng không ngờ lần này lại
tụt xuống vị trí thứ 5, này còn chưa hết, khiến hắn nghẹn khuất nhất
chính là Dương Khiếu lần này phát huy không tồi, lấy hơn 2 điểm xếp ngay phía trên hắn, Diêm Trừng nhìn bảng thành tích bên ngoài cười cười
nhưng trong nội tâm nghĩ gì chi mình hắn hiểu.

Sau ki thi cuối kì, trường Phụ Trung vẫn học tiếp một tuần, thẳng tới trước năm mới 2 ngày mới được nghỉ.

Diêm Trừng bị bà ngoại đuổi ra khỏi nhà, sau khi lần trước trở
về từ a thị, bà ngoại đã không còn hòa nhã với hắn, trong lòng bà oán
trách Diêm Trừng không hiểu chuyện, không biết thông cảm cho tâm tình
của Đàm Oanh, nhưng lại âm thầm đau lòng quan hệ của hai mẹ con, từ nhỏ
hắn đã không được hưởng thụ sự chăm sóc của mẹ. cho nên nói nói ông
ngoại ra nước ngoài họp thuận tiện mang theo cả Quế bà bà, Diêm Trừng
một mình ở nhà không ai lo cơm nước, kì thật bà ngoại vẫn hy vọng Diêm
Trừng sớm trở về thăm mẹ, cố gắng tu bổ lại mối quan hệ vốn không có
nhiều tình cảm giữa hai mẹ con.’

Diêm Trừng cũng không từ chối, sảng khoái cầm đồ đạc lên máy bay, trước khi đi có gọi điện cho Kỉ Tiễu.

Sau hôm Diêm Trừng rời khỏi U thị, Kỉ Tiễu cũng tu dọn đồ đạc rời kí túc.

Xách hành lý xuống lầu, Kỉ Tiễu đứng ở cổng trường chờ xe taxi,
trong lúc vô tình ngẩng đầu lên lại thấy hai thân ảnh vô cùng quen thuộc ở phía trước.

Bọn họ lúc đầu cũng chỉ đứng đối diện nói chuyện, nhưng đột
nhiên một trong hai bước lên một bước kéo người kia, người kia giãy dụa, hai người cứ như vậy triển khai một hồi giằng co, người kia rõ ràng khí lực không địch lại đối phương, bị người cao hơn phản tay áp chế lên
tường trong ngõ nhỏ.

Lúc này, vừa lúc có một chiếc xe taxi tới, lái xe giúp Kỉ Tiễu
mang hành lý cho vào cốp, hai người kia vẫn còn đang dây dưa, người bị
áp vào tường nhất thời trốn không thoát, ngay sau đó, nghiêng đầu chống
lại tầm mắt của Kỉ Tiễu.

Người nọ nhãn tình sáng lên, thừa dịp người cao hơn chưa chuẩn
bị, đối với gã đạp cho một cước, đối phương kêu lên một tiếng đau đớn,
người nguyên bản đang bị khống chế vội vàng hướng phía đối diện chạy
tới, gã cũng vội đuổi theo.

Kỉ Tiễu vừa ngồi và ghế sau, cửa bên kia cũng bị người mở ra, một người tiến vào, nhanh chóng đóng cửa xe khóa lại.

Lái xe hoảng sợ, do dự không động.

Kỉ Tiễu cũng không động đậy, thẳng thắp nhìn người không mời mà
tới Vương Hi Đường, lại nhìn người đằng sau mặt đằng đằng sát khi Liêu
Viễn Đông.

Vương Hi Đường hơi thở còn chưa ổn định: “Cho tớ đi nhờ một đoạn.”

Liêu Viễn Đông ở bên ngoài gõ gõ cửa chỗ Hi Đường ngồi, ý bảo
cậu xuống xe, Kỉ Tiễu nghe thấy anh ta nói: “Em hiện tại lăn xuống cho
tôi, tôi còn có thể cho em một đường sống.”

Vương Hi Đường nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chăm nhìn phía trước, gương mặt lạnh nhạt gắt gao chau mày.

Liêu Viễn Đông ngược lại nhìn sang Kỉ Tiễu, trong mắt ẩn chưa uy hiếp.

Kỉ Tiễu ngược lại cùng anh ta nhìn nhau một cái, nhưng tức khắc mở miệng, mặt không đổi sắc nói với lái xe: “Đi thôi.”

Lái xe dẫm chân ga, xe taxi dưới tầm mắt giết người của Liêu Viễn Đông dần chạy mất hút.

Chiếc xe chạy đi rất xa rồi, lúc này Vương Hi Đường luôn thẳng
lưng lúc này mới chậm rãi buông lỏng xuống, cậu quay đầu đối Kỉ Tiễu
nói: “Cám ơn…”

Kỉ Tiễu không trả lời, chỉ quét mắt nhìn cổ tay Vương Hi Đường,
trên đó vẫn còn in hằn một vòng dấu tay hồng hồng, còn có khóe môi, bị
rách một chút, ân ẩn thấy được tơ máu.

Nhận thấy ánh mắt của Kỉ Tiễu, Hi Đường dùng mu bàn tay lau đi
vết máu nơi khóe miệng tự giễu nói: “Tớ đoán sai rồi, đúng là có bệnh
chó dại.” cắn một cái còn chưa tính, còn đuổi theo muốn đem chính mình
lây bệnh mới bỏ qua.

Kỉ Tiễu lời nói hững hờ: “Gọi chủ nhân con chó tới là được rồi.”

Vương Hi Đường ngẩn ra, cười nói: “Cậu quả nhiên là…” vế sau
không nói ra miệng, chỉ lắc đầu: “Việc này tớ nghĩ thế nào thì cứ để như thế, làm lớn chuyện cũng không ý nghĩa.” Hơn nữa dù có làm lớn, thì
hiện tại…

Nhìn vẻ mặt Vương Hi Đường do dự, Kỉ Tiễu cũng không nói thêm gì nữa, lấy di động ra nhắn tin.

Vương Hi Đường hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu định đi đâu?” bởi vì lúc trước
Diêm Trừng nhờ cậu điều tra chuyện Trì Xu Di mặc dù không nói rõ bà ấy
có quan hệ thế nào với Kỉ Tiễu nhưng Vương Hi Đường là ai? Cậu đối với
thông tin cơ bản về Kỉ Tiễu cũng coi như trong lòng biết rõ, hiện tại
nhìn đường đi này, rõ ràng không phải là về Trì gia, cho nên khó tránh
khỏi có chút ngạc nhiên.

Kỉ Tiễu nói: “Sân bay.”

Vương Hi Đường có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi nhiều
chỉ gật đầu, sau đó nói lái xe cho cậu xuống ở phía trước, lúc đi xuống
định nhắc nhở Kỉ Tiễu cẩn thận một chút, dù sao Liêu Viễn Đông chính là
rất thù dai, nhưng vừa nghĩ tới Diêm Trừng, lại buông lỏng, ít nhất là
trước khi Diêm Trừng mất hứng thú với Kỉ Tiễu, Liêu Viễn Đông khẳng định sẽ không động đến Kỉ Tiễu.

Mà chính mình… Vương Hi Đường nghĩ thầm, xương thịt cũng không phải thuần tươi mới, chó chẳng lẽ có khả năng gặm suốt đời sao.

….

Máy bay của Kỉ Tiễu vừa hạ cánh, cậu mở di động liền nhận được điện thoại của Diêm Trừng.

“Tớ đến rồi, cậu ở đâu?”

Kỉ Tiễu đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được một người đứng ở trong đám đông cao hơn hẳn một cái đầu.

Diêm Trừng cũng nhìn thấy cậu, cúp điện thoại tươi cười tiến lên đón, tiếp nhận hành lý của cậu.

“Biết ngay cậu sẽ tới sớm, may mắn tớ đi trước.”

Kỉ Tiễu còn đang tìm đường trên di động, Diêm Trừng nói: “không cần tìm nữa, tớ đưa cậu qua, xe đang chờ ở bên ngoài.”

Kỉ Tiễu lần này đương nhiên không phải vì Diêm Trừng mới tới A
thị, cậu là bởi vì nhà xuất bản đang làm một hoạt động bình chọn, ở U
thị chỉ là một chi nhánh mà thôi, lần này nhà xuất bản đang tổ chức bình chọn danh hiệu ‘họa sĩ mới xuất sắc’ trên mạng, và công khai trao giải. Kỉ Tiễu vì có gửi bản thảo ở đó một thời gian, tuy rằng đề tài cậu vẽ
tương đối ‘trong sạch’, phong cách vẫn còn đơn giản nhưng cũng bởi vì
cậu còn nhỏ, kinh nghiệm ít, nghe nói độc giả bình thường phản hồi cũng
không tệ lắm cho nên lần này tự nhiên cũng có tư cách tham gia, hơn nữa ở phương diện này cậu có quan hệ, ai cũng hiểu được, cậu là do Liêu Viễn
Đông đề cử, tiêu chuẩn nghiệp vụ không kém, nhà xuất bản ai loại ai cũng nhất định không loại cậu.

Kỉ Tiễu cũng không khách khí, cậu trả giá sức lao động được hồi
báo cũng là bình thường, hơn nữa còn có tiền thưởng rất lớn, không lấy
mới là có vấn đề, chính là yêu cầu đặc biệt đến tổng bộ ở A thị lĩnh
thưởng. trước đó cậu tùy ý nói với Diêm Trừng, cũng không có nói địa
điểm, không nghĩ tới Diêm Vương thần thông quảng đại tùy thời đem chuyện của Kỉ Tiễu trở thành đại sự liền tìm hiểu rõ ngọn ngành, cho nên nói,
Kỉ Tiễu bay chuyến nào, khi nào tới, tới đâu lĩnh thưởng, đường đi thế
nào hắn so với Kỉ Tiễu còn nắm rõ hơn.

Kỉ Tiễu là lần đầu tới A thị, quả thật không quá quen thuộc,
cũng sẽ không tranh luận nhiều với Diêm Trừng, tự nhiên là đi theo đối
phương lên xe.

Lễ trao giải này cũng thực náo nhiệt, được tổ chức tại một hội
trường của trường đại học bán công lập, độc giả may mắn có thể vào trong hội trường tham dự, cho nên Kỉ Tiễu muốn đi đăng kí trước, hôm sau mới
là ngày chính thức trao giải lĩnh thưởng.

Diêm Trừng vốn đã có tính toán riêng sau khi Kỉ Tiễu tới A thị,
nhưng ai ngờ đăng kí xong, nhân viên ban tổ chức lại ân cần hỏi Kỉ Tiễu
có cần đưa tới khách sạn họ đã chuẩn bị không, bọn họ đã được lãnh đạo
phân phó nhưng cũng không nhận ra Diêm Trừng, vì thế còn không biết mình đang vuốt mông ngựa.

Lúc này Diêm Trừng nhắc lại ý kiến của mình tự nhiên Kỉ Tiễu sẽ
không nguyện ý, vì thế chỉ có thể oán hận mà cùng Kỉ Tiễu tới phòng
khách sạn, rồi ở cùng cậu tại đó nửa ngày, thẳng tới buổi tối không thể
không rời đi.

Hôm sau chính là lễ trừ tịch, Diêm gia không ít việc bận rộn, nhưng mà trời vừa sáng Diêm Trừng đã hớn hở chạy tới chỗ Kỉ Tiễu.

Hoạt động trao giải phải 2h chiều mới bắt đầu, nhưng buổi sáng
cũng không ít hoạt động vui chơi giải trí, nào là cosplay, rồi triển lãm ảnh, mô hình khiến cho các otaku bị hấp dẫn đến mất hồn.

Kỉ Tiễu đợi hơn một giờ mới tới phiên cậu lên sân khấu, cùng
được nhận giải với cậu còn 4 người nữa, nhưng bọn họ đa phần là chuyên
nghiệp, hơn nữa cũng hơn 20, 30 tuổi, điều này khiến Kỉ Tiễu đứng cạnh
bọn họ trông đặc biệt ngây ngô, cậu mặc dù khí tức lạnh lẽo nhưng rốt
cuộc cũng là lần đầu tiên lộ diện trước mặt đông người như vậy, lại thêm MC còn bắt bọn họ phải phát biểu cảm nghĩ.

Kỉ Tiễu liếc mắt một cái liền thấy Diêm Trừng đang ngồi chễm chệ tại hàng ghế đầu tiên sát khán đài nhất, cậu trừng trừng nhìn đối
phương, liền thấy Diêm Trừng dùng khẩu hình miệng phát âm nói với cậu:
Đừng khẩn trương.

Kỉ Tiễu nhận mic từ MC, như bình thường là lời ít ý nhiều, chỉ
giới thiệu tác phẩm của mình, còn có tên, trước sau chỉ có 2 câu nói,
sau đó không nhìn tới một tầm mắt nóng bỏng từ khán đài luôn dán lên
người mình cùng vị MC luôn muốn cậu nói nhiều hơn chút, theo mấy người
kia sảng khoái đi xuống.

Diêm Trừng đã chạy tới chân cầu thang đợi cậu, vừa thấy Kỉ Tiễu, cũng mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người cứ như vậy một phen nắm tay
cậu, quả nhiên một mảnh lạnh lẽo còn có ẩm ướt của mồ hôi, Diêm Trừng
không khỏi cười nói: “Được rồi, đã xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Kỉ Tiễu một tay cầm giấy chứng nhận và phần thưởng, tay kia cảm
thụ lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Diêm Trừng, hai người cứ như vậy ly
khai hội trường.

Diêm Trừng quan sát sắc mặt Kỉ Tiễu, nguyên bản lĩnh thưởng xong thì sẽ trở về u thị, vừa lúc còn có thể về Trì gia ăn cơm tất niên, tuy rằng không biết Trì Xu Huyên có trở về hay không, Khương Chân cũng
không có nhà.

Lúc này nghe Diêm Trừng nói, Kỉ Tiễu ngưng lại rồi lắc lắc đầu.

Diêm Trừng không muốn buông tha: “Nhà của tớ mọi người rất thoải mái, chỉ ăn một bữa cơm thôi, còn lại sẽ không gặp bọn họ.”

Kỉ Tiễu không nói.

Diêm Trừng không ngừng cố gắng: “Hôm nay là đêm trừ tịch, chúng ta không thể cùng đón năm mới sao? Tớ muốn cùng cậu trải qua….”

Kỉ Tiễu giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy Diêm Trừng lúc này cũng đang thâm tình chăm chú nhìn mình.

“Chúng ta cùng ăn cơm tất niên, cùng đoàn viên nhé.”

Đoàn viên…

Kỉ Tiễu ở trong lòng nhẹ nhàng nhấm nuốt hai chữ này.

“Kỉ Tiễu.” Diêm Trừng thấy ánh mắt Kỉ Tiễu lóe sáng, biết cậu
bắt đầu dao động, vừa vui sướng vừa đau xót, hắn nhịn không được vươn
tay ôm chặt cậu vào lòng, ngữ khí cực kì nhẹ nhàng mềm mại, gần như khẩn thiết: “Theo tớ về đi…”

Hết chương 95


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui