Editor: Soir--------------------Triệu Kiện Kiện là một tên đàn ông thô lỗ, thật sự chưa từng tiếp xúc với một đứa bé nhỏ như vậy.Mạc Bắc không lên tiếng, đầu tiên là bước chân ra một chút.Đứa bé không buông tay mà vẫn đi theo cô, cái miệng nhỏ cách khẩu trang màu đen ho khan một tiếng.Mạc Bắc dứt khoát nghiêng đầu: "Em đi đâu, anh đưa em trở về."Ánh mắt đứa bé sáng lên, giọng nói truyền ra từ khẩu trang: "Anh trai nhỏ, em muốn đi đến đối diện."Đối diện?Mẹ nó!Nhất Trung?Triệu Kiện Kiện giống như gặp quỷ: "Này nhóc con, anh nói thật đấy, em cảm thấy anh Nam của anh thích hợp dẫn em đến Nhất Trung sao? Anh Nam vừa mới đánh nhau với Nhất Trung xong, giờ lại đi Nhất Trung? Vậy chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới cả?"Huống chi danh tiếng của "Anh Nam” ở Nhất Trung thật sự là một lời khó có thể nói hết được.Sau khi đi đến đó, nhất định sẽ bị đánh chết!Đứa bé nghe thấy vậy, cúi thấp đầu xuống: "Nhưng mà anh trai em ở đấy, em đến đây để tìm anh ấy."Triệu Kiện Kiện còn ở đó lắc đầu: "Không được đâu, anh Nam của anh không thể đi.
Em trai nhỏ à, em mới tới, đại khái không hiểu từ trước đến giờ Nhị Trung bọn anh và Nhất Trung luôn luôn tồn tại quan hệ anh chết tôi sống, anh sống tôi chết, cho dù muốn đi cũng phải gọi hơn mười mấy người mới.
.
.""Đi thôi."Mạc Bắc không chút để ý nói ra hai chữ này, khiến cho Triệu Kiện Kiện chợt dừng lại, tiếp theo xoay đầu lại, nhìn về phía "Anh Nam' của mình.Chỉ thấy người giống như băng sơn vương tử kia một tay cầm cặp xách, một tay dắt theo đứa bé, bước chân dài đi đến phía đối diện."Không phải chứ, anh Nam, nếu như anh muốn đi thì cũng phải đeo khẩu trang vào đã để đảm bảo an toàn cho thân thể!Triệu Kiện Kiện ở phía sau hô to nhưng Mạc Bắc đến đầu cũng không quay lại một chút.Đứa bé ngược lại nhìn cậu ta một cái, nói một tiếng: "Không cần."Lúc đi qua đường.Mạc Bắc thuận miệng hỏi một câu: "Sao em lại chạy đến sân thể dục?"Đứa bé nghe thấy vậy, nói ra câu trả lời còn có chút buồn bực: "Lúc tài xế gọi điện thoại cho anh trai em, em nghe thấy có người hẹn anh ấy đến sân thể dục đánh nhau, em liền nghĩ rằng anh ấy sẽ ở đây, kết quả không tìm được người, em lại còn đi lạc.” Nếu để anh trai biết, anh ấy sẽ lại nói cậu ngốc."Anh trai em không có trong đám người vừa nãy sao?" Giọng nói Mạc Bắc rất lạnh.Vào lúc này, đứa bé thể hiện ra vẻ kiêu ngạo của mình: “Dáng vẻ của những người đó xấu như vậy, đánh nhau còn không để ý tới trẻ con, làm sao sẽ có anh trai em ở trong đấy.
Anh trai nhỏ ơi, em nói cho anh biết nè, anh trai em siêu siêu đẹp trai luôn, anh ấy thường xuyên dùng gương mặt đó để mê hoặc fans của mình.”Nếu như là người khác, nhất định sẽ hỏi lại bé một câu: “Anh trai em làm gì, tại sao lại có fans?”Nhưng từ nhỏ, tính cách Mạc Bắc chính là không thích hỏi thăm chuyện của người khác.
Tính cách của cô trời sinh lãnh đạm, nhưng lại mang theo chút dịu dàng, giống như công tử thế gia: “Anh đưa em đến đây được rồi chứ?”Cổng trường Nhất Trung, dưới ánh mắt của bao người, Mạc Bắc cứ cầm cặp sách như vậy, thân hình thon dài, bong lưng cao ngất như ngọc.Không cần cố ý đi xem, gần như liếc mắt cũng có thể thấy được ánh mắt chán ghét của những học sinh ở cổng trường Nhất Trung kia.Nhất là một số ít đám con trai, sau khi nhìn thấy Mạc Bắc thì tràn ngập ý không thân thiện nồng đậm, giống như đang chờ thời cơ để hành động, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ!Ở cách đấy không xa, Triệu Kiện Kiện không biết tìm được một chiếc khăn quàng cổ màu hồng ở đâu, sau khi quấn lên mặt thì bám vào tường nhìn thoáng qua bên này, tiếp theo lùi về sau, cúi đầu nhấn điện thoại.Tóc vàng lớp năm: “Các anh em, có ở đây không? Có ở đây không? Chết rồi, hôm nay đầu óc anh Nam nhất định đã bị hư mất rồi, bây giờ anh ấy đang nghênh ngang đứng ở cổng trường Nhất Trung, càng ngày càng có nhiều những ánh mắt muốn đánh chết anh ấy, tao nên chốn hay nên chạy đi đây?”.