ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

“Đúng đúng đúng!”

“Cả nhà em ba có công lao lớn nhất, quả thực lễ vật này nên thuộc về nhà họ!”

“Nhà cô ba thật sự đã tìm được con rể tốt!”

Mọi người nhà họ Tần nhao nhao hùa theo.

Bắt đầu nịnh nọt hai vợ chồng Lưu Minh, Tần Yến.

Nhất là Lưu Minh Tương càng ra vẻ đắc ý hơn.

Ngay cả Ngô Tâm Ưu cũng không nhịn được mà bày tỏ sự đồng tình: “Ba hội trưởng có lẽ là nể mặt con rể nhà cô ba, vì vậy những lễ vật này nên thuộc về nhà bọn họ!”

Điều này khiến Lâm Nhã Hiên ở bên cạnh sửng sốt.

Không phải vừa rồi ba hội trưởng đã nói, những lễ vật này là tặng cô sao?

Mà giờ Lưu Minh Tương lại ỷ vào bạn trai Diệp Chí Văn để ra vẻ đây là điều hiển nhiên.

Lúc cô ta đang muốn thu nhận những lễ vật giá trên trời này, Mục Hàn lại cười khẩy nói: “Vừa nãy mọi người cũng đã nghe thấy rồi đấy, ba hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đã chỉ đích danh, nói những lễ vật này là tặng cho Nhã Hiên”.

“Nếu cháu nói chuyện mấy người cướp đoạt lễ vật cho ba hội trưởng biết”.

“Thì mấy người nói xem ba hội trưởng sẽ có phản ứng như thế nào?”

Nghe thấy Mục Hàn nói vậy, Lưu Minh Tương lập tức sững sờ.

Tay giơ ra lại co vào.

Hiển nhiên là hơi kiêng dè.

Những người khác cũng kinh ngạc.

Không ngờ Mục Hàn sẽ ra chiêu này.

Bởi vì Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn quả thực đã chỉ đích danh.

Vì thế, Lâm Nhã Hiên không động vào thì ai cũng đừng mong nhận những lễ vật giá trên trời này.

Lưu Minh Tương tức giận đến mức phát run.

Một khi những thứ này về tay, tùy tiện lấy một cái ra cũng đủ để bản thân đè bẹp những bạn học con nhà giàu kia.

“Con gái ngoan, đừng manh động”, Tần Yến an ủi Lưu Minh Tương: “Để con ranh Lâm Nhã Hiên lấy trước đi, dù sao đồ đã vào nhà họ Tần, sớm muộn gì cũng rơi vào tay chúng ta thôi”.

“Dẫu sao, chúng ta cũng còn con át chủ bài Diệp Chí Văn”.

“Mẹ, con nghe mẹ”, Lưu Minh Tương nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Nhìn thấy Mục Hàn nở nụ cười đắc ý, chỉ huy đám người giúp việc đưa những lễ vật kia đến biệt thự Hoàng Đình số 1 nằm bên sông Sở, người nhà họ Tần vừa tức vừa bực bội nhưng lại không làm gì được.

Dẫu sao Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn sống ở căn biệt thự Hoàng Đình số 1.

Những thứ này chuyển đến nơi đó, bọn họ cũng không nói được gì.

“Bây giờ nhà họ Tần chúng ta là khách mời của tập đoàn Phi Long, ngay cả hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc cũng đến tận nhà xin lỗi, Nhã Hiên là phó tổng giám đốc công ty Tần Thị, địa vị càng không có ai sánh nổi. Vì thế, tôi nghĩ rằng, cậu là chồng của Nhã Hiên mà lại như một thằng ở rể phế vật vô dụng thì thật sự là bôi nhọ gia đình chúng tôi”.

Lưu Minh cố ý đả kích Mục Hàn: “Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thể diện của nhà họ Tần biết để vào đâu?”

“Vậy bác muốn thế nào?”, Mục Hàn nheo mắt lại: “Muốn cháu ly hôn với Nhã Hiên ư?”

“Đương nhiên không phải!”, từ thái độ của Lâm Nhã Hiên vừa nãy, trong lòng Lưu Minh hiểu rõ rằng, muốn Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn ly hôn rất khó, nhưng ông ta lại có ý đồ khác: “Tôi cảm thấy, cậu là chồng của Nhã Hiên thì ít nhất cậu cũng phải có giá trị bản thân xứng đôi với Nhã Hiên chứ”.

“Tôi biết điều này rất khó với cậu”.

“Nhưng ít nhất cậu cũng phải có một công việc hẳn hoi!”

“Đúng thế!”, Ngô Tâm Ưu vội vàng tỏ vẻ đồng ý: “Suốt ngày cậu ăn không ngồi rồi cũng không phải chuyện tốt”.

“Tôi thấy chi bằng như này, tôi đưa ra một mục tiêu nhỏ cho cậu”.

“Trước tiên tìm một công việc đàng hoàng, trong vòng ba tháng, lên được vị trí lãnh đạo cấp cao. Nếu không, cậu phải ly hôn với Nhã Hiên, sao nào, cậu dám cược không?”

Cơ hội để Lâm Nhã Hiên đá Mục Hàn đi, Ngô Tâm Ưu làm sao có thể bỏ qua.

Không có Mục Hàn ở bên Lâm Nhã Hiên thì nhà họ Tần xử lý Lâm Nhã Hiên dễ như trở bàn tay.

“Có gì mà không dám chứ?”, Mục Hàn cười nói: “Không phải chỉ là một chức vụ lãnh đạo cao cấp nhỏ nhoi thôi sao, cháu còn tưởng bà muốn cháu làm chức vua của cả thế giới này cơ!”

“Nói khoác không biết ngượng mồm”, Ngô Tâm Ưu bật cười: “Cậu cứ làm được đi đã rồi nói”.

“Còn nữa, công việc này của cậu không được nhậm chức ở công ty Tần Thị, hơn nữa cũng không được mượn bất kỳ sự trợ giúp nào của công ty Tần Thị, phải hoàn toàn dựa vào bản thân cậu”.

“Chỉ có như vậy mới chứng minh được Mục Hàn cậu hoàn toàn xứng với Nhã Hiên nhà chúng tôi”.

Lâm Nhã Hiên vốn còn muốn nghĩ cách nâng đỡ Mục Hàn, nghe thấy Ngô Tâm Ưu nói vậy liền lo lắng.

Trong lòng không khỏi oán trách.

Mục Hàn này cũng thật là.

Tại sao lại đồng ý vụ cá cược không thấy phần thắng này chứ?

“Vợ à, anh biết em đang nghĩ gì”, Mục Hàn nhìn Lâm Nhã Hiên, an ủi nói: “Yên tâm đi, anh làm được”.

“Ngày mai anh sẽ đi tìm việc”.

“Thôi được”, Lâm Nhã Hiên bất lực gật đầu.

Quay về căn biệt thự Hoàng Đình số 1.

Tần Lệ thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đưa những món quà xa xỉ này về liền sững sờ.

Nhất là chiếc xe Maserati hơn mười triệu tệ càng khiến Tần Lệ không dứt ra được.

Nếu như không phải không biết lái xe thì Tần Lệ hận không thể lập tức lượn một vòng.

Dù sao, chỉ có lái chiếc Maserati này mới xứng với thân phận sống ở biệt thự Hoàng Đình số 1 của bọn họ.

Một đêm yên bình.

Hôm sau là ngày nghỉ.

Vì vậy, Lâm Nhã Hiên không dậy sớm đến công ty Tần Thị.

Nhưng thấy Mục Hàn ngủ đến gần trưa vẫn không chịu dậy, Lâm Nhã Hiên lập tức vô cùng tức giận.

Ngày hôm qua còn thề thốt, kiêu ngạo hứa trong ba tháng sẽ làm lên chức lãnh đạo cấp cao, nhưng với dáng vẻ lười biếng của Mục Hàn lúc này thì anh thật sự thực hiện được sao?

Xem ra, Mục Hàn không hề coi trọng cuộc hôn nhân giữa bọn họ.

Lâm Nhã Hiên tủi thân nghĩ.

“Mục Hàn, sao mày vẫn còn chưa dậy đi tìm việc?”

Cuối cùng, vẫn là Tần Lệ không thể trơ mắt nhìn tiếp được.

Bà ta hất tung chăn của Mục Hàn ra.

“Ôi, mẹ, Nhã Hiên, hai người đừng vội mà!”, Mục Hàn vươn vai ngáp một cái: “Thực ra tối hôm qua con đã gửi hồ sơ đi rồi, là tập đoàn Phi Long, người ta hẹn con mười giờ sáng đi phỏng vấn”.

“Tập đoàn Phi Long?”, Tần Lệ vừa nghe thấy vậy, đôi mắt bỗng lóe sáng: “Đó là một nơi tốt”.

“Mày mau đi đi, nhất định phải phỏng vấn thành công”.

“Tranh thủ trong ba tháng, ngồi lên chức lãnh đạo cấp cao, cho mấy người kia tức chết!”

Tần Lệ không nghe giải thích mà đẩy Mục Hàn ra cửa.

“Ôi, mẹ, con còn chưa mặc áo khoác”.

“Mặc áo khoác làm gì, ra ngoài mua một cái đi, quay về tao thanh toán”.

Bị đẩy ra ngoài cửa.

Mục Hàn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trong ấn tượng của anh, người mẹ vợ này trước nay chưa từng rộng rãi như vậy.

Rời khỏi biệt thự Hoàng Đình số 1, Mục Hàn lấy điện thoại ra và gọi cho Chúc Long: “Tiểu Long à, từ hôm nay trở đi tôi là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”

“Cậu mau gửi tin nhắn chúc mừng tôi thông qua phỏng vấn đi!”

“Được!”, ở bên kia Chúc Long cười ha ha trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui