ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

“Chồng cô?”

Phác Thành Kim vốn có ý quấy rối Lâm Nhã Hiên, định lợi dụng lần đàm phán thương mại này để gài bẫy cô. Hắn đang lo không tìm được cớ thì đúng lúc lại xảy ra chuyện trong giờ phút quan trọng, khiến hắn bỗng nghĩ ra cách.

“Cô Lâm, vô cùng xin lỗi cô!”, thái độ Phác Thành Kim rất thành khẩn: “Tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta phải dừng lại giữa chừng rồi”.

“Tại sao vậy ông Phác?”, Lâm Nhã Hiên bỗng cuống cả lên.

Tập đoàn Tam Hưng là khách hàng lớn đầu tiên ngay sau khi tập đoàn Nhã Hiên mới thành lập, nên đương nhiên Lâm Nhã Hiên rất muốn duy trì mối quan hệ giữa hai bên.

“Còn cần tôi phải nói rõ hơn sao?”, Phác Thành Kim lắc đầu, nói: “Chồng cô ở trường đại học Sở Dương đã đánh con trai tôi bị thương, dù tôi rất yêu thích cô Lâm, nhưng tôi nghĩ hợp tác giữa chúng ta e là khó duy trì rồi!”

“Ông Phác, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xin lỗi: “Chồng tôi không phải loại người đó!”

“Cô Lâm, lẽ nào ý của cô là con trai tôi bị chồng cô đánh là do tự chuốc lấy sao?”, Phác Thành Kim tức giận nói.

“Ông Phác, tôi không có ý đó!”, Lâm Nhã Hiên vội vàng xua tay.

“Được rồi, được rồi!”, Phác Thành Kim đứng dậy, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tôi phải tới bệnh viện thăm con trai tôi rồi!”

“Ông Phác, để tôi đi chung với ông!”, Lâm Nhã Hiên nghĩ một lúc rồi cũng đuổi theo.

Phác Thành Kim cũng chẳng từ chối.

Bởi điều ông ta muốn là kết quả này.

Từng bước từng bước khiến Lâm Nhã Hiên rơi vào bẫy.

Sau khi tới bệnh viện, Lâm Nhã Hiên đi cùng Phác Thành Kim thì thấy Phác Ân Thái đang nằm trên giường bệnh.

Khắp người từ trên xuống dưới đều cuốn băng gạc dày, trông vô cùng thê thảm.

“Bố, bố phải làm chủ cho con!”, vừa nhìn thấy Phác Thành Kim, Phác Ân Thái liền gào khóc: “Con bị người ta đánh ở trong trường!”

“Khốn khiếp!”, nhìn thấy Phác Ân Thái như vậy, Phác Thành Kim bỗng nổi điên lên: “Đáng ghét quá đi! Rốt cuộc là thù hằn nhau như nào mà lại đánh con ra nông nỗi này?”

“Kẻ đó tên là Mục Hàn, sau khi anh ta tới trường bọn con, thấy bạn gái con xinh đẹp thì liền trêu ghẹo cô ấy ngay trước mặt con, con trông thấy ngứa mắt nên đã nảy sinh tranh chấp với anh ta. Thế là anh ta ra tay đánh con thành như này, hu hu!”

“Hơn nữa, anh ta còn bắt con quỳ xuống, nói Taekwondo là rác rưởi!”

Phác Ân Thái thêm mắm thêm muối, xuyên tạc sự thật.

Nói cứ như thật.

Phác Thành Kim nghe xong bỗng đầy tức giận: “Hung hăng quá rồi!”

Sau đó hắn quay đầu nhìn Lâm Nhã Hiên, vác mặt lên nói: “Cô Lâm, cô nghe thấy chưa?”

“Chồng cô không những đánh con trai tôi bị thương nặng, mà còn sỉ nhục môn võ Taekwondo của nước Bổng chúng tôi!”

“Tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng có khả năng để hợp tác nữa rồi!”

“Hơn nữa tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để chồng cô chịu trách nhiệm tương ứng trước pháp luật. Tôi phải cho các người biết rằng không thể vì chúng tôi có thân phận nước ngoài thì sẽ bị đối xử bất công ở nước Hoa Hạ!”

“Ông Phác, đừng mà!”, hiện giờ Lâm Nhã Hiên đang nghĩ tới chuyện hợp tác nên cô không muốn làm lớn chuyện.

“Ông Phác, ông xem như này có được không?”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi gọi chồng tôi tới đây xin lỗi và nhận sai với ông, đồng thời sẽ bồi thường tổn thất cho các ông, ông xem như vậy được không?”

Phác Thành Kim cười nói: “Cô Lâm, cô nghĩ chúng tôi là người thiếu tiền chắc?”

“Vậy…”, Lâm Nhã Hiên bỗng sững sờ, nói: “Vậy ông Phác à, ông nói xem phải làm sao?”

“Chuyện này cũng dễ xử lý thôi”, đôi mắt gian xảo của Phác Thành Kim quan sát Lâm Nhã Hiên từ trên xuống dưới, giờ hắn mới lộ ra bộ mặt thật: “Tôi thấy cô Lâm trông cũng duyên, dáng người cũng đẹp, đúng là người phụ nữ xinh xắn! Nếu cô Lâm dâng mình ngủ với tôi một đêm thì chuyện này coi như xong!”

“Vả lại tôi đảm bảo với cô, chuyện hợp tác giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục”.

“Cái gì?”, những lời nói của Phác Thành Kim làm Lâm Nhã Hiên khiếp sợ.

Theo bản năng cô tránh xa Phác Thành Kim ra.

Cô cảm thấy như bản thân bị sỉ nhục vô cùng, cô mắng: “Đồ vô liêm sỉ!”

“Bố, con cũng muốn cô ta ngủ với con một đêm!”, lúc này, Phác Ân Thái đứng bên cũng lên tiếng.

“Ok, không thành vấn đề!”, Phác Thành Kim cười hi hi.

“Đừng mơ!”, Lâm Nhã Hiên hoàn toàn tức giận: “Bố con các người đúng là không bằng loài cầm thú!”

“Từ giờ trở đi, tập đoàn Nhã Hiên sẽ không hợp tác với tập đoàn Tam Hưng các người nữa!”

“Cô Lâm, tôi mong cô suy nghĩ cho kỹ”, Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Nếu cô không đồng ý yêu cầu của chúng tôi, vậy thì chúng tôi đành phải báo cảnh sát, để bọn họ tới xử lý chồng cô”.

“Cô coi con trai tôi đã bị thương như vậy, chồng cô bị phạt tù tám năm mười năm cũng nên!”

“Ông!”, Lâm Nhã Hiên tức đến run người: “Tôi tin chồng tôi, anh ấy không phải người như thế!”

“Chuyện này nhất định có uẩn khúc, tôi sẽ điều tra rõ chân tướng!”

Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền rời đi.

Lâm Nhã Hiên đã tìm tới Mục Hàn.

Và nói hết những chuyện mà Phác Thành Kim nói với cô cho Mục Hàn.

“Tên Phác Thành Kim này, dám gài bẫy hãm hại vợ mình ư?”, ánh mắt Mục Hàn chợt lóe lên tia sát khí: “Xem ra tập đoàn Tam Hưng không cần thiết phải tồn tại ở Sở Bắc rồi!”

“Anh nói gì cơ?”, Lâm Nhã Hiên đầy ngờ vực.

“À, không có gì”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Em yên tâm đi, vợ à, chuyện này vốn không phải như Phác Ân Thái nói đâu!”

Mục Hàn nói rõ đầu đuôi ngọn ngành về những chuyện xảy ra cho Lâm Nhã Hiên nghe.

“Thì ra chân tướng sự việc là như vậy!”, Lâm Nhã hiên nghe xong thì càng tức giận hơn: “Không ngờ người nước Bổng lại bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, lại chơi đòn trả đũa!”

“Đúng rồi, chồng à, hay là chúng ta tới trường học tìm mấy em học sinh làm chứng cho chúng ta trước đi!”

“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói.

Sau khi tới trường đại học Sở Dương, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên tới tìm Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi trước.

Vì đương nhiên hai đứa nhóc này sẽ làm chứng giúp Mục Hàn.

Có điều, hai người họ và Mục Hàn là người quen, bằng chứng không đanh thép cho lắm.

Thế là Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi liền tìm bạn học Chu.

“Không!”, điều khiến mấy người Mục Hàn không ngờ tới đó là một người trước nay luôn tỏ vẻ chính nghĩa như bạn học Chu lại lắc đầu nói: “Ở trường ta, Phác Ân Thái luôn là sinh viên xuất sắc cả về học lực lẫn tính cách, cậu ta sẽ không làm loại chuyện đó đâu”.

Bạn học Chu giơ tay chỉ vào Mục Hàn: “Rõ ràng là anh trêu ghẹo bạn gái của Phác Ân Thái, còn đánh Phác Ân Thái nữa!”

“Bạn học Chu, sao cậu lại đổi trắng thay đen chứ?”, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đều vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không có đổi trắng thay đen, điều tôi nói đều là sự thật”, bạn học Chu nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Tiếp sau đó, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi lại tìm mấy người bạn ở xung quanh hiện trường khi ấy.

Nhưng chuyện khiến họ thất vọng đó là mấy bạn học này lại lấy lí do thoái thác giống hệt bạn học Chu.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi vô cùng khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui