ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Mặc dù nhà họ Lữ muốn kết thông gia với nhà họ Lâm ở Sở Dương, người Lữ Thị Phi phải lấy là Lâm Thù Nhi nhưng Lữ Thị Phi lại thèm muốn nhan sắc và vóc dáng không thua kém ai của Tư Đồ Doãn Nhi từ lâu rồi.

Lữ Thị Phi nghĩ dù sao Tư Đồ Doãn Nhi cũng là bạn thân của Lâm Thù Nhi, đợi lúc hắn cưới Lâm Thù Nhi về, đồng thời đưa Tư Đồ Doãn Nhi vào nhà mình, một mũi tên trúng hai con chim.

Bây giờ “món ngon” mà mình còn chưa được thưởng thức đã bị người khác giành mất, sao Lữ Thị Phi không tức giận cho được?

Nhất là bốn người Trương Xuân Phong suýt chết trong gang tấc, là chỗ dựa của bốn người họ, dĩ nhiên Lữ Thị Phi phải thể hiện sự tồn tại của mình, nâng cao địa vị của nhà họ Lữ Đông Hải ở tỉnh.

Thế nên Lữ Thị Phi chặn đường Mục Hàn lại.

“Tên kia, anh chính là người đã giành đường với cậu Trương trên đường cao tốc đấy à?”, Lữ Thị Phi liếc nhìn Mục Hàn.

Mục Hàn không khỏi sửng sốt, sau đó liếc nhìn bốn người Trương Xuân Phong đi theo hắn, anh cảm thấy mấy người này rất quen mắt.

Ngay sau đó anh đã nhớ lại.

Bốn người trước mặt này chính là mấy cậu ấm nhà giàu lái chiếc thể thao Audi R5 tranh đường với mình lúc ở trên đường cao tốc.

Mục Hàn nhếch khóe môi: “Có chuyện gì sao?”

“Anh cũng kiêu căng lắm”, Trương Xuân Phong tức giận nói: “Vừa nãy suýt nữa làm bốn anh em bọn tôi mất mạng, anh thì hay rồi chẳng bị tổn hại gì!”

“Là các cậu khiêu khích tôi mà”, Mục Hàn lạnh nhạt nói.

“Cậu Trương, đừng nói lý với anh ta”, thấy Trương Xuân Phong còn muốn tranh cãi, Lữ Thị Phi xua tay cao ngạo nói: “Anh kia, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ anh quỳ xuống dập đầu với bọn tôi, xem như không có chuyện gì!”

Đi cùng Mục Hàn đến đây còn có một phó thống đốc nữa.

Tất nhiên phó thống đốc này biết rõ thân phận thật sự của Mục Hàn.

Nghe mấy cậu chủ nhà giàu này vậy mà lại bảo Mục Hàn quỳ xuống xin lỗi, phó thống đốc biến sắc.

Ông ta quát: “Mấy cậu ăn phải gan hùm mật gấu à mà dám ngang ngược với vị này như vậy?”

“Các cậu có biết vị này là…”

Thấy phó thống đốc suýt lỡ miệng, Mục Hàn vội ngắt lời ông ta: “Đừng so đo với đám trẻ con”.

“Phải phải phải!”, lúc này phó thống đốc mới nhận ra suýt nữa mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Ông ta sợ tới mức trán toát cả mồ hôi, gật đầu nói: “Cậu Mục chỉ dạy rất đúng!”

Ngay lúc này.

Mục Hàn lướt nhìn năm người Lữ Thị Phi hỏi: “Không biết năm người các cậu xuất thân từ gia tộc nào?”

“Trương Xuân Phong, nhà họ Trương ở tỉnh!”, đầu tiên là Trương Xuân Phong kiêu ngạo nói.

“Hạ Thiên, nhà họ Hạ ở tỉnh!”

“Thu Thủy, nhà họ Thu ở tỉnh!”

“Đổng Đông Thành, nhà họ Đổng ở tỉnh!”

Sau đó ba người còn lại cũng lần lượt tự giới thiệu về gia tộc của mình.

Mấy nhà này đều thuộc gia tộc hạng nhất ở tỉnh.

Nên họ cũng rất tự hào.

“Vậy còn cậu?”, Mục Hàn lại liếc nhìn Lữ Thị Phi.

“Nói đến gia thế của vị này e là sẽ làm anh khiếp sợ!”, Lữ Thị Phi còn chưa lên tiếng, Trương Xuân Phong đã giành nói trước: “Thằng ranh nhà anh nghe cho rõ đây, vị này là cậu chủ nhà họ Lữ ở Đông Hải!”

Dường như muốn phối hợp với lời lấy lòng của Trương Xuân Phong, Lữ Thị Phi bày ra bộ dạng bí ẩn.

“Nhà họ Lữ ở Đông Hải?”, Mục Hàn nhếch môi: “Tốt, tôi nhớ các cậu rồi”.

Ngay cả Diệp Thiên – đại gia siêu giàu ở Đông Hải cũng chẳng là gì trước mặt Điện Long Vương, huống hồ nhà họ Lữ ở Đông Hải càng không lọt vào mắt Mục Hàn.

Dứt lời, Mục Hàn đi vào trong câu lạc bộ Thiết Huyết.

“Khoan đã!”, Lữ Thị Phi u ám nói: “Tôi đã cho anh đi chưa?”

“Sao vậy, cậu còn muốn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cậu à?”, Mục Hàn cười khẩy nói.

“Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Lữ Thị Phi nói.

Lữ Thị Phi vừa dứt lời thì có mấy gã đàn ông cao lớn bao vây Mục Hàn.

Khó tránh khỏi xảy ra một trận ẩu đả.

Đúng lúc này, ông chủ câu lạc bộ Thiết Huyết – Lý Minh Hạo bước ra.

Ông ta khiếp sợ khi vừa thấy Lữ Thị Phi muốn đánh Mục Hàn.

Dĩ nhiên Lý Minh Hạo làm gì có tư cách biết được thân phận của Mục Hàn.

Nhưng Lý Minh Hạo không thể không biết phó thống đốc ở phía sau Mục Hàn.

Nhất là, phó thống đốc đã nói trước với Lý Minh Hạo về cuộc gặp gỡ của mấy vị lãnh đạo lớn tối nay.

Mặc dù nhìn Mục Hàn còn rất trẻ nhưng lại có thể để một viên chức lớn cấp cao như phó thống đốc đi cùng, tất nhiên địa vị của anh không thấp.

“Ôi, cậu Lữ!”, Lý Minh Hạo đi đến nói: “Mọi người đều là khách của tôi, nếu vì một chút mâu thuẫn mà đập nát câu lạc bộ Thiết Huyết này thì người tổn thất là tôi đây!”

“Chi bằng mọi người nể mặt tôi đều vào trong ngồi trước đi. Hai bên có mâu thuẫn gì cứ đợi ăn uống, vui chơi xong rồi thì ra ngoài giải quyết một lượt, mọi người thấy thế nào?”

Thấy Lữ Thị Phi còn đang do dự, Lý Minh Hạo lại ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: “Cậu Lữ, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu hàng ngon rồi!”

Lúc này Lữ Thị Phi hài lòng gật đầu: “Được! Hôm nay tôi nể mặt ông chủ Lý!”

Lữ Thị Phi mới bỏ qua chuyện này.

Hắn dẫn bốn người Trương Xuân Phong đi vào câu lạc bộ Thiết Huyết.

Sau đó Lý Minh Hạo cúi người đi đến trước mặt Mục Hàn và phó thống đốc, không ngừng lau mồ hôi trên trán nói: “Hai vị lãnh đạo, tôi biết cuộc gặp mặt tối nay có liên quan đến một số bí mật. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi tự ý sắp xếp và xử lý như vậy, mong hai người lượng thứ!”

“Ông chủ Lý, ông xử lý việc này rất tốt, có lỗi gì chứ?”, Mục Hàn gật đầu nói: “Dẫn chúng tôi vào trong đi”.

“Cảm ơn lãnh đạo đã lượng thứ!”, thấy phó thống đốc còn phải liếc nhìn sắc mặt Mục Hàn, Lý Minh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế là ông ta dẫn Mục Hàn và phó thống đốc vào trong.

Hai người Mục Hàn không hề hay biết, sau khi họ đi vào, Lữ Thị Phi cố ý dặn dò Trương Xuân Phong: “Cậu Trương, lát nữa cậu để ý xem họ đi vào căn phòng nào?”

“Đợi lát nữa nhân lúc Lý Minh Hạo không có mặt, chúng ta qua đó gây chuyện với họ”.

“Lữ Thị Phi tôi không thể cứ thế bỏ qua chuyện hôm nay được”.

“Cậu Lữ sáng suốt!”, Trương Xuân Phong giơ ngón cái với hắn, vẻ mặt sùng bái nói: “Tôi sẽ để ý”.

Một lúc sau.

Chủ tịch Sở Bắc, chủ tịch Sở Dương, tư lệnh chiến khu, thống đốc và các lãnh đạo tham dự cuộc họp mặt tối nay đều đến đông đủ.

Căn phòng VIP 888 sang trọng nhất của câu lạc bộ Thiết Huyết lập tức trở nên náo nhiệt.

“Cậu Mục, vị này là thống đốc, đây là chủ tịch Sở Dương…”

Phó thống đốc giới thiệu từng người cho Mục Hàn.

“Cậu ấy là đại thống soái sao?”

Rất nhiều người trong các lãnh đạo lớn lần đầu tiên gặp Mục Hàn.

Thấy dáng vẻ của Mục Hàn, thống đốc không khỏi gật đầu tán thưởng: “Hôm nay gặp được đại thống soái duy nhất của Hoa Hạ từ khi dựng nước đến nay thật là vinh hạnh ba đời!”

“Đại thống soái trẻ quá!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui