ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Mục Hàn vừa đến tỉnh đã nhận được thông báo của chiến thần nước Tài: “Thưa cậu, cứ điểm của bọn họ tại nhà họ Quách ở tỉnh!”

“Tôi biết rồi”, Mục Hàn gật đầu nói: “Ông đi cứu Nhã Hiên trước đi!”

“Sau đó, chúng ta đến thẳng hang ổ của bọn họ!”

“Vâng thưa cậu!”, chiến thần nước Tài cung kính đáp.

Mục Hàn lái một chiếc xe máy, vặn mạnh tay ga.

Xe phóng đi như tên lửa.

Hai người đeo mặt nạ đen trắng bắt cóc Lâm Nhã Hiên tiến vào một con hẻm.

Qua khỏi con hẻm này sẽ đến nhà họ Quách ở tỉnh.

Chiến thần nước Tài khoanh tay trước ngực, đợi hai người đeo mặt nạ đen trắng kia.

“Để người ở lại”, chiến thần nước Tài nói.

Hai người đeo mặt nạ đen trắng nhìn nhau.

Sau đó cơ thể nhoáng lên.

Hai người lao thẳng về phía chiến thần nước Tài.

Vừa ra tay là tung đòn hiểm ác!

“Hừ! Múa may loạn xạ mà thôi!”

Chiến thần nước Tài cười khẩy chế giễu.

Lúc hai người đeo mặt nạ đen trắng lao tới, ông ta dùng một cú thúc cùi chỏ, một cú lên gối.

Hai động tác cực kì lưu loát, liền mạch.

Làm hai người đeo mặt nạ đen trắng lần lượt bị thương nặng.

“Mày là ai?”, hai người đeo mặt nạ đen trắng đầy hoảng sợ.

Từ khi vào tỉnh này, hai người đeo mặt nạ đen trắng càn quét ngàn quân, không ai địch lại.

Chiến thần nước Tài là người đầu tiên có thể đánh bại bọn họ trong một chiêu.

“Muốn biết sao?”, chiến thần nước Tài nhếch mép cười: “Vậy mày dựng tai lên mà nghe cho rõ, tao là chiến thần nước Tài!”

“Cái gì?”, người đeo mặt nạ trắng kinh ngạc hỏi lại: “Chiến thần nước Tài?”

“Thảo nào mày lại có thực lực thế này, tao thua tâm phục khẩu phục”.

“Chẳng qua, tuy mày là chiến thần một nước nhưng cũng từng là bại tướng dưới tay đại thống soái Hoa Hạ, bây giờ mày còn cả gan ẩn nấp trong lãnh thổ Hoa Hạ như vậy, lẽ nào không sợ đại thống soái sao?”

“Kẻ phải sợ nên là các anh mới đúng!”

Không đợi chiến thần nước Tài trả lời, một chiếc xe máy phát ra tiếng động cơ ầm ầm lao tới.

Mục Hàn nhảy vọt từ trên xe máy đang phóng như bay kia xuống, tựa như một con chim ưng dang cánh bay liệng.

Anh đáp xuống trước mặt hai người đeo mặt nạ đen trắng, cười vui vẻ nói: “Bởi vì tôi cho phép chiến thần nước Tài có thể ở lại trong nước Hoa Hạ!”

“Mày là…”, nhìn thấy Mục Hàn, người đeo mặt nạ đen hơi nghi hoặc.

Ngay sau đó, hắn bỗng như hiểu ra điều gì, vẻ mặt sửng sốt: “Lẽ nào mày chính là…”

Người có thể chỉ huy được chiến thần nước Tài ngoài đại thống soái ra thì còn ai nữa?

“Không sai, chính là tôi!”, Mục Hàn cười nói: “Nếu các anh đã biết tôi thì hẳn cũng hiểu, tôi là người có thù tất báo. Nhất là ai dám có ý đồ với người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha”.

Hai người đeo mặt nạ đen trắng lập tức để lộ vẻ mặt sợ hãi.

“Chiến thần nước Tài, ra tay đi!”, Mục Hàn thản nhiên ra lệnh: “Tạ Hiểu Phong đã tặng cho vợ tôi một món quà lớn, đương nhiên chúng ta phải trả một món quà lớn hơn mới có thể tỏ rõ sự hào phóng của chúng ta!”

“Tôi thấy món quà này nên là đầu của hai người đeo mặt nạ đen trắng!”

“Tuân lệnh!”, chiến thần nước Tài cười lên ha hả.

Ông ta đi về phía hai người đeo mặt nạ đen trắng đang run rẩy, tựa như nhìn thấy hai con kiến vậy.

Chiến thần nước Tài vung đao, hai người đeo mặt nạ đen trắng lập tức đầu lìa khỏi cổ.

“Món quà này để tôi đích thân đưa tới tận cửa đi”, đợi chiến thần nước Tài đặt đầu của hai người đeo mặt nạ đen trắng vào hộp xong, Mục Hàn lại nói: “Chiến thần nước Tài, ông đưa vợ tôi về trước đi, gửi cô ấy ở chỗ Lăng Sở Sở”.

Lúc này Lâm Nhã Hiên đang hôn mê bất tỉnh.

Đợi Mục Hàn đi rồi, chiến thần nước Tài mới nhẹ nhàng đánh thức Lâm Nhã Hiên.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng ta có thể về nhà rồi”, chiến thần nước Tài cung kính nói.

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên mang vẻ mặt mê man, nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi: “Đây là đâu?”

“Thưa Tổng giám đốc Lâm, đây là ở tỉnh, cách nhà họ Quách không xa”, chiến thần nước Tài trả lời: “Người đeo mặt nạ đen trắng bắt cóc cô, may là tôi tới kịp thời mới không tạo thành sai lầm nghiêm trọng gì”.

Ở một nơi khác.

Nhà họ Quách ở tỉnh.

Mãi không thấy hai người đeo mặt nạ đen trắng quay về, Tạ Hiểu Phong đợi đến mức mất kiên nhẫn.

Trong ấn tượng của Tạ Hiểu Phong, hai người đeo mặt nạ đen trắng luôn có hiệu suất làm việc rất cao.

Không biết hôm nay làm sao mà chậm chạp như vậy.

“Anh Tạ, anh đừng sốt ruột”, thấy Tạ Hiểu Phong tỏ ra sốt ruột, Quách Cường vội vàng trấn an: “Nói không chừng chốc lát nữa hai người đeo mặt nạ đen trắng sẽ trở về”.

Quách Tiếu Thiên cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

“Hay là hai người ra ngoài xem xem”, Tạ Hiểu Phong nói.

“Không cần xem đâu”, lúc này, ngoài cửa nhà họ Quách cất lên một giọng nói vang vọng: “Hai người đeo mặt nạ đen trắng về rồi đây!”

Tạ Hiểu Phong mừng thầm, vội vàng đứng dậy.

Khi nhìn thấy là người lạ tiến vào.

Trong tay còn xách theo một cái hộp.

Hắn lập tức nghi ngờ: “Mày là ai?”

“Người đến tặng quà cho anh”, vẻ mặt Mục Hàn rất hờ hững, tiếp tục đi về phía Tạ Hiểu Phong.

“Anh tặng cho vợ tôi năm ngón tay, món quà lớn như vậy sao tôi có thể không trả lễ được chứ?”, Mục Hàn khẽ nhếch khóe miệng, đặt chiếc hộp tới trước mặt Tạ Hiểu Phong: “Mở ra xem xem có thích không”.

“Mày là chồng của Lâm Nhã Hiên sao?”, khuôn mặt Tạ Hiểu Phong lập tức hiện lên vẻ cân nhắc.

“Anh Tạ, anh ta chính là cao thủ bậc nhất trong đội bảo vệ của tập đoàn Phi Long!”, Quách Cường nhận ra nhanh chóng.

Cho dù chưa từng nhìn thấy Mục Hàn, nhưng từ các tin tức ngầm, Quách Cường đã biết cao thủ bậc nhất của đội bảo vệ tập đoàn Phi Long chính là chồng của Lâm Nhã Hiên.

“Tao đang định tìm mày đấy chứ, không ngờ mày lại tự tìm đến tận cửa”, Tạ Hiểu Phong cười ha ha nói: “Cũng tốt!”

“Nếu mày đã thức thời như vậy thì tao sẽ nhận món quà này!”

Tạ Hiểu Phong hất hàm với Quách Cường, tỏ ý bảo hắn mở hộp ra.

Quách Cường không hề chuẩn bị tâm lý nên khi mở hộp ra, nhìn thấy đầu của hai người đeo mặt nạ đen trắng đặt trong đó…

Cả hai đều mở to mắt, bộ dạng chết không nhắm mắt.

Quách Cường sợ hãi đến mức ngã nhào ra đất trong nháy mắt.

“Ma, ma!”

Ngay cả giọng nói của hắn cũng run rẩy.

Lúc này, Tạ Hiểu Phong cũng đã nhìn thấy đầu của hai người đeo mặt nạ đen trắng ở trong hộp.

Chuyện này khiến Tạ Hiểu Phong bị chấn động tâm lý vô cùng lớn.

Dù sao từ khi Tạ Hiểu Phong vào giới đến nay, hai người đeo mặt nạ đen trắng luôn đi theo bên cạnh hắn.

Chưa bao giờ gặp phải bất kì đối thủ nào.

Nay lại bị người ta chặt đứt đầu.

Tạ Hiểu Phong bỗng có cảm giác như Thái Sơn sụp đổ.

Hắn không khỏi hít sâu vào một hơi.

Ngay cả hai người đeo mặt nạ đen trắng cũng có thể giết chết, chứng tỏ người trước mắt có thực lực khá mạnh.

“Tôi nghĩ trước khi chết, Thái Sư đã nói cho anh biết tỉnh này được bảo vệ bởi một sự tồn tại mà anh không thể đụng vào, nhưng anh lại không nghe!”, Mục Hàn thong thả nói: “Đụng vào sự tồn tại đó rồi, kết cục của anh sẽ rất thê thảm!”

“Lẽ nào mày chính là sự tồn tại đó?”, Tạ Hiểu Phong vô cùng hoảng sợ nói.

“Có thể khiến tôi đích thân ra tay, anh cũng xem như được chết trong vinh quang”, Mục Hàn đã quyết định khiến Tạ Hiểu Phong mãi mãi chôn thân tại nơi này.

Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết!

Kẻ dám có ý đồ với Lâm Nhã Hiên chắc chắn phải chết!

“Đợi đã!”, Tạ Hiểu Phong trở nên luống cuống, vội nói: “Anh không thể giết tôi!”

“Tôi là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui