ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Nghe Lâm Phi Yến nói Vu Văn Long cũng đã tới Sở Dương, điều này khiến Lâm Nhã Hiên hơi kinh ngạc.

Vu Văn Long xuất thân danh giá, gia thế vững chắc, lại từng du học nước ngoài, là một chàng rể hoàn hảo.

Hắn đã sớm cùng gia đình làm ăn kinh doanh ở Sở Dương nên từng chuyển trường đến đây học một năm.

Trùng hợp thay hắn và Lâm Nhã hiên lại là bạn cùng lớp.

Hơn nữa còn ngồi cùng bàn.

Vì vậy, Lâm Nhã Hiên không xa lạ gì với Vu Văn Long.

Chỉ là một năm sau đó nhà họ Vu đã rời khỏi Sở Dương.

Từ đó Lâm Nhã Hiên và Vu Văn Long cũng không có liên hệ gì nữa.

Lâm Nhã Hiên không ngờ rằng cô vẫn còn có thể gặp lại Vu Văn Long.

Nghe những gì Lâm Phi Yến nói, mọi người trong nhà họ Lâm đều rất hài lòng.

Thậm chí còn bắt đầu thúc giục Lâm Nhã Hiên chủ động liên lạc với Vu Văn Long.

Điều này khiến Lâm Nhã Hiên rất xấu hổ.

“Các cô các cậu có còn lòng tự trọng không vậy?”, thấy mọi người trong nhà họ Lâm đều thúc giục Lâm Nhã Hiên, như sợ rằng sẽ bỏ lỡ Vu Văn Long, bà cụ Lâm liền tỏ vẻ không vui: “Mặc dù gia cảnh của Vu Văn Long hơn hẳn nhà họ Lâm chúng ta, nhưng nhìn lại bản mặt của các cô cậu xem, còn chưa gặp người ta mà đã ra vẻ bợ đỡ như vậy rồi!”

"Cô cậu cho rằng cái bộ dạng chỉ hận rằng không thể lập tức bợ đỡ người ta sẽ khiến người ta nghĩ chúng ta như thế nào?”

Sau khi bị bà cụ Lâm trách mắng như vậy, mọi người trong nhà họ Lâm lập tức im lặng trở lại.

"Cháu thấy bà nội nói đúng đó! Nóng lòng thì không được của ngon đâu", Lâm Phi Yến cười nói: "Bạn học họ Vu này đã tìm cháu dò hỏi công ty Thiên Thành. Cháu tin rằng ngày mai khi Nhã Hiên đi làm, chắc chắn anh ta sẽ chủ động tìm Nhã Hiên”.

“Thế là đúng rồi đấy”, bà cụ Lâm gật đầu: “Nhã Hiên, nếu như người ta chủ động đến tìm thì cháu phải nắm bắt cơ hội đó!”

"Bà à, cháu…", Lâm Nhã Hiên hơi lúng túng.

“Cháu muốn nói gì?”, bà cụ Lâm hỏi.

“Bà à, Nhã Hiên muốn nói là em ấy vẫn chưa chuẩn bị xong!”, không đợi Lâm Nhã Hiên mở miệng, Lâm Phi Yến đã vội cướp lời: “Có điều, có thời gian cả buổi tối cơ mà, Nhã Hiên nhất định phải trang điểm cho thật đẹp để ngày mai có dáng vẻ đẹp nhất tiếp đón bạn học Vu!”

“Tốt lắm”, bà cụ Lâm vô cùng hài lòng.

Lâm Nhã Hiên mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Một đêm yên lặng.

Ngày hôm sau.

Như thường lệ, Lâm Nhã Hiên đến văn phòng tập đoàn Thiên Thành làm việc.

Vì có vệ sĩ thân cận Lăng Sở Sở, cộng thêm việc đợt này Mục Hàn đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ, nên sáng hôm sau Lăng Sở Sở sẽ lái xe đưa Lâm Nhã Hiên đến tập đoàn Thiên Thành.

Lâm Nhã Hiên vừa bước vào tòa nhà văn phòng liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hắn mặc một bộ vest và đi giày da, mái tóc được chải chuốt bóng lộn, trông giống như người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Hắn chính là bạn họcVu Văn Long mà Lâm Nhã Hiên đã nhiều năm không gặp.

Vu Văn Long nhìn thấy Lâm Nhã Hiên ngay liền bước nhanh tới, chủ động đưa tay ra: "Lâm Nhã Hiên, đã lâu không gặp!"

“Anh Vu, đã lâu không gặp!”, Lâm Nhã Hiên cười, nhưng không đưa tay ra.

Lâm Nhã Hiên đang định nói rằng chồng tôi không cho phép tôi bắt tay với những người đàn ông khác, nhưng cô chợt nghĩ lại, cô và Mục Hàn đã lấy giấy ly hôn rồi, thế là lại nuốt lời định nói vào trong.

Vu Văn Long hơixấu hổ, nhưng lập tức kiếm được cớ ngay: "Tôi còn nhớ thời còn đi học em đã không thích giao thiệp với các bạn học nam. Ai ngờ nhiều năm không gặp mà em vẫn giữ tính cách như vậy!”

“Xin lỗi anh Vu!”, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ xin lỗi.

Nghe giọng Hoa Hạ của Vu Văn Long được không trôi chảy cho lắm, Lăng Sở Sở đứng ở một bên không khỏi trêu chọc: “Bạn học Vu, cái cách nói tiếng Hoa Hạ thật là giống người nước ngoài!”

"Người nào không biết, còn tưởng anh là người nước ngoài cơ đấy!”

“Là như thế này!”, Vu Văn Long giải thích: “Từ khi rời khỏi Sở Dương, tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài, căn bản không trở về Hoa Hạ. Vậy nên không quen với ngôn ngữ Hoa Hạ lắm”.

Lâm Nhã Hiên nghe vậy, trong đầu liền lóe lên như nghĩ đến điều gì đó.

Cô ghé tai Lăng Sở Sở nói nhỏ: “Sở Sở, người mà hôm đó tôi có nhờ cô theo dõi có phải cũng nói giọng Hoa Hạ không được trôi chảy đúng không?”

“Hình như là như vậy”, Lăng Sở Sở hơi nghi hoặc.

Cô ta không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Nhã Hiên lại hỏi như vậy.

“Tôi đoán, người mà nhờ người đó cứu tôi rất có khả năng chính là bạn học Vu”, Lâm Nhã Hiên nói: “Để tôi hỏi xem!”

Thế là Lâm Nhã Hiên hỏi Vu Văn Long: "Anh Vu, là anh đã cứu tôi sao?"

“Hả?”, Vu Văn Long hơi sửng sốt, cảm thấy không hiểu lắm. Thế nhưng hắn lập tức ý thức được rằng đây chính là cơ hội để tăng thêm thiện cảm của Lâm Nhã Hiên đối với mình, hắn vội gật đầu lia lịa: “Phải!”

Trước khi đến gặp Lâm Nhã Hiên, Vu Văn Long đã cố ý chuẩn bị sẵn.

Hắn biết rằng chỉ vài ngày trước, thế giới ngầm của tỉnh đã bị Tạ Hiểu Phong tiêu diệt.

Và Lâm Nhã Hiên cũng từng bị Tạ Hiểu Phong bắt đi.

Từ biểu hiện của Lâm Nhã Hiên có thể thấy rõ ràng cô đã không biết người cứu mình là ai.

“Tuy rằng tôi luôn ở nước ngoài, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến em”, Vu Văn Long bắt đầu nói dối mà không thèm chớp mắt: “Sau khi biết được em bị người ta bắt đi, tôi lập tức nhờ một cao thủ trong nước cứu em từ trong tay gã đại ác ma đó”.

“Thật sự là anh sao?”, bởi vì sự xuất hiện của Vu Văn Long quá trùng hợp nên Lâm Nhã Hiên nhất thời liền tin ngay.

Lăng Sở Sở, người đang đứng ở một bên không khỏi trợn trừng mắt lên.

Người này sao lại không biết xấu hổ!

Rõ ràng cô vợ này là do Mục Hàn đích thân cứu ra mà!

Anh là cái thá gì mà lại dám chạy đến đây nhận vơ công lao?

Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!

Lăng Sở Sở không khỏi thầm nguyền rủa.

Lăng Sở Sở vội hỏi Lâm Nhã Hiên với vẻ cuống quýt: “Tổng giám đốc Lâm, cô hỏi anh ta xem người cứu cô trông như thế nào?”

“À, được!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, sau đó cô liền hỏi Vu Văn Long: “Anh Vu, người mà anh cử đến cứu tôi có phải trông rất vạm vỡ, dáng người không cao và da thì rất là đen không?”

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhã Hiên, Lăng Sở Sở cạn lời.

Hỏi thế chẳng phải hỏi thừa hay sao?

Vu Văn Long vừa nghe thấy tiếng thì thầm giữa Lâm Nhã Hiên và Lăng Sở Sở, đang tính toán xem phải tiếp lời như thế nào thì nghe Lâm Nhã Hiên hỏi vậy, trong lòng hắn không khỏi vui mừng, liền vội gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi!”

Theo như Vu Văn Long thấy, mặc kệ người đã cứu Lâm Nhã Hiên là ai.

Đợi sau khi xong chuyện sẽ tìm kẻ đó, đưa cho hắn một khoản tiền để hắn nói dối là xong.

“Thật sự là anh rồi!”, Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn tin: “Anh Vu, anh đã cứu tôi một lần, thật không biết nên cảm ơn anh như thế nào!”

“Nếu như em đã không biết phải cảm ơn như thế nào, tôi thấy hay là như thế này đi, tối nay tôi mời em đi ăn, mong em Lâm nể mặt cùng tôi dùng bữa nhé!”, Vu Văn Long mời mọc.

“Tôi thực sự xin lỗi anh Vu!”, nghĩ đến những gì mà mọi người trong nhà họ Lâm nói tối qua, Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát rồi quyết định từ chối Vu Văn Long: “Tối nay tôi không có thời gian!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui