ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

“Ông là ai?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.

“Cháu ngoại ngoan của ông, ông là ông ngoại của cháu đây mà!”, Sở Nhậm Hành cười như mở cờ trong bụng nói: “Ông ngoại biết cháu nhất định sẽ đến gặp ông ngoại mà”.

“Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã”.

“Vậy à?”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Nhà họ Sở các ông đắc tội với quân phiệt của Tang Kiệt ở vùng Đông Nam, ông lại thương xót con cháu của mình không muốn đưa họ giao nộp họ làm nô lệ nên định để tôi đi chết thay”.

“Đây là cái mà ông gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã đấy à?”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi cảm thấy lúng túng: “Nếu cậu đã biết, vậy hôm nay cậu đến đây chẳng phải là tự nộp mạng sao?”

Dù sao ý đồ xấu đã bị Mục Hàn biết rồi.

Sở Nhậm Hành dứt khoát cho cá chết lưới rách luôn.

Không cần phải giả vờ nữa.

Nếu Mục Hàn đã chủ động dâng mình đến cửa thì Sở Nhậm Hành sẽ không buông tha cho anh dễ dàng.

“Tự nộp mạng ư? Ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn bình thản nói: “Tôi đến đây là vì muốn đưa Chiêu Quân đi”.

“Tôi đã nhận cô em gái này rồi, các người không ai được bắt nạt cô ấy”.

Dứt lời, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào Sở Nhậm Hành, cố ý làm giọng điệu thêm âm trầm: “Kể cả ông!”

“Làm gì có cái lý đó chứ”, thái độ của Mục Hàn khiến Sở Nhậm Hành sôi máu: “Đúng là không biết lớn nhỏ!”

“Dù nói thế nào tôi cũng là ông ngoại của cậu, đây chính là sự thật không thể chối cãi. Một đứa cháu như cậu lại nói chuyện với tôi bằng cái thái độ đó, cậu xem có được hay không?”

“Tôi xem ông là ông ngoại, vậy ông có xem tôi là cháu ngoại của ông không?”, Mục Hàn nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Với thực lực của vương tộc nhà họ Sở ở Đông Hải, muốn tìm đứa cháu ngoại này mà phải tốn tận mười năm à?”

“Hơn nữa sau khi tìm được tôi thì lập tức bắt tôi đi làm con dê thế tội cho việc các người đã đắc tội với quân phiệt vùng Đông Nam”.

“Ông tự hỏi lại mình xem ông có xứng làm ông ngoại của tôi hay không?”

Lời nói đầy ẩn ý của Mục Hàn làm khuôn mặt già nua của Sở Nhậm Hành đỏ bừng.

Sở Nhậm Hành tự biết mình làm như vậy quả thật không đúng đạo lý.

Nhưng vì tương lai của nhà họ Sở, dù chuyện này không vẻ vang gì thì Sở Nhậm Hành cũng phải làm.

“Tôi thấy hôm nay cậu đến đây là để làm loạn”, lúc này Sở Hùng nói: “Lần trước Lão Lục và Chí Minh không bắt được nó về, lần này nó tự mình dâng đến cửa, chúng ta còn có thể để nó chạy sao?”

“Người đâu, bắt nó lại cho tôi”.

Sở Hùng vừa ra lệnh, lập tức có mấy chục người có võ công giỏi của nhà họ Sở lao đến.

Bao vây lấy Mục Hàn.

Nhưng điều khiến Sở Hùng ngạc nhiên là mấy chục người đó đều không phải là đối thủ của Mục Hàn.

“Thằng ranh này cũng có chút bản lĩnh đấy”, Sở Hùng cầm roi vàng đi về phía Mục Hàn: “Ranh con, cậu cũng xem như là cháu ngoại nhà họ Sở. Hôm nay cậu phạm phải tội chống đối lại gia chủ, tôi sẽ dạy dỗ cậu bằng roi vàng của tổ tiên cũng xem như là vinh hạnh của cậu!”

“Bác hai, đừng mà!”, Sở Chiêu Quân biết võ công của Sở Hùng rất mạnh, cộng thêm có roi vàng trong tay, ông ta càng thêm uy lực. Cô ấy sợ Mục Hàn bị liên lụy nên vội vàng hét lên: “Người vi phạm vào gia pháp là cháu, cứ để cháu chịu phạt đi!”

Mục Hàn không ngờ Sở Chiêu Quân lại lương thiện đến thế.

Đã đến nước này rồi mà còn nghĩ cho anh nữa.

“Chiêu Quân, em lùi ra sau đi”, Mục Hàn đẩy Sở Chiêu Quân ra sau lưng mình nói: “Để anh đối phó với ông ta”.

Không biết tại sao Sở Chiêu Quân lại có cảm giác tin tưởng lạ thường với Mục Hàn.

Nghe Mục Hàn nói vậy, cô ấy vô thức gật đầu nói: “Anh Mục Hàn cẩn thận!”

Mục Hàn khẽ cười, ngoắc ngón tay với Sở Hùng.

Động tác khiêu khích của Mục Hàn bỗng chốc kích thích cơn phẫn nộ của Sở Hùng.

Sở Hùng vung roi vàng lên chạy về phía Mục Hàn.

“Cạch!”

Ngay lúc Sở Hùng lao đến, Mục Hàn bắt lấy roi vàng.

Sau đó bẻ nó bằng một bàn tay.

Roi vàng lập tức tách ra làm đôi.

“Roi vàng của tổ tiên đứt rồi sao?”

Sở Hùng sững sờ.

Người nhà họ Sở đều ngây ngốc.

Từ trước đến giờ roi vàng gia truyền là vật vô cùng tôn quý với nhà họ Sở.

Người nào cũng cực kỳ tôn kính nó.

Bây giờ lại bị Mục Hàn làm gãy, bọn họ sao có thể không kinh ngạc cho được?

“Khốn kiếp, cậu dám làm gãy roi vàng tổ tiên truyền lại của nhà họ Sở?”, Sở Hùng phẫn nộ không thôi.

“Chỉ là một cây roi vàng mà thôi, gãy cũng gãy rồi, ông định thế nào?”, Mục Hàn khinh thường liếc mắt.

“A! Tôi phải giết cậu!”, là người thực thi gia pháp, cây roi tổ tiên truyền lại bị đứt chính là một sự nhục mạ khó có thể xóa nhòa được với ông ta.

Ông ta lập tức lao đến, ra đòn sát thủ với Mục Hàn như một con sư tử phát điên.

Mục Hàn né sang một bên.

Sở Hùng là cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Sở thế mà không thể làm gì được với Mục Hàn.

Đánh được một lúc, Sở Nhậm Hành nhận ra chỉ dựa vào một mình Sở Hùng thì không thể nào bắt Mục Hàn được.

Thế là cụ ta vung tay lên, mấy trăm đàn em xông đến.

“Mục Hàn, tôi thấy võ công của cậu không tệ”, Sở Nhậm Hành nói: “Nhưng ở đây tôi có mấy trăm người, dù võ công của cậu có cao thì cậu có thể đấu với bánh xe chiến của bọn tôi không?”

“Vậy phải thử xem sao”, Mục Hàn không hề sợ hãi: “Nhà họ Sở ở Đông Hải đường đường là cấp bậc vương tộc thế mà lại gọi đến mấy trăm người chỉ để đối phó với một người bề dưới mình, đúng là mất mặt!”

“Cậu!”, bị Mục Hàn cà khịa như vậy, Sở Nhậm Hành nghẹn họng không nói được gì bèn vung tay nói: “Cậu đi đi!”

“Gia chủ, không thể để cậu ta đi được!”, Sở Lão Lục và Sở Chí Minh bước đến khuyên ngăn.

Ngày càng gần đến thời hạn mà Tang Kiệt đưa ra, một khi để Mục Hàn đi thì có muốn bắt anh lại cũng khó.

“Nhà họ Sở đường đường là vương tộc, tuyệt đối không làm chuyện một trăm người tấn công một người”, Sở Nhậm Hành trầm mặt nói: “Hôm nay tôi có thể để cậu ta đi, ngày mai cũng có thể bắt cậu ta về lại”.

Sở Nhậm Hành nói vậy, những người khác cũng không thể nói được gì.

“Chiêu Quân, chúng ta đi”, thấy vậy, Mục Hàn nói với Sở Chiêu Quân.

“Cái gì?”, Sở Lão Lục sốt ruột: “Cậu ta còn muốn đưa Chiêu Quân đi à?”

“Không sao”, Sở Nhậm Hành tự tin nói: “Tôi muốn xem xem cậu ta có thể đưa Chiêu Quân đi được không”.

Sở Nhậm Hành rất tự tin, chỉ dựa vào tư tưởng trung thành với gia tộc được dạy dỗ từ nhỏ thì Sở Chiêu Quân nhất định sẽ từ chối đi với Mục Hàn.

Nhưng điều khiến Sở Nhậm Hành há hốc mồm là Sở Chiêu Quân thế mà lại gật đầu đồng ý.

Người nhà họ Sở trơ mắt nhìn Mục Hàn dẫn Sở Chiêu Quân đi mà không biết làm thế nào.

“Haizz, gia chủ, thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường”, đợi Mục Hàn và Sở Chiêu Quân đi khuất, Sở Lão Lục than thở: “Đã lúc nào rồi mà còn để tâm đến danh tiếng của gia tộc nữa vậy?”

“Lão Lục, mọi người nên biết nếu chúng ta thật sự làm chuyện loại này thì sau này dù có sống tiếp cũng không có tư cách được đứng vào hàng ngũ vương tộc!”, Sở Nhậm Hành nói: “Hơn nữa, mọi người tưởng rằng thằng nhóc Mục Hàn này đến một mình sao?”

“Tên này rất xảo quyệt, nếu cậu ta đã dám đến một mình thì chắc chắn đã có chuẩn bị”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui