Buổi đấu thầu bên này đang diễn ra sôi nổi.
Nhưng ở nhà họ Lâm lại buồn rầu bi thảm.
Trước khi diễn ra buổi đấu thầu, chính quyền tỉnh đã ra thông báo quan trọng, rằng hiệp hội kinh doanh của tỉnh là tổ chức dân sự phi pháp, buộc phải giải tán tổ chức.
Tin tức này vừa đưa ra, bà cụ Lâm liền ngã lăn ra đất.
Hiệp hội kinh doanh tỉnh là hy vọng lớn nhất của nhà họ Lâm ở Sở Dương để thắng được trong hội nghị đấu thầu.
Hơn nữa, nhà họ Lâm ở Sở Dương đã lo lót mười triệu tệ cho hiệp hội kinh doanh tỉnh.
Hiệp hội kinh doanh tỉnh tan rã, nhà họ Lâm không những không lấy được một xu từ hội nghị đấu thầu đầu tư, mà mười triệu tệ cũng mất trắng, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Thấy doanh nghiệp nào cũng có được những dự án đầu tư ưng ý từ buổi đấu thầu, nhà họ Lâm chỉ có thể trố mắt nhìn.
Bà cụ Lâm buồn phiền đến mức nôn ra máu.
“Cả năm trăm tỷ tệ đấy!”, bà cụ Lâm đập chiếc gậy trong tay xuống đất, giọng nói hơi run rẩy: “Vậy mà nhà họ Lâm chúng ta không lấy được xu nào!”
“Thật đáng ghét! Thật sự đáng ghét quá mà!”
“Bà đừng tức giận nữa”, Lâm Phi Yến bên cạnh khuyên nhủ: “Ai mà ngờ được, danh tiếng của hiệp hội kinh doanh tỉnh vang dội như thế, bảo tan rã là tan rã luôn vậy chứ?”
“Đúng vậy”, lúc này bà cụ Lâm mới thở dài, gật đầu nói: “Ngay cả loại cơ cấu cấp bậc như hiệp hội kinh doanh tỉnh còn lật đổ được, chứng tỏ các nhà tài trợ của buổi đấu thầu đầu tư lần này có lai lịch rất hùng mạnh, xem ra rất có tiền, cũng chẳng thể trách nhà họ Lâm chúng ta kiếm không được”.
Không kiếm được tiền đã đành, lại còn mất trắng mười triệu tệ.
Điều này khiến bà cụ Lâm cứ nhắc tới là phiền lòng.
“Bà ơi, bà đừng thở dài”, lúc này, Lâm Long nhanh trí nói: “Mặc dù lần này nhà họ Lâm chúng ta không lấy được dự án đầu tư nào, nhưng bà đừng quên, không phải còn có Lâm Nhã Hiên sao!”
“Cháu nghĩ, dựa vào thực lực của tập đoàn Thiên Thành, có khả năng cao sẽ giành được dự án đầu tư”.
“Đúng đúng đúng!” bà cụ Lâm đột nhiên như tỉnh mộng, gật đầu lia lịa: “Sao bà sao lại quên mất chuyện này chứ?”
“Lâm Nhã Hiên, chính là hy vọng duy nhất của chúng ta!”
Bà cụ Lâm dặn dò Lâm Long: “Lâm Long, cháu mau gọi cho Lâm Nhã Hiên, bảo nó về nhà một chuyến, chúng ta cùng thảo luận”.
Nghe xong cuộc điện thoại của Lâm Long, Lâm Nhã Hiên cũng quay trở về nhà họ Lâm.
Bởi vì vừa thuận lợi giành được mười tỷ tệ từ dự án đầu tư, tâm trạng Lâm Nhã Hiên không tệ.
“Nhã Hiên à, buổi đấu thầu lần này, cháu có giành được gì không?”, bà cụ Lâm cười hỏi Lâm Nhã Hiên.
“Bà ạ, việc cháu xin mười tỷ của dự án đầu tư đã nhận được sự chấp thuận”, Lâm Nhã Hiên đáp: “Việc mà mọi người muốn cháu làm, cháu làm được rồi!”
“Tốt! Rất tốt!”, bà cụ Lâm tỏ vẻ tán thưởng, chúc mừng: “Bà vẫn luôn nói, Lâm Nhã Hiên cháu mới là thiên tài trong giới kinh doanh của nhà họ Lâm chúng ta, quả nhiên cháu không làm bà thất vọng!”
Lâm Long và Lâm Phi Yến lần lượt chúc mừng Lâm Nhã Hiên.
“Đúng rồi, vậy mười tỷ tiền dự án đầu tư kia của cháu, là dự án gì thế?”, bà cụ Lâm hỏi.
Lâm Nhã Hiên trả lời: “Mười tỷ tiền đầu tư dự án của cháu là về phương diện năng lượng mới, tập đoàn Thiên Thành của chúng cháu sẽ tự triển khai một dây chuyền sản xuất riêng để nghiên cứu và phát triển các phương tiện năng lượng mới”.
“Mọi người cũng biết đấy, nước ta đề cao việc bảo vệ môi trường và tiết kiệm tiêu thụ năng lượng, vì vậy triển vọng phát triển của các phương tiện sử dụng năng lượng mới là rất lớn”.
“Cháu nói rất đúng!”, bà cụ Lâm tán đồng ý kiến, sau đó bà ta nói ra yêu cầu của mình: “Có điều, Nhã Hiên à, trước đó chúng ta đã từng bàn bạc xong xuôi, dự án đầu tư này, bắt buộc phải đứng tên trên danh nghĩa nhà họ Lâm ở Sở Dương”.
“Có như vậy, chúng ta mới ủng hộ cháu và Mục Hàn cử hành đám cưới”.
“Dự án đầu tư này, đứng tên danh nghĩa nhà họ Lâm, cháu đương nhiên là không ý kiến gì”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nhưng dự án này chỉ có thể do mình cháu phụ trách, bất kì ai khác trong nhà họ Lâm đều không được tham gia”.
Tính cách của người nhà họ Lâm như thế nào, Lâm Nhã Hiên hiểu rất rõ.
Nếu để họ động vào, thì cái dự án đầu tư này sẽ giống như đánh bạc.
Còn nói gì đến sự phát triển của xe hơi năng lượng mới nữa chứ?
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, đám người bà cụ Lâm bỗng sững sờ.
Nếu đáp ứng yêu cầu của Lâm Nhã Hiên, mặc dù cái dự án đầu tư này đứng tên danh nghĩa nhà họ Lâm, nhưng trên thực tế vẫn là Lâm Nhã Hiên kiểm soát.
Mười tỷ tệ này, nhà họ Lâm chẳng kiếm chác được đồng nào.
“Lâm Nhã Hiên, sao mặt mày dày thế?”, Lâm Long tỏ thái độ bất mãn: “Bà nội đã đồng ý rồi, đồng ý cho mày và Mục Hàn làm đám cưới, mày làm như vậy là có ý gì?”
“Đúng vậy”, Lâm Phi Yến cũng phụ họa theo: “Lâm Nhã Hiên, cô muốn chơi trò một mũi tên trúng hai đích sao”.
“Điều kiện này, chúng tôi không thể đồng ý”.
“Nếu không đồng ý thì thôi vậy”, Lâm Nhã Hiên cũng thẳng thắn từ chối: “Đây là giới hạn của cháu, mọi người nếu không có thành ý như vậy thì cháu đi đây”.
“Đừng đừng đừng!”, thấy Lâm Nhã Hiên muốn rời đi thật, bà cụ Lâm vội vàng nói: “Nhã Hiên, cháu đợi một chút, bà đồng ý với điều kiện của cháu!”
“Bà, bà không lừa cháu chứ?”, Lâm Nhã Hiên nghi hoặc hỏi.
Dù sao, Lâm Long và Lâm Phi Yến cũng phản đối kịch liệt.
“Nhã Hiên, cháu nói cái gì vậy?”, bà cụ Lâm dõng dạc nói: “Bà là gia chủ nhà họ Lâm, nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ lại không có chút uy tín nào sao?”
“Bà ơi, cháu không có ý này”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Nếu bà đã nói như vậy, thì cứ quyết định vậy đi”.
“Được!”, bà cụ Lâm mỉm cười.
Đợi sau khi Lâm Nhã Hiên rời đi.
Lâm Long và Lâm Phi Yến lập tức bùng nổ.
“Bà ơi, sao bà lại đồng ý với cô ta?”, Lâm Phi Yến tức giận hỏi: “Để Lâm Nhã Hiên tự mình phụ trách, vậy chúng cháu cần dự án đầu tư này có tác dụng gì nữa chứ?”
“Đúng thế, bà ơi”, Lâm Long cũng phụ họa theo: “Bà nghĩ thế nào vậy ạ?”
“Các cháu cho rằng bà già này hồ đồ rồi nên mới thỏa hiệp đúng không?”, bà cụ Lâm bực bội hừ một tiếng, trấn áp mọi người: “Đây chỉ là kế sách của bà thôi”.
“Bà giả vờ đồng ý với Lâm Nhã Hiên, mọi chuyện đều phải theo nó”.
“Một khi dự án đầu tư này đứng tên nhà họ Lâm, chúng ta sẽ dùng cái danh nghĩa chính thức này sửa đổi hợp đồng và tài liệu để hạn chế quyền lợi của Lâm Nhã Hiên, sau đó đá nó ra sau khi dự án kết thúc”.
“Hóa ra đây mới là suy nghĩ của bà”, Lâm Long không khỏi giơ ngón tay cái lên, hết sức khen ngợi nói: “Bà à, chiêu này của bà thật cao minh, đúng là gừng càng già càng cay!”
“Ha ha! Bớt nịnh hót bà đi!”, bà cụ Lâm cười nói: “Thanh niên các cháu, vẫn phải học hỏi thêm”.
“Nhưng bà ơi”, lúc này Lâm Phi Yến nghĩ đến một vấn đề: “Trước mặt Lâm Nhã Hiên bà đã bảo đảm chắc chắn, đồng ý điều kiện của cô ta”.
“Bây giờ chúng ta nói một đằng làm một nẻo, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh tiếng của bà sao?”
.