ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn suy nghĩ rồi quyết định về nhà trước xem sao.

Dường như tâm trạng của Lâm Nhã Hiên không được ổn lắm.

Mục Hàn về tới nhà, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhã Hiên đang bận rộn trong phòng bếp.

Là một cô chủ nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ trước đến nay Lâm Nhã Hiên đều nhận được sự giáo dục bậc cao, chưa bao giờ xuống bếp, sao có thể biết nấu cơm chứ.

Thấy Lâm Nhã Hiên loay hoay tự biến mình thành một con mèo lem luốc, Mục Hàn không nhịn được bật cười.

Nhất là khi Lâm Nhã Hiên giết cá, cô cầm dao phay, nhìn con cá nhảy tưng tưng trên thớt, mãi không biết bắt đầu từ đâu, còn bị con cá búng ra khỏi bồn rửa chén làm giật mình.
Mục Hàn cười nói: “Nhã Hiên, cá không phải làm như vậy đâu”.

Mục Hàn đi đến bên cạnh Lâm Nhã Hiên, dùng tư thế bao bọc, vớt con cá từ trong bồn rửa chén ra, sau đó cầm tay Lâm Nhã Hiên bắt đầu hướng dẫn Lâm Nhã Hiên làm cá.

Dưới sự giúp đỡ của Mục Hàn, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng làm xong con cá.

Chuyện này khiến Lâm Nhã Hiên vui vẻ không thôi.

Ngay sau đó, cô bỗng nhớ tới chuyện gì không vui, sống mũi cay cay, xoay người tựa đầu vào vai Mục Hàn rồi bật khóc hu hu.

“Vợ đừng khóc!”, Mục Hàn đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Lâm Nhã Hiên, an ủi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mục Hàn, em mất nó rồi”, Lâm Nhã Hiên khóc thút thít nói: “Mất dự án đầu tư mười tỷ tệ rồi”.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Mục Hàn khẽ nhíu mày.

Lâm Nhã Hiên không nhịn nổi nữa, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Mục Hàn nghe.

Mục Hàn nghe xong, tức giận mắng: “Quá đáng lắm rồi!”

“Dự án đầu tư mười tỷ tệ là anh giao cho em, đám người nhà họ Lâm dựa vào đâu mà làm ngư ông đắc lợi chứ?”

“Bỏ đi chồng à”, Lâm Nhã Hiên nói: “Dù sao cũng là người một nhà, cho bọn họ làm hay cho em làm cũng chẳng có gì khác nhau”.

“Dù em đã vụt mất mười tỷ đó nhưng sau này em vẫn còn có anh!”

“Không được!”, Mục Hàn nghiêm túc nói: “Nhã Hiên, em lương thiện quá”.

“Em xem nhà họ Lâm là người nhà, nhưng bọn họ có xem em là người nhà không?”

Lâm Nhã Hiên lập tức ngẩn ra.

Vì Mục Hàn nói rất đúng.

Nhà họ Lâm ở Sở Dương hành động giống hệt nhà họ Tần ở Sở Bắc, quả thật khiến Lâm Nhã Hiên cực kỳ thất vọng.

“Vợ, chúng ta không thể bỏ qua như vậy được”, Mục Hàn kéo tay Lâm Nhã Hiên, nói: “Em dốc hết công sức vào dự án đầu tư mười tỷ tệ này, tuyệt đối không thể dâng hai tay cho nhà họ Lâm làm bừa được”.

“Bọn họ vốn không quan tâm gì đến dự án đầu tư mà chỉ muốn ôm tiền thôi!”

“Đi, anh chở em đến nhà họ Lâm nói chuyện cho ra lẽ!”

“Ừ”, sau khi nghe Mục Hàn nói, Lâm Nhã Hiên đã có lòng tin trở lại.

Lâm Nhã Hiên càng lúc càng cảm thấy Mục Hàn là hậu thuẫn lớn nhất của cô.

Lúc này, nhà họ Lâm ở Sở Dương đang đắm chìm trong niềm vui.

Mười tỷ tệ đủ để nâng cao thực lực kinh tế của nhà họ Lâm ở Sở Dương lên rất nhiều.

Lâm Long đang định ra ngoài thì chạm mặt với Lâm Nhã Hiên đang chuẩn bị vào cửa.

“Ồ, Lâm Nhã Hiên, mày lại đến nữa à?”, Lâm Long khẽ nhếch khóe miệng: “Có phải nghĩ thông suốt rồi nên đến xin lỗi bà không?”

“Xin lỗi gì chứ?”, Lâm Nhã Hiên cũng không yếu thế: “Tôi đến để đòi lại công bằng!”

“Ồ?”, Lâm Long không khỏi ngẩn ra, nhìn thấy ngoài kia Mục Hàn đã đi theo đến đây, sắc mặt hiện vẻ khinh thường: “Thế nào? Lâm Nhã Hiên, mày tưởng mày dẫn theo thằng ở rể vô dụng Mục Hàn đến đây thì bọn tao sẽ sợ mày sao?”

Lâm Nhã Hiên nói: “Dự án đầu tư mười tỷ tệ là Mục Hàn giành về cho tôi.
Điều kiện anh ấy đưa ra là tôi phải đích thân phụ trách”.

“Bây giờ các người lại cướp đoạt dự án đầu tư, đương nhiên Mục Hàn có quyền thu hồi”.

“Nói bậy!”, lúc này, giọng của bà cụ Lâm vang lên: “Mày tưởng đây là trò đùa trẻ con sao, dự án đầu tư mười tỷ tệ mà nói thu hồi là thu hồi?”

“Trong mắt bà cụ Lâm chẳng phải nó như trò chơi trẻ con hay sao”, Mục Hàn đi tới, không hề khách sáo đáp trả: “Bà là chủ một nhà, chuyện nói lời nuốt lời còn có thể làm được, huống hồ là trò đùa trẻ con?”

“Cậu!”, bà cụ Lâm tức giận chỉ tay vào Mục Hàn: “Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng”.

“Các người ức hiếp vợ tôi, tôi có quyền nói”, Mục Hàn lại trả đũa.

“Mục Hàn, anh đúng là quá kiêu căng!”, hôm nay hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cũng ở đây, chứng kiến không khí căng thẳng thế này lập tức muốn thể hiện trước mặt nhà họ Lâm một lần, quát mắng Mục Hàn: “Ở trước mặt bà cụ Lâm, anh có giống hậu bối chút nào không?”

Mục Hàn đã sớm tìm hiểu về lai lịch của hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, anh khinh thường nhìn hai tên lừa đảo giang hồ này, lạnh giọng nói: “Các người là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”

“Anh nói cái gì?”

Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn lập tức bùng nổ cơn giận.

Nhất là Trương Tùng, chuyện đám cưới với Lâm Phi Yến vốn đã chắc như đinh đóng cột.

Nếu hôm nay vì không thể hiện tốt mà mất đi sự tín nhiệm của nhà họ Lâm ở Sở Dương, thì tất nhiên chuyện đám cưới của hắn với Lâm Phi Yến cũng sẽ không thành.

“Tôi nói các anh là cái thá gì”.

Mục Hàn cười khẩy nói: “Cần tôi nói lại lần nữa không?”

“Muốn chết à!”, Trương Tùng nổi giận đùng đùng, trong nháy mắt không khống chế được cảm xúc, tung nắm đấm về phía Mục Hàn.

Mục Hàn đứng tại chỗ không động đậy.

Anh chụp được cổ tay của Trương Tùng ngay tức khắc, đẩy nhẹ một cái.

Xương cốt của Trương Tùng lập tức kêu lên răng rắc, hiển nhiên là đã gãy xương.

Cùng lúc đó, Trương Tùng thốt ra tiếng kêu thảm thiết thấu tận tâm can.

“Anh!”, Trương Khẩn thấy cũng hét lên: “Tao liều mạng với mày!”

Sau đó xông về phía Mục Hàn.

Mục Hàn chỉ khẽ nhếch khóe miệng, ngay khi Trương Khẩn xông tới, anh tát cho hắn mấy bạt tai khiến mặt hắn sưng phù.

Trương Khẩn choáng váng đầu óc, không tìm được phương hướng nữa, cuối cùng ngã nhào ra đất.

Mục Hàn đạp thẳng vào bụng Trương Khẩn.

“Láo xược!”, bà cụ Lâm nhìn thấy mà nổi trận lôi đình: “Mục Hàn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Rất đơn giản”, Mục Hàn nói: “Trả lại dự án đầu tư mười tỷ tệ cho Nhã Hiên”.

“Sau đó, đám người các người phải lần lượt xin lỗi Nhã Hiên!”

“Không được!”, bà cụ Lâm lập tức từ chối.

“Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa”, Mục Hàn vừa xắn tay áo vừa cười híp mắt nói: “Tôi đã khuyên các người hết lời, nhưng các người lại không biết hối cải, xem ra tôi phải dùng vũ lực trấn áp nhà họ Lâm thôi!”

“Mục Hàn, cậu đừng tưởng cậu học được chút võ nghệ ở bên ngoài thì to gan đến đây diễu võ dương oai! Tôi nói cậu hay, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không phải ăn chay!”

Bà cụ Lâm tràn đầy khí thế, quát lớn: “Ra đây hết cho tôi!”

Trong nháy mắt, mấy chục tên tay sai cầm gậy gỗ thô to xuất hiện, bao vây lấy Mục Hàn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui