Mặc dù Vương Chung Quy trở về quê nhà của mình với danh nghĩa là để dưỡng thương, nhưng anh ta làm như vậy mục đích là để làm tê liệt kẻ thù.
Trên thực tế, Vương Chung Quy không hề bị thương, anh ta đang rất ổn.
Để tránh bị kẻ địch nghi ngờ, lần này Vương Chung Quy đến tỉnh, nhưng chiến khu của tỉnh cũng không phái người đi tiếp đón, cho nên hầu hết những người đến gặp Vương Chung Quy đều là những gia đình giàu có của tầng lớp thượng lưu ở tỉnh.
Còn có rất nhiều người dân ngưỡng mộ Vương Chung Quy.
Khi cửa máy bay mở ra, Sở Nhậm Hành vô cùng phấn khích.
Cụ ta sắp được gặp vị chiến binh lừng danh không thua kém gì tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái này rồi!
Thế lực của nhà họ Sở sắp được nâng lên một tầm cao mới!
Trong ánh nhìn của mọi người, Vương Chung Quy mặc một bộ áo dài giản dị của Hoa Hạ bước xuống thang xoắn.
Sở Nhậm Hành ngay lập tức lên chào hỏi.
Cụ ta nắm chặt tay Vương Chung Quy, nói với vẻ mặt hưng phấn: "Tổng tư lệnh Vương, từ khi cậu thông báo sẽ đến tỉnh này để tĩnh dưỡng, chúng tôi đã ngày đêm mong ngóng, cuối cùng cậu cũng đã đến rồi!”
Mặc dù Vương Chung Quy nhỏ hơn Sở Nhậm Hành hai mươi tuổi, nhưng Sở Nhậm Hành tỏ ra rất kính cẩn.
Cụ ta hoàn toàn coi Vương Chung Quy như là bề trên của mình vậy.
Chỉ thiếu nước quỳ lạy Vương Chung Quy trước mặt mọi người nữa thôi.
“Cụ là?”, mặc dù Vương Chung Quy đã điều tra rất rõ ràng trước khi anh ta đến, anh ta cũng biết thân phận của Sở Nhậm Hành, đã từng xem ảnh của Sở Nhậm Hành, nhưng Vương Chung Quy vẫn giả vờ như không biết cụ ta.
Dù gì thì hôm nay cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nên giả vờ thì vẫn phải giả vờ.
“A!”, thấy Vương Chung Quy hỏi tên mình, Sở Nhậm Hành đột nhiên lộ vẻ phấn khích, cụ ta vội đáp: “Thưa Tổng tư lệnh Vương, tôi tên là Sở Nhậm Hành, người đứng đầu gia tộc họ Sở ở Đông Hải!"
“Nhà họ Sở ở Đông Hải?”, Vương Chung Quy cười nói: “Vậy là thuộc vương tộc đó hả!”
"Không ngờ Vương Chung Quy tôi trở về quê hương tĩnh dưỡng lại làm kinh động đến vương tộc nghênh đón, thật là xấu hổ!"
“Tổng tư lệnh Vương, cậu thật khiêm tốn!”, Vương Chung Quy nói vậy khiến Sở Nhậm Hành càng thêm vui mừng, cụ ta vội nói rõ: “Cái gọi là vương tộc chẳng qua là do xã hội đánh giá mà thôi! So với Tổng tư lệnh Vương ở tiền tuyến xa xôi, vì sự an toàn của biên giới Hoa Hạ, để những người dân thường như tôi được sống ổn định, vì đánh giặc phải đem tính mạng của mình ra thì hoàn toàn không thể gộp chung vào mà nói được!”
"Tôi, Sở Nhậm Hành, xin thay mặt nhà họ Sở bày tỏ lòng kính trọng cao nhất đến cậu!"
Nói rồi, Sở Nhậm Hành chào hỏi theo phong cách quân đội một cách nghiêm chỉnh.
Những gia tộc giàu có trong tỉnh ở phía sau đều rất ghen tị với nhà họ Sở nhưng đều bất lực, dù sao với thực lực của nhà họ Sở thì họ không thể dây vào được.
Vương Chung Quy thấy vậy cũng nghiêm túc chào lại theo kiểu quân đội và nói: "Gia chủ nhà họ Sở, cụ khách sáo rồi! Việc bảo vệ quốc gia là chức trách của những người làm lính chúng tôi!”
“À phải rồi, Tổng tư lệnh Vương này!”, lúc này Sở Nhậm Hành lại nói: “Để bày tỏ lòng tôn kính của nhà họ Sở chúng tôi đối với cậu, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một lá cờ hiệu bằng gấm!”
Sở Nhậm Hành nói, nháy mắt với Sở Chí Minh.
Sở Chí Minh biết ý, lập tức ra lệnh cho người kéo cờ hiệu đã chuẩn bị sẵn lên.
Vương Chung Quy nhìn lướt qua cờ hiệu, trên đó có viết bốn chữ: CHIẾN THẦN HỘ QUỐC!
Mặc dù Vương Chung Quy không được liệt vào hàng tứ đại chiến thần dưới trướng của Mục Hàn, nhưng chiến công của Vương Chung Quy không hề thua kém tứ đại chiến thần, nên anh ta cũng được Mục Hàn vô cùng tin tưởng giống như tứ đại chiến thần.
Sau một trận chiến có tính quyết định, do những đóng góp to lớn của Vương Chung Quy, Mục Hàn từng nói rằng Vương Chung Quy là một chiến thần khác bên cạnh tứ đại chiến thần của mình.
Kết quả là, quân đội dần dần lan truyền cách nói Vương Chung Quy là "chiến thần hộ quốc".
Mặc dù nhà họ Sở tặng cờ hiệu này cho Vương Chung Quy, rõ ràng có ý lấy lòng Vương Chung Quy, nhưng công lao và tư cách của Vương Chung Quy chắc chắn có thể được coi là rất xứng đáng.
Khi Vương Chung Quy nhìn thấy nhiều phóng viên đến hiện trường, mang theo máy ảnh, ống kính to nhỏ, anh ta lập tức hiểu rằng đây hẳn là một sự sắp xếp khác của nhà họ Sở.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Vương Chung Quy chắc chắn sẽ tỏ vẻ khiêm tốn.
Tuy nhiên, để che mắt kẻ thù, Vương Chung Quy hào phóng đón nhận.
Mọi người trong nhà họ Sở đều rất vui mừng.
Nhìn cờ hiệu trong tay và sự hưng phấn của nhà họ Sở, Vương Chung Quy không khỏi lắc đầu: "Nếu nhà họ Sở có chút đầu óc, thì không nên phô trương như vậy, đến đây bợ đỡ mình".
"Nhà họ Sở có bảo vật trấn giữ núi non đó!"
Vương Chung Quy cũng đã điều tra rõ về mối quan hệ của nhà họ Sở và Mục Hàn.
Điều khiến Vương Chung Quy khó hiểu là với thực lực của nhà họ Sở, hoàn toàn có thể phát hiện ra thân phận của Mục Hàn không tầm thường thông qua một số manh mối.
Nhưng thay vì cung phụng Mục Hàn, nhà họ Sở lại có một mối quan hệ vô cùng tệ hại với anh.
Không đi nịnh bợ đại thống soái dưới một người trên vạn người mà lại đi bợ đỡ một chiến tướng dưới trướng đại thống soái như mình?
Cách làm này quả thực không được bình thường.
Vương Chung Quy chỉ có thể thầm nói rằng nhà họ Sở vô cùng ngu ngốc, thực sự là sỉ nhục cái danh vương tộc.
“Tổng tư lệnh Vương, vừa rồi cậu nói nhà họ Sở chúng tôi có bảo vật trấn giữ núi non à?”
Sở Nhậm Hành tự động bỏ qua những câu trước đó của Vương Chung Quy, thay vào đó cụ ta lại nghe thấy rất rõ câu cuối cùng nên vội hỏi: "Bảo vật trấn giữ núi non mà cậu nói có phải là cháu trai thứ năm Sở Chí Toàn của tôi không?”
“Sở Chí Toàn?”, nghe thấy cái tên này, Vương Chung Quy không khỏi ngạc nhiên.
Cái tên này thật xa lạ.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của mình và nói không ngừng: "Tôi nghe nói rằng cháu trai thứ năm của tôi, Sở Chí Toàn, hiện đang phục vụ như một người lính trong quân đoàn Côn Luân, hơn nữa còn không phải là một người lính bình thường mà thuộc vào hạng ‘binh vương’”.
"Quan trọng hơn, Sở Chí Toàn còn là cánh tay phải của đại thống soái, có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho đại thống soái!"
"Ô hô!"
"Cái quái gì thế?"
Vương Chung Quy thực sự ngưỡng mộ sức tưởng tượng của Sở Nhậm Hành.
Quân đoàn Côn Luân là quân đoàn cảnh vệ thân cận của Mục Hàn, điều này quả đúng như vậy.
Hầu như tất cả binh vương xuất thân từ quân đoàn Côn Luân đều có thể trấn giữ một vùng.
Giống như tứ đại chiến thần, họ đều đến từ quân đoàn Côn Luân.
Nhưng tất cả những binh vương trong quân đoàn Côn Luân, Vương Chung Quy đều có thể gọi tên như đếm của báu trong nhà, và anh ta chưa bao giờ nghe nói có người lính nào tên là Sở Chí Toàn.
Càng đừng nhắc đến binh vương, trong quân đoàn Côn Luân không hề có người này.
Vậy mà Sở Nhậm Hành lại đầy vẻ kiêu ngạo thế kia, không ngừng nói Sở Chí Toàn là cánh tay đắc lực của Mục Hàn.
Như vậy không phải là nói bừa rồi sao?
Vương Chung Quy thực sự không biết bằng cách nào mà nhà họ Sở lại nghĩ ra một chuyện xa vời thực tế như vậy.
Tuy nhiên, trước mặt rất nhiều phóng viên, Vương Chung Quy vẫn phải tính đến kế hoạch che mắt quân địch, vì vậy anh ta gật đầu nói một cách cụt ngủn: "Ờ!"
Thấy Vương Chung Quy trả lời như vậy, khỏi cần nói là Sở Nhậm Hành vui đến thế nào.
Vương Chung Quy đã xác nhận, điều này cho thấy chuyện Sở Chí Toàn là binh vương trong quân đoàn Côn Luân là một sự thật sắt đá, sau này người khác sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
"Sở Chí Toàn chính là cánh tay đắc lực của đại thống soái!"
Sở Nhậm Hành cười rạng rỡ nói: "Nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi!”
.