Bị Mục Hàn mắng như tát nước, Viên Duy Nhất đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Không ngờ, Mục Hàn lại không muốn gặp nhà họ Sở như vậy.
Điều này rõ thật là đã không nịnh hót được lại còn phản tác dụng.
Thật nực cười là ông ta còn trao tặng bằng vinh danh cho nhà họ Sở.
Sự hiểu lầm này lớn quá rồi.
Tuy nhiên, bằng vinh danh đã trao tặng rồi, Viên Duy Nhất cũng không tiện lấy lại.
Nếu không, chẳng phải ông ta tự tát vào mặt mình hay sao?
Lúc này, Viên Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu rằng, nhà họ Sở thậm chí còn không biết thân phận thực sự của đại thống soái Mục Hàn.
Nếu không, dựa vào thân phận ông ngoại của Sở Nhậm Hành có thể trực tiếp đi tìm Mục Hàn, đâu cần phải thông qua mình?
Tuy nhiên, Viên Duy Nhất không tiện nói thẳng mặt với nhà họ Sở.
Khi trở lại phòng tiếp khách, ông ta đành nói: "Thực xin lỗi gia chủ Sở, hiện giờ đại thống soái không có ở chiến khu tỉnh”.
"Hả? Không có ở đây à?”, Sở Nhậm Hành có chút thất vọng, sau đó lại hỏi: "Vậy Tư lệnh Viên, phiền cậu hỏi lại giúp tôi xem hiện giờ đại thống soái đang ở đâu, Sở Nhậm Hành tôi sẽ đích thân qua đó!”
“Gia chủ Sở, xin chú ý ngôn từ của cụ”, Viên Duy Nhất đầy vẻ nghiêm túc nói: “Hành tung của đại thống soái thuộc bí mật quân sự, đâu phải cụ và tôi cứ hỏi rồi lại hỏi được?”
“Vậy à?”, Sở Nhậm Hành đành phải từ bỏ: “Nếu đã là bí mật quân sự thì chúng tôi không tiện miễn cưỡng nữa!”
“Ừ”, Viên Duy Nhất gật đầu.
Tuy không gặp đại thống soái nhưng Sở Nhậm Hành rất vui.
Đầu tiên, Sở Nhậm Hành đã xác định rằng cháu trai thứ năm của cụ ta – Sở Chí Toàn thuộc quân đoàn Côn Luân, đồng thời là cánh tay đắc lực của đại thống soái, là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Sở.
Thứ hai, khi Sở Nhậm Hành đến chiến khu tỉnh, được đích thân Tư lệnh Viên Duy Nhất đón tiếp và tháp tùng suốt cả quá trình.
Với sự đãi ngộ này, Sở Nhậm Hành cũng đủ để khoe mẽ cả đời rồi.
Thứ ba, Sở Nhậm Hành cũng giành được bằng vinh danh do chiến khu tỉnh trao tặng.
Không chỉ Sở Nhậm Hành, mà thế hệ trẻ của nhà họ Sở, chẳng hạn như đám người Sở Chí Minh, cũng vui mừng mãi không thôi.
Đám người Sở Chí Minh thân là con cháu vương tộc nhưng lại không thể trở thành nhân vật thủ lĩnh top ba, nguyên nhân chủ yếu là thế lực của nhà họ Sở trong vương tộc không phải vượt trội nhất.
Tuy nhiên, bây giờ thì đã khác.
Nhà họ Sở xuất hiện một Sở Chí Toàn, phía sau có nền tảng là đại thống soái.
Đám người Sở Chí Minh hoàn toàn có hi vọng được xếp vào top đầu vương tộc.
Thậm chí Sở Chí Minh còn có thể tưởng tượng ra cảnh hắn tung hoành khoe mẽ không kiêng dè gì ở Đông Hải.
"Nhà họ Sở chúng tôi đúng là trong họa có phúc mà!”
Sở Nhậm Hành đầy vẻ xúc động nói: "Mới ngày hôm qua, đám người hợm hĩnh kia còn thốt ra rằng nhà họ Sở chúng tôi chẳng qua chỉ là một con cờ của Vương Chung Quy mà thôi”.
"Nhưng hôm nay, nhà họ Sở chúng tôi đến chiến khu tỉnh, được đích thân tư lệnh đón tiếp và đồng hành trong suốt quá trình.
Với cách đãi ngộ này, toàn bộ vương tộc làm sao sánh kịp”.
“Phải đó!”, Sở Hùng cũng nói: “Nhà họ Sở chúng ta đã hoàn toàn lật ngược được tình thế rồi!”
"Tư lệnh Viên xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, địa vị so với Vương Chung Quy cũng chỉ thấp hơn có một chút thôi.
Ông ấy đã tiếp đón chúng ta nồng nhiệt như vậy đủ để thấy được địa vị của Sở Chí Toàn trong quân đội”.
"Tôi tin rằng việc Vương Chung Quy rời đi không từ biệt không phải vì coi thường nhà họ Sở chúng ta, mà là vì hoàn cảnh chiến tranh ép buộc.
Dù sao thì tình hình chiến trường cũng biến hóa khó lường chỉ trong nháy mắt.
Là một người lính, chắc chắn Vương Chung Quy phải coi chiến trường làm chính”.
“Đúng vậy, chắc chắn là như vậy”, Sở Lão Lục cũng thể hiện sự đồng tình: “Cũng may nhà họ Sở chúng ta và Mục Hàn đã vạch rõ ranh giới.
Nếu không để tên nhóc đó biết được nhà họ Sở chúng ta thịnh vượng như vậy, chưa biết chừng lại muốn bấu vào”.
"Tôi nói này Lão Lục, vào lúc người người đang hưng phấn như thế này, ông có thể đừng nhắc đến cái loại gây mất hứng đó được không?”
Vẻ mặt Sở Hùng đầy bất mãn: “Lão Lục, ông nhớ lấy, giờ nhà họ Sở chúng ta đã xếp vào hàng vương tộc hạng nhất rồi, loại con kiến thấp hèn như Mục Hàn hoàn toàn ở một cấp bậc khác xa với chúng ta.
Đừng nói là nhìn nhận nó, cho dù chỉ nhắc đến nó thôi cũng đã khiến cho địa vị của nhà họ Sở chúng ta bị kéo thấp xuống rồi”.
“Đúng vậy, thằng hai nói đúng đó”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Lão Lục, sau này ông đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi nữa, tên của nó không xứng đáng lọt vào tai chúng ta”.
"Muốn bám víu quan hệ, làm cháu ngoại của tôi à? Kiếp sau cũng không có chuyện đó!”
Mọi người trong nhà họ Sở nghe xong đều phá lên cười.
“Gia chủ, xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện!”, lúc này Naruto đi cùng đám người nhà họ Sở không nhịn được nữa liền chen miệng vào: “Chuyện nhạo báng anh Mục sau này tốt nhất nên tránh đi thì hơn”.
Sở Nhậm Hành đã quá phô trương và công khai coi thường Mục Hàn, điều này khiến Naruto rất lo lắng.
Vì dù sao, Naruto đã biết danh tính thực sự của Mục Hàn.
“Cậu nói đúng!”, nhưng Sở Nhậm Hành lại hiểu sai ý của Naruto: “Loại cặn bã như Mục Hàn không xứng để tôi coi thường”.
"..."
Naruto trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Gia chủ, ý của tôi là cho dù thế nào Mục Hàn cũng là cháu ngoại của cụ, đây là sự thực không thể chối cãi, ai cũng không thể thay đổi được”.
"Mọi người dĩ hòa vi quý, sau này chắc chắn sẽ có lợi cho nhà họ Sở”.
“Xì!”, Sở Nhậm Hành lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ là loại cặn bã, có thể mang lại lợi ích gì cho nhà họ Sở chứ?”
"Haizz, tôi nói này Naruto, hôm nay coi bộ cậu có chút không được bình thường lắm! Sao cậu cứ nói đỡ cho Mục Hàn thế, tôi thực sự hơi hoài nghi có phải cậu đã nhận lợi lộc của tên cặn bã đó hay không đấy?”
Sở Nhậm Hành nhìn Naruto nghi ngờ.
“Gia chủ, cụ đừng hiểu lầm, tôi trung thành với cụ, tuyệt đối không nhận lợi ích của bất kỳ một ai”, Naruto thấy vậy vội giải thích: “Có thể là do tôi lo nghĩ quá rồi!”
“Cậu thực sự là lo nghĩ quá rồi”, Sở Nhậm Hành xua tay: “Naruto, nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi mà thôi.
Còn về chuyện nhà của nhà họ Sở, cậu đừng nhúng tay vào”.
“Dạ!”, Naruto bất lực.
Bản thân đã cảnh báo rõ như vậy rồi, đáng tiếc là nhà họ Sở không thể lĩnh hội được.
Nếu như đám người Sở Nhậm Hành đã không hiểu được thì cũng hết cách rồi.
Naruto đành phải lùi về phía sau.
Đám người Sở Nhậm Hành hoàn toàn không coi Mục Hàn ra gì.
Đầu óc họ toàn là sự đãi ngộ cao nhất có được hôm nay, muốn gấp rút khoe khoang với đám vương tộc ở Đông Hải, khoe chuyến đi đến chiến khu tỉnh lần này của họ.
Sở Nhậm Hành lại càng khác người hơn, trở về Đông Hải đầy phách lối.
Đặc biệt là khi lái chiếc Rolls-Royce Phantom trên đường với bông hoa lớn màu đỏ ở phía trước.
Trên nóc xe có một tấm biển ghi: Gia tộc hộ quốc.
Sở Nhậm Hành ngồi trong xe, trên tay cầm tấm bằng vinh danh.
Khi xe đi vào thành phố Đông Hải còn cố tình mở cửa sổ xe để trưng ra cho dân chúng vây xem.
.