Phải nói rằng sức mạnh của Mộ Dung Phương vượt xa mười siêu cao thủ kia.
Quỳ Ngưu và Mộ Dung Phương giao đấu mấy chục chiêu.
Khi hai người họ giao đấu, mặt đất nứt ra, tường sụp đổ, căn phòng tối cũng lập tức tan tành mây khói.
Rõ ràng lực sát thương vô cùng khủng khiếp.
Tuy nhiên, dù là như vậy, Mộ Dung Phương vẫn không phải là đối thủ của Quỳ Ngưu.
Sau năm mươi chiêu, Quỳ Ngưu đã đánh trúng điểm yếu của Mộ Dung Phương.
Mộ Dung Phương lập tức ngã xuống đất.
Mộ Dung Phương phun ra máu và nhìn Quỳ Ngưu với vẻ mặt không thể tin nổi.
Bởi vì Quỳ Ngưu trông ra có vẻ trạc tuổi Mộ Dung Phương, nhưng không ngờ võ công của anh ta lại mạnh như vậy, vượt xa Mộ Dung Phương.
Đặc biệt là Mộ Dung Phương từ trước đến giờ luôn được coi là niềm tự hào của mọi người.
Thầy dạy của Mộ Dung Phương thậm chí còn nói rằng Mộ Dung Phương là một kỳ tài võ học hiếm có ở Hoa Hạ cả trăm năm nay, không ngờ lại lòi đâu ra một tên Quỳ Ngưu.
"Các người…có thân phận thế nào?”
Mộ Dung Phương đột nhiên nhận ra, thân phận của những người như Mục Hàn này nhất định không đơn giản.
Họ có thể dễ dàng đánh bại mình, và cả hàng trăm siêu cao thủ mình mang theo, sức mạnh của họ thực sự quá đáng sợ.
"Muốn biết thân phận của chúng tao hả?”
Mục Hàn cười nói: "Nói thật cho mày biết này, cái gọi là hội con ông cháu cha ở Đông Hải chúng mày không có tư cách được biết đến thân phận của chúng tao!”
"Mày cho rằng chúng mày là hội con ông cháu cha Đông Hải, tung hoành khắp phía Nam Hoa Hạ, nhưng trong mắt chúng tao, chúng mày chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi!”
Mộ Dung Phương đầy vẻ kinh ngạc.
Với thực lực của bọn họ, bị đối phương đè trên mặt đất chà đạp cũng không có sức để đánh trả, đây chẳng phải là sự khác biệt giữa người lớn và trẻ nhỏ hay sao!
Tiêu Ngũ Nhạc đang quỳ trên mặt đất đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến cảnh tất cả mọi người trong Hồng Anh Xã đều quỳ trước mặt Mục Hàn một cách đầy cung kính, Tiêu Ngũ Nhạc mới ý thức được rằng hình như mình đã dây vào một thế lực siêu cấp.
Bằng không, tại sao ngay cả thái tử Mộ Dung Phương cũng không phải là đối thủ của bọn họ?
Mặc cho Mộ Dung Phương bị thương nặng, hắn cũng cố chật vật đứng dậy nói: "Này anh bạn, anh và tôi cũng xem như không đánh thì không quen! Chi bằng chúng ta bắt tay nhau làm hòa, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi sẽ bảo đám người cậu Tiêu đây quỳ xuống xin lỗi anh, chuyện này xem như dừng ở đây, anh nghĩ sao?”
“Cứ thế mà bỏ qua sao?”, Mục Hàn cười khẩy, bỡn cợt: “Mày nghĩ ngon lành quá nhỉ!”
"Mày nói là bắt tay làm hòa thì phải bắt tay làm hòa sao?”
Mục Hàn nói vậy khiến đám người Mộ Dung Phương chợt ngẩn ra.
Trước đây, khi hội con ông cháu cha Đông Hải tung hoành phía Nam Hoa Hạ, đâu có lần nào Mộ Dung Phương không oai phong lẫm liệt, bất khả chiến bại.
Vậy mà hôm nay ở chỗ Mục Hàn phải chịu tổn thất lớn như thế này.
Từ phong cách hành sự của Mục Hàn có thể thấy, nếu như không thể hiện sự nhún nhường, muốn hòa giải, chỉ e là đám người Mộ Dung Phương đều gặp nguy ở đây rồi.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phương chủ động xin hòa.
Và đây cũng là nỗi nhục của hội con ông cháu cha Đông Hải.
Với tư cách là nhân vật cốt cán của hội con ông cháu cha Đông Hải, Mộ Dung Phương cũng không phải là người đơn giản, hắn biết đạo lý ứng phó sao cho phù hợp với tình hình, trước tiên phải tạm dàn hòa.
Đợi sau khi trở về Đông Hải sẽ tính kế lâu dài sau.
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Nhưng điều khiến Mộ Dung Phương ngạc nhiên là Mục Hàn lại không hề nể mặt.
"Người anh em, tôi biết chuyện lần này quả thực là chúng tôi không đúng! Nhất là Tiêu Ngũ Nhạc đã gây hấn trước, lại còn làm nhục người phụ nữ của anh.
Cậu ta có kết cục như hôm nay cũng là đáng tội”.
Mộ Dung Phương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy nhiên, hình phạt mà Tiêu Ngũ Nhạc phải chịu thì cũng đã phải gánh chịu rồi.
Mọi người đều hành tẩu trên giang hồ, đương nhiên có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn!”
"Tôi biết, có thể người anh em coi thường những người bạn như chúng tôi, nhưng dù sao cũng hơn là có thêm một kẻ địch nữa mà, phải không?”
"Mày nói có lý lắm”, Mục Hàn cười và nói: “Nếu như thực lực của tao không bằng chúng mày thì những lời mày vừa nói có lẽ tao sẽ nghe theo”.
"Nhưng mà tao đâu có để tâm đến việc có thêm kẻ thù như đám chúng mày chứ?”
"Kẻ thù của tao không phải hàng chục nghìn thì cũng phải hàng nghìn tên.
Những kẻ muốn lấy tính mạng của tao nhiều vô số kể, thêm một hai người chúng mày thì có là gì!”
“Anh!”, Mộ Dung Phương nhất thời cứng họng, sợ không nói nên lời: “Người anh em, anh nói lời này e rằng cũng tuyệt tình quá!”
"Có câu nói rất hay, làm người nên biết chừa đường lui, sau này lỡ có gặp lại cũng sẽ dễ hơn cho mình!”
"Hơn nữa, sau lưng hội con ông cháu cha Đông Hải chúng tôi là các nhà siêu quyền quý, vương tộc”.
"Tôi nói như này cho anh dễ hiểu nhé, thành viên hội con ông cháu cha Đông Hải chúng tôi, bao gồm cả Tiêu Ngũ Nhạc sau này sẽ trở thành gia chủ của các vương tộc.
Nếu anh cứ cố tình chống chọi lại chúng tôi, thực ra chính là đang đối địch với toàn bộ các nhà quyền quý vương tộc ở Đông Hải đó!”
Nói đến đây, Mộ Dung Phương đầy vẻ kiêu ngạo.
Mộ Dung Phương nói xong, đám người Kiều Dật, người nào người nấy trong hội con ông cháu cha Đông Hải đều chợt phấn chấn hẳn lên.
Đúng vậy! Chúng tôi là những gia chủ vương tộc Đông Hải tương lai đó!
Phía sau chúng tôi chính là các gia tộc quyền quý, vương tộc của toàn bộ Đông Hải.
Cho dù địa vị của Mục Hàn anh có cao tới đâu, cũng không đến mức đối chọi được với toàn bộ các nhà quyền quý, vương tộc ở Đông Hải chứ?
“Vậy nên những lời mày vừa nói là đang uy hiếp tao đúng không?”, Mục Hàn liếc mắt nhìn Mộ Dung Phương.
“Nếu người anh em nhất mực cho là như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì”, Mộ Dung Phương nói: “Chuyện hôm nay nhất định phải hòa giải.
Anh có thể không nể mặt hội con ông cháu cha Đông Hải chúng tôi, nhưng còn toàn bộ các gia tộc quyền quý, vương tộc của Đông Hải thì sao?”
Khi nói đến toàn bộ gia tộc quyền quý, vương tộc Đông Hải, Mộ Dung Phương tràn đầy tự tin.
Ngay cả thế gia ở thủ đô cũng không dám tùy tiện khai chiến với gia tộc quyền quý, vương tộc ở Đông Hải.
"Tôi thấy mấy người các người không phải là những nhân vật tầm thường, tương lai nhất định sẽ làm được chuyện lớn.
Nếu như làm bạn với các hào môn vương tộc của toàn bộ Đông Hải chúng tôi sẽ rất có lợi cho việc tạo dựng sự nghiệp sau này của các người, như thế không phải có lợi lắm hay sao?”
“Ý tưởng đẹp đẽ lắm”, Mục Hàn vỗ tay: “Suýt nữa thì tao bị mày làm lay động rồi”.
"Có điều, theo như ý của mày, ba lần bảy lượt Tiêu Ngũ Nhạc sỉ nhục người phụ nữ của tao, lại còn muốn giết tao.
Còn cả mày nữa, việc mày đã giết chết bốn con chó cưng của tao, mưu đồ giết chết toàn bộ cư dân ở đây, tao đều phải coi như không có chuyện gì hay sao?”
"Có thể nói như thế này nhé, Tiêu Ngũ Nhạc làm nhục người phụ nữ của anh, cậu ta cũng đã bị anh trừng phạt rồi mà!”
Mộ Dung Phương gật đầu nói: "Còn chuyện thảm sát toàn bộ cư dân, chuyện này cũng chưa hề xảy ra”.
"Về phần bốn con chó cảnh sát, tôi thấy đó chẳng qua cũng chỉ là bốn con chó quèn mà thôi, hoàn toàn không là gì cả, không đáng phải nhắc tới chứ!”
“Vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Tao lại cứ muốn đem ra để nói đấy!”
"Nếu người anh em nhất định phải để tâm đến chuyện này thì tức là có ý muốn đối chọi lại với các hào môn, vương tộc của toàn bộ Đông Hải rồi!”
Khóe miệng Mộ Dung Phương khẽ nhếch lên.
Mộ Dung Phương hoàn toàn không tin Mục Hàn thực sự sẽ vì bốn con chó mà làm khó hắn.
Dù sao đó cũng chỉ là mạng của bốn con chó mà thôi, so với việc trở thành kẻ thù của các hào môn vương tộc Đông Hải, nặng nhẹ thế nào, ai cũng đều thấy rõ.
"Bốp!”
Trên khuôn mặt kiêu hãnh của Mộ Dung Phương hiện lên một dấu tay đỏ tươi.
Mục Hàn lạnh lùng nói: “Toàn bộ hào môn vương tộc của Đông Hải thì đã sao nào? Tao cứ muốn đối chọi với họ đấy!”
.