ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Nhất là Mộ Dung Vô Địch – gia chủ đứng đầu vương tộc ở Đông Hải, Tôn Chính Duật lại càng quen thuộc hơn.

Có thể nói Mộ Dung Vô Địch một tay che trời ở Đông Hải, chỉ cần nhấc chân một cái thôi đã có thể khiến nền kinh tế Đông Hải thụt lùi lại mười năm.

Nhưng mấy con cá lớn tư bản cũng cần cảm giác an toàn.

Thế nên Mộ Dung Vô Địch cũng sẽ lựa chọn việc tạo dựng mối quan hệ tốt với Tôn Chính Duật.

“Ha ha ha ha!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, Mộ Dung Vô Địch ngửa đầu bật cười: “Ranh con, cậu không biết thân phận của bọn tôi thật hay là cố ý giả vờ ngốc?”

Mục Hàn chủ động khiêu khích đúng là nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Vô Địch.

Chàng trai này đúng là điên thật rồi.

Không biết trời cao đất dày gì cả.

“Thế nói xem mấy người có thân phận gì?”, Mục Hàn không khỏi híp mắt.

“Nói ra thân phận bọn tôi chỉ sợ cậu sẽ khiếp sợ”, Mộ Dung Vô Địch còn chưa lên tiếng, gia chủ nhà họ Tiêu bên cạnh đã giành nói trước: “Ranh con, cậu nghe kỹ đây, người đứng trước mặt cậu là gia chủ nhà Mộ Dung, gia tộc đứng đầu vương tộc ở Đông Hải”.

“Có lẽ cậu không có khái niệm gì về vương tộc, tôi hình dung như vậy với cậu nhé, dù chủ tịch tỉnh Đông Hải gặp phải gia chủ nhà Mộ Dung cũng phải cung kính gọi một tiếng ông Mộ Dung!”

Nghe gia chủ nhà họ Tiêu nói xong, Mộ Dung Vô Địch tỏ vẻ rất kiêu ngạo.

“Còn tôi là gia chủ nhà họ Tiêu, đứng thứ hai trong vương tộc ở Đông Hải”, lúc này miệng gia chủ nhà họ Tiêu khẽ giật: “Tiêu Ngũ Nhạc bị cậu thiến đó chính là cháu trai yêu quý của tôi!”

“Hóa ra là cháu trai của ông à”, Mục Hàn cười nói: “Tôi thấy bộ dạng kiêu ngạo này của ông chắc hẳn là yêu thương quá mức nên mới khiến cho Tiêu Ngũ Nhạc đi khắp nơi hại con người ta”.

“Tôi thay ông dạy lại cháu trai, ông nên cảm ơn tôi mới phải!”

“Cảm ơn cậu?”, gia chủ nhà họ Tiêu tức giận.

Cái lý lẽ quần què gì vậy?

Cháu trai của tôi bị cậu thiến, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa sao?

Gia chủ nhà họ Tiêu bực bội hừ một tiếng nói: “Này, tôi có thể nói chắc với cậu là những người bây giờ đang đứng trước mặt cậu đều là người cậu không đắc tội nổi đâu”.

“Trên thế giới này chẳng có ai mà tôi không đắc tội nổi cả”, Mục Hàn bĩu môi.

Mộ Dung Vô Địch hơi ngạc nhiên.

Ông ta không ngờ đã nói ra thân phận của vương tộc Đông Hải rồi mà Mục Hàn vẫn xem thường các gia chủ như vậy.

Mộ Dung Vô Địch suy nghĩ một hồi lại nói: “Xem ra tôi cần phải giải thích lại cho cậu vương tộc là gì”.

“Không cần đâu, dù có biết thì thế nào?”, Mục Hàn ung dung nói: “Vì tôi biết các ông chẳng có ai là đối thủ của tôi cả!”

Mộ Dung Vô Địch sửng sốt.

Từ biểu hiện của Mục Hàn, dù thế nào cũng không giống là thôn dân vùng núi.

Anh kiêu ngạo như vậy khiến Mộ Dung Vô Địch có cảm giác như nhìn thấy dáng vẻ lúc còn trẻ của mình.

Nhớ đến không lâu trước đó, Hồng Chân Long cố ý cản đường mình, Mộ Dung Vô Địch có cảm giác hơi thấp thỏm, lẽ nào chàng trai này thật sự có lai lịch gì lớn lắm sao?

Nếu đổi lại một người bình thường thì chỉ cần nghe đến cái tên Mộ Dung Vô Địch là đã khiếp sợ ngất xỉu rồi.

“Chàng trai trẻ, cậu đến từ thủ đô à?”

Mộ Dung Vô Địch dò hỏi.

Ngộ nhỡ cậu ta là người của gia tộc nào ở thủ đô thật thì sao?

Nếu là gia tộc bình thường thì có lẽ Mộ Dung Vô Địch không sợ.

Chỉ sợ là Mục Hàn là người của gia tộc đứng trong top mười thôi.

Nếu như thế, dù là mười vương tộc Mộ Dung cũng không đủ để giết cậu ta.

“Không phải”, Mục Hàn lắc đầu, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của Mộ Dung Vô Địch, anh không khỏi híp mắt: “Chẳng lẽ ông muốn thăm dò lai lịch của tôi đấy à?”

“Tôi có thể nói cho ông biết quê của tôi là tỉnh này”.

Thật ra Mục Hàn cũng được xem là người của thủ đô.

Chẳng qua sau sự cố sáu năm trước, Mục Hàn đã tự vạch ra ranh giới với nhà họ Mục ở thủ đô rồi.

Hơn nữa nhiều năm nay Mục Hàn vẫn luôn sống ở tỉnh này.

Cho nên Mục Hàn nói anh là người tỉnh này cũng không sai.

“Nếu đã vậy thì dễ giải quyết hơn rồi”.

Biết Mục Hàn không phải là người của gia tộc nào đó ở thủ đô, Mộ Dung Vô Địch thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời cũng lạnh nhạt nói: “Mộ Dung Vô Địch tôi đã sống một trăm năm, nhất là năm mươi năm gần đây đều dồn sức vào để bồi dưỡng Mộ Dung Phương”.

“Từ lúc sinh ra, Mộ Dung Phương chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã nào, vì không ai dám đối xử tệ bạc hay làm gì nó, thế mà cậu lại dám đánh gãy hai cánh tay của nó!”

“Cậu nói xem tôi nên xử lý cậu thế nào mới có thể làm dịu cơn giận trong lòng tôi đây?”

Mộ Dung Vô Địch nói với vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng các gia chủ vương tộc nghe xong đều không khỏi sởn gai ốc.

Mấy năm qua, mỗi lần Mộ Dung Vô Địch nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu này, đối phương đều có kết cục rất thảm, không có ngoại lệ.

“Lẽ nào ông muốn giết tôi sao?”, Mục Hàn bĩu môi nói.

“Giết cậu thì sao?”, Mộ Dung Vô Địch cười khẩy nói: “Nhưng nếu giết cậu bằng một nhát dao thì lợi cho cậu quá!”

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn róc từng miếng thịt trên người cậu”.

“Sau đó tìm mấy con chó hoang đến ăn thịt sống của cậu để cậu cũng bị chó hoang hành hạ đến chết!”

Mộ Dung Vô Địch càng nói càng nghiến răng nghiến lợi.

Từ lúc Mộ Dung Vô Địch ngồi lên vị trí gia chủ đứng đầu vương tộc ở Đông Hải đến nay chưa có ai khiến cụ ta tức giận như vậy.

Mục Hàn là người đầu tiên.

Bốn mươi chín gia chủ khác đều biết Mục Hàn chết chắc rồi.

“Nói hay lắm! Nếu tôi là ông, có lẽ sẽ ra tay tàn nhẫn hơn”, Mục Hàn không hề tỏ ra sợ hãi khi Mộ Dung Vô Địch nói mấy câu tàn bạo như vậy, anh chỉ cười nhạt đáp: “Chỉ tiếc là ý tưởng rất hay nhưng thực tế lại rất tàn khốc, ông không thể làm gì được tôi đâu”.

“Chàng trai, đôi lúc tự tin là tốt nhưng tự tin thái quá lại thành kiêu ngạo, tự mãn đấy”, Mộ Dung Vô Địch nói: “Cậu chỉ là một dân tỉnh lẻ thì có lai lịch lớn gì?”

“Dù cậu có bản lĩnh nhưng hôm nay tôi muốn giết cậu thì chúa cũng không ngăn được!”

“Ông thật sự muốn biết thân phận của tôi à?”, Mục Hàn híp mắt, ẩn ý sâu xa nói: “Nếu tôi nói ra thân phận của mình chỉ sợ đám người các ông càng khiếp sợ hơn thôi!”

Nói đến đây, Mục Hàn nheo mắt nhìn tám tư lệnh chiến khu đi theo đằng sau anh rồi cười nói: “Tôi nói các ông nghe, đừng nói là tôi, chỉ mấy người đằng sau tôi thôi, các ông cũng không đắc tội nổi rồi”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, đám gia chủ vương tộc Đông Hải lúng túng không thôi.

Nhất là gia chủ nhà họ Tiêu, sắc mặt trông càng khó coi hơn.

Sao mấy lời của Mục Hàn nghe quen tai thế nhỉ?

“Thằng ranh, cậu kiêu căng quá rồi đấy!”, gia chủ nhà họ Tiêu vô cùng tức giận nói: “Dân tỉnh như các cậu có thân phận lớn cỡ nào?”

“Lẽ nào còn có thể hơn trời sao?’

“Đúng thế!”, Mộ Dung Vô Địch cũng hùa theo: “Nói đi, các cậu có lai lịch thế nào?”

“Bọn tôi đang rửa tai lắng nghe đây này!”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui