Đám gia chủ họ Tiêu thấy vậy cũng lần lượt vái lạy Mục Hàn: “Chúng tôi xin bái kiến đại thống soái!”
"Phụp!”
"Phụp!”
"..."
Lại có những tiếng quỳ xuống lần lượt vang lên.
Mặc dù Mộ Dung Vô Địch và các gia chủ vương tộc Đông Hải khác đều nhiều tuổi hơn Mục Hàn, nhưng chỉ riêng ba chữ "đại thống soái" cũng đủ khiến họ tôn sùng Mục Hàn rồi.
Còn đám người Mộ Dung Phương, thế hệ trẻ của vương tộc Đông Hải vẫn chưa phản ứng.
Tất cả đều sững sờ ở đó.
“Phương Nhi, còn ngẩn ra đó làm gì hả?”, Mộ Dung Vô Địch lập tức khiển trách: “Còn không mau bái kiến đại thống soái đi!”
“Vâng, vâng, vâng!”, Mộ Dung Phương lập tức hoàn hồn trở lại, cũng cúi đầu vái lạy Mục Hàn: “Mộ Dung Phương xin bái kiến đại thống soái!”
“Đại thống soái!”, Mộ Dung Vô Địch nói với vẻ chân thành: “Đám người hội con ông cháu cha Đông Hải mà đứng đầu là Mộ Dung Phương đã làm những việc xấu xa, lại đắc tội với cậu, tội thật đáng chết!”
"Cậu chỉ bẻ gãy hai tay nó, giữ lại cho nó cái mạng chó đã là nhân từ lắm rồi!”
"Đêm nay chúng tôi lại mạo phạm đến cậu, tự biết mình tội ác tày trời, khó tránh khỏi cái chết.
Trước khi chết, tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi!”
“Ông còn có yêu cầu sao?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Nói đi!”
“Thân già đây chỉ cầu mong đại thống soái tha tội cho Mộ Dung Phương một lần nữa, để giữ lại hương hỏa huyết mạch cho nhà Mộ Dung chúng tôi!”, Mộ Dung Vô Địch liên tục dập đầu ba cái rõ kêu: “Thân già này có chết ngàn lần cũng không từ nan!”
"Cầu xin đại thống soái mở lòng thương, chúng tôi có chết ngàn lần cũng không từ!”
Đám gia chủ nhà họ Tiêu cũng hùa theo.
Dù sao họ cũng muốn giữ lại chút huyết mạch cho gia tộc mình.
"Vốn dĩ tôi định giết chết mấy người các người, nhưng thấy thái độ của các người đã thành khẩn như vậy, tôi đã thay đổi ý định, không giết cháu của các người nữa, để họ tiếp tục nối dõi cho gia tộc, đồng thời cũng tha chết cho đám già các ông!”
Mục Hàn khẽ gật đầu nói: "Có điều, các người đã phô trương hống hách như thế, nếu như tôi không trừng phạt một chút thì hình như không được phải cho lắm!”
Mộ Dung Vô Địch lập tức nói rõ: "Bất kể là sự trừng phạt gì, già này cũng cam tâm tình nguyện gánh chịu!”
“Đừng nói nghiêm trọng như vậy”, Mục Hàn cười nói: “Thân già các ông chắc là cơ thể không chịu được hình phạt đâu, vậy nên tôi đã quyết định rồi!”
"Kể từ hôm nay vương tộc Đông Hải sẽ do tôi chỉ huy, không có ý kiến gì chứ?”
Đám người Mộ Dung Vô Địch nhìn nhau và rối rít gật đầu nói: “Chúng tôi bằng lòng quy thuận đại thống soái, thể chết đi theo đại thống soái, bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của cậu!”
Có thể trở thành thuộc hạ của đại thống soái cũng là một loại vinh quang tối cao đối với vương tộc Đông Hải.
“Đương nhiên, phục tùng tôi cũng không đơn giản như vậy”, Mục Hàn nói tiếp: “Các người phải thể hiện thành ý, ví dụ mỗi năm đều phải nộp một nửa thu nhập của mình để cống hiến cho quân đội Hoa Hạ!”
Những vương tộc Đông Hải này có khả năng thu hút tiền vàng siêu khủng.
Riêng gia tộc Mộ Dung Vô Địch đã có thu nhập mỗi năm lên đến hơn một trăm tỷ.
Nhưng vì địa vị của họ rất cao nên thực ra số tiền đóng thuế rất ít, chính quyền Đông Hải cũng không dám hỏi đến.
Nếu tất cả các vương tộc Đông Hải này chịu chi ra một nửa thu nhập của họ, để làm chi phí quân sự cho Hoa Hạ, điều đó sẽ cải thiện đáng kể điều kiện sống của binh lính và trình độ tác chiến chung của quân đội.
“Bằng lòng, chúng tôi bằng lòng!”, Mộ Dung Vô Địch không hề nghĩ ngợi liền nói thẳng: “Đừng nói là một nửa thu nhập, cho dù cậu có muốn lấy cả sản nghiệp của chúng tôi, chúng tôi cũng xin dâng lên bằng cả hai tay”.
Đắc tội với đại thống soái mà có thể giữ được mạng sống, đối với Mộ Dung Vô Địch mà nói đã là ân đức lớn lao rồi.
Hơn nữa, còn có thể trở thành thuộc hạ của đại thống soái.
Khối tài sản hàng trăm tỷ tệ chẳng là gì trong mắt đám người Mộ Dung Vô Địch.
Tôn Chính Duật cười gượng gạo.
Vốn dĩ đám người Mộ Dung Vô Địch vẫn luôn muốn tạo dựng quan hệ gần gũi với ông ta, giờ đây đã bị Mục Hàn thu phục.
Sau này ông ta sẽ càng có nhiều chỗ cần phải chào hỏi với họ rồi.
Mộ Dung Vô Địch đã mất năm mươi năm để thống nhất toàn bộ vương tộc Đông Hải.
Không ngờ khi Mục Hàn còn chưa tới Đông Hải mà đã thống nhất lại toàn bộ chỉ trong một đêm rồi.
“Phải rồi!”, Mục Hàn liếc mắt nhìn quanh đám người Mộ Dung Vô Địch, chợt nghĩ đến một câu hỏi: “Nghe nói nhà họ Sở cũng thuộc vương tộc Đông Hải, sao không thấy gia chủ họ Sở vậy?”
Đúng lý ra Mộ Dung Vô Địch ra lệnh một tiếng là gia chủ nhà họ Sở cũng phải đi theo mới phải.
Nhưng Mục Hàn không nhìn thấy Sở Nhậm Hành.
“Bẩm đại thống soái, lần này chúng tôi đến đây không hề thông báo cho nhà họ Sở”, Mộ Dung Vô Địch vội giải thích: “Đại thống soái, cậu xem chúng tôi có cần…”
Mộ Dung Vô Địch đã đoán ra tâm tư của Mục Hàn.
“Không cần!”, Mục Hàn xua tay nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi!”
"Về phần nhà họ Sở, tạm thời không cần quan tâm đến họ, họ muốn làm gì thì tùy họ!”
“Vâng, đại thống soái!”, Mộ Dung Vô Địch lập tức hiểu ra.
Dù sao cũng là cáo già đã sống cả trăm năm, từ lời nói của Mục Hàn, Mộ Dung Vô Địch đã đoán được Mục Hàn và nhà họ Sở hình như có khúc mắc nào đó.
Câu trả lời của Mộ Dung Vô Địch đồng nghĩa với việc cô lập nhà họ Sở.
Phải biết rằng toàn bộ vương tộc Đông Hải chỉ tuân theo mệnh lệnh của Mộ Dung Vô Địch.
“Đã khuya rồi, chúng tôi không quấy rầy đại thống soái nghỉ ngơi nữa!”, Mộ Dung Vô Địch nói.
“Được rồi”, Mục Hàn gật đầu nói: “Đã vật vã suốt một đêm, đám già các ông cũng mệt rồi, trở về Đông Hải đi!”
Thế là đám người Mộ Dung Vô Địch nhanh chóng rời khỏi đó.
Chính vào lúc đám người Mộ Dung Vô Địch quay lại Đông Hải thì Sở Chí Minh đang trên đường đến tỉnh này.
Sở Chí Minh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Ngũ Nhạc và Mộ Dung Phương, nhưng Sở Chí Minh luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Lỡ như đám người thái tử xảy ra chuyện mà mình lại không hay biết gì thì sẽ vô cùng nguy ngập đây.
Cứ như vậy, hắn đã đụng độ đám người Mộ Dung Vô Địch.
"Gia chủ Mộ Dung?”
Nhìn thấy Mộ Dung Vô Địch thực sự đích thân đến tỉnh này, Sở Chí Minh vô cùng kinh ngạc: “Ông thực sự đã đến tỉnh này sao?”
“Cậu nhóc nhà họ Sở?”, sau khi nhìn thấy Sở Chí Minh, đám người nhà họ Tiêu đều nảy sinh một cảm giác xa lánh.
Vì dù sao không ai dám đứng ở phía đối lập với Mục Hàn.
Sở Chí Minh cũng cảm nhận rõ ràng bầu không khí rất kỳ lạ.
Dù sao nhà họ Sở cũng được xếp vào top mười các vương tộc Đông Hải, những gia chủ này trước đó gặp Sở Chí Minh đều vô cùng thân thiện.
Nhưng giờ Sở Chí Minh cảm thấy có một sự lạnh lùng rất khó diễn tả.
Hắn cảm thấy dường như đám gia chủ này cố ý xa lánh mình.
“Cậu nhóc nhà họ Sở, cậu đến tỉnh này là vì chuyện gì?”, Mộ Dung Vô Địch ngồi trong xe liếc nhìn Sở Chí Minh, rõ ràng cảm thấy mất kiên nhẫn.
Nếu không phải Mục Hàn đã căn dặn, bây giờ Mộ Dung Vô Địch thậm chí còn muốn tiêu diệt luôn nhà họ Sở.
“Gia chủ Mộ Dung, gia chủ chúng tôi lo xảy ra chuyện lớn nên đã đặc biệt cử tôi đến đây xem tình hình thế nào!”, Sở Chí Minh nói.
“Đúng vậy, thật sự đã xảy ra chuyện”, lúc này, Mộ Dung Phương bước tới nói: “Hơn nữa, đã xảy ra chuyện lớn!”
"Tiêu Ngũ Nhạc đã bị thiến trở thành thái giám rồi!”
"Những thành viên khác của hội con ông cháu cha cũng đều bị đánh gãy một chân!”
"Còn tôi, bị đánh gãy cả hai tay!”
.