Mục Hàn yêu cầu nghiêm khắc đối với nhân viên bảo vệ, điều này cũng đúng thôi.
Dân trên đảo Trùng Minh đã kiêu căng hống hách quá rồi.
Vừa nghe đối phương giam giữ nhân viên của tập đoàn Phi Long, lúc này Phương Viên lo lắng không thôi, vội nói: “Nhanh, đưa tôi tới đó xem!”
“Vâng, thưa Phó Tổng giám đốc Phương”, bảo vệ gật đầu lia lịa.
Sau đó liền đưa Phương Viên rời đi.
Mục Hàn không nói gì, cũng đi cùng Phương Viên.
Phương Viên được bảo vệ dẫn đường, đến bên một hồ nước trên đảo Trùng Minh.
Lúc này, vài nhân viên bảo vệ của tập đoàn Phi Long đang đứng đối mặt với cư dân địa phương vạm vỡ lực lưỡng.
Những cư dân này da ngăm đen, thân hình to lớn, hơn nữa kẻ nào kẻ nấy đều trông rất hung ác.
Đặc biệt là có một kẻ trong số đó rất to con, để trần thân trên, cơ bắp cuồn cuộn.
“Chuyện gì thế?”, Phương Viên thấy vậy liền vội hỏi.
“Phó Tổng giám đốc Phương, bọn chúng gây sự với chúng tôi!”, thấy Phương Viên đến, mấy bảo vệ đang đứng đối diện với cư dân bản địa lúc này như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Đúng! Bọn chúng còn bắt giữ mấy nhân viên chúng tôi!”
Lại có một bảo vệ lòng đầy căm phẫn nói.
Phương Viên gật đầu, sau đó bước tới chỗ kẻ to con trong đám cư dân địa phương kia, nói: “Chào anh! Tôi là Phó Tổng giám đốc Phương Viên của tập đoàn Phi Long, có phải có hiểu lầm gì đó giữa nhân viên của tôi và các anh không?”
Dù sao cũng lăn lộn ở nước ngoài đã nhiều năm, nên Phương Viên cũng có chút năng lực phán đoán tình huống.
Cô ta vừa nhìn đã nhận ra, kẻ to con này, mới là đại ca của nhóm người này.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Hắn là trưởng thôn Phàn Thành Vương của cư dân đảo Trùng Minh, cũng chính là người mà nhà họ Sở ở Đông Hải đút lót từ trước.
Phàn Thành Vương ỷ vào thân phận cư dân nguyên thủy của đảo, tự cho mình là chủ nhân của hòn đảo Trùng Minh, đã “gài bẫy” không ít du khách tới đảo Trùng Minh du lịch, thậm chí bao gồm cả những ngư dân đánh bắt cá lân cận cũng chịu đựng đủ loại dày vò.
Nhưng do thân phận cư dân nguyên thủy của Phàn Thành Vương gây trở ngại mà thế lực của hắn ở đảo Trùng Minh càng trở nên vững mạnh, những người tới đây đều chịu cảnh bị dọa nạt, không dám phẫn nộ hay lên tiếng, cứ bỏ qua như vậy.
Điều này cũng góp phần vào việc tạo ra dáng vẻ kiêu căng vênh váo của Phàn Thành Vương bây giờ.
“Hiểu lầm?”, thấy Phương Viên xinh đẹp vóc dáng yêu kiều, cặp mắt Phàn Thành Vương đột nhiên đanh lại, nhìn chằm chằm Phương Viên, không hề che đậy dục vọng dâm tà của hắn: “Phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long đúng không?”
“Nhân viên của cô đã đi tiểu trong hồ của tôi, dẫn tới vấn đề ô nhiễm môi trường sinh thái gì đó tôi cũng không hiểu lắm, nhưng làm cho nước hồ của tôi biến chất, cá tôi nuôi chỉ sợ là không sống nổi con nào”.
Phương Viên chợt cau mày, hỏi nhân viên bảo vệ: “Có chuyện đó không?”
“Ăn nói bậy bạ!”
“Ai đi tiểu trong hồ nước của anh chứ?”
“Rõ ràng là vu oan giá họa!”
Mấy bảo vệ tức tối phản bác.
Thấy thái độ của nhân viên bảo vệ, lúc này Phương Viên đã hiểu rõ.
Dù sao, tư tưởng phẩm chất của nhân viên mình thế nào, Phương Viên cũng rất rõ.
“Các anh đừng cãi nhau nữa”, Phương Viên xua tay, nói: “Để tôi xử lý chuyện này!”
Sau đó, Phương Viên lại nhìn Phàn Thành Vương, hỏi: “Anh này, anh nói nhân viên của tập đoàn Phi Long của tôi đi tiểu trong hồ nước của anh, có bằng chứng gì không?”
Phương Viên quan sát xung quanh, nhận thấy không hề lắp đặt camera an ninh nào cả.
Nếu đổi lại ở tỉnh, có lẽ Phương Viên không sợ trời không sợ đất, nhưng đây là đảo Trùng Minh, rõ ràng Phương Viên không có cửa xin trợ giúp, căn bản không biết phải đối phó với những cư dân địa phương quấy rối này thế nào.
“Nghe thấy gì chưa?”, Phàn Thành Vương đắc ý, nheo mắt cười nói: “Nhiều người nhìn thấy như vậy cơ mà”.
“Anh!”, Phương Viên tức không chịu được, đang muốn bùng nổ nhưng lại thay đổi suy nghĩ, cảm thấy nhân nhượng vẫn tốt hơn.
Dù sao cũng sắp tới ngày tổ chức hoạt động chúc mừng của đoàn Phi Long, lúc này vẫn nên nhẫn nhịn, xem trọng chuyện chính.
Phương Viên nghiến răng hỏi: “Vậy anh nói xem, định xử lý thế nào?”
“Cô đưa tôi một triệu tệ, chuyện này coi như bỏ qua”, Phàn Thành Vương nói.
“Một triệu tệ?”, đôi lông mày thanh tú của Phương Viên nhíu lại: “Sao anh không đi làm cướp luôn hả?”
Nghe thấy một triệu tệ, dù nhân viên tập đoàn Phi Long thực sự tè vào hồ nước của hắn đi chăng nữa, đưa hắn mười nghìn tệ cũng là quá hời, vậy mà đối phương lại tham lam đòi tận một triệu tệ.
“Không muốn đưa sao?”, Phàn Thành Vương như muốn ăn tươi nuốt sống Phương Viên: “Vậy thì ở lại đây luôn đi!”
“Anh!”, Phương Viên điên tiết, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn: “Được được được! Một triệu đúng không? Tôi lập tức bảo tài vụ đưa cho anh!”
“Nhưng trước tiên anh thả người của chúng tôi ra đã!”
“Thả người?” Phàn Thành Vương cười phá lên, nói: “Thả người ra cũng được! Tôi bắt tất cả năm người của cô, mỗi người một triệu tệ, tổng cộng là năm triệu tệ!”
“Cộng thêm một triệu tệ tiền bồi thường bọn chúng tè vào hồ nước, cộng lại là sáu triệu tệ, cô đưa tiền thì tôi sẽ thả người ngay!”
“Cái gì?”, nghe thấy yêu cầu của Phàn Thành Vương, Phương Viên tức đến mức suýt nổ phổi: “Rõ ràng là anh ngang ngược không nói lý lẽ!”
“Đúng rồi, tôi đúng là không nói lý lẽ đấy, cô có thể làm gì được tôi?”, Phàn Thành Vương cười ha ha, đôi mắt hẹp trắng trợn liếc nhìn cơ thể của Phương Viên từ trên xuống dưới: “Hơn nữa, tôi còn chưa nói xong yêu cầu của mình!”
“Nói đi, nói đi”, Phương Viên cảm thấy nực cười: “Anh còn yêu cầu vô lý nào nữa thì cứ nói hết một lượt ra đi!”
“Một yêu cầu khác của tôi đó là...”, Phàn Thành Vương chỉ tay vào Phương Viên và Lâm Nhã Hiên, nói: “Cô, và cô, hai người phụ nữ các cô bắt buộc phải ở lại, qua đêm với tôi!”
Yêu cầu của Phàm Thành Vương vừa nói ra, gần như tất cả đám cư dân địa phương đều sáng mắt lên.
Bởi vì Phàn Thành Vương có một thói quen, sau khi ngủ với cô gái nào thì nhất định sẽ vứt cho bọn họ chơi lại, cho bọn họ hưởng cùng.
Đặc biệt là người đẹp như Phương Viên và Lâm Nhã Hiên, những cư dân địa phương nào đã được gặp bao giờ đâu?
Kẻ nào cũng như Phàn Thành Vương đều đang thèm thuồng nhỏ dãi.
“Các anh bị điên rồi!”, đương nhiên Phương Viên thẳng thừng từ chối, nói: “Điều này tuyệt đối không thể nào!”
.