Ngay cả Phàn Thành Vương vậy rồi thì những người dân bản địa kia cũng bỏ vũ khí xuống, ai nấy đều nghe lời giơ hai tay lên cao, thành thật úp mặt vào tường.
“Các vị quan lớn đừng nổ súng, chúng tôi đầu hàng!”
Phàn Thành Vương run lẩy bẩy.
Hoàn toàn không còn khí thế ngông cuồng như lúc nãy nữa.
Lúc này binh sĩ cầm theo súng thật đạn thật nhảy xuống từ máy bay trực thăng.
Sau khi đáp xuống đất, họ lập tức khống chế Phàn Thành Vương và người dân bản địa.
Dân bản địa do Phàn Thành Vương dẫn đầu này thật ra chỉ là thế lực tàn bạo nhỏ trên đảo Trùng Minh.
Mặc dù đa số dân bản địa rất hung hãn nhưng cũng không tác oai tác quái như Phàn Thành Vương.
Chẳng mấy chốc, mấy binh sĩ này đã bắt hết đám người Phàn Thành Vương.
Phàn Thành Vương bị đưa ra trước pháp luật, các công ty du lịch đang hoạt động trên đảo Trùng Minh vui mừng không thôi, họ lập tức đi mua dây pháo về đốt để ăn mừng.
Rất nhiều ngư dân đều hoan hô vui vẻ.
Còn hầu hết dân bản địa từng bị Phàn Thành Vương bóc lộ thì càng như có cảm giác có cơ hội trở mình làm chủ.
Người phụ trách công ty du lịch chịu trách nhiệm về chuyện của tập đoàn Phi Long trên đảo Trùng Minh nghe vậy thì ngờ vực hỏi: “Phàn Thành Vương tác oai tác quái ở đảo Trùng Minh nhiều năm như vậy, sao bỗng dưng lại bị chiến khu Đông Hải nhắm vào chứ?”
“Có lẽ làm nhiều chuyện xấu xa quá”, Mục Hàn khẽ cười.
Tất nhiên người phụ trách này không biết, thật ra cuộc điện thoại của Chúc Long đã khiến Tôn Chính Duật – Tổng tư lệnh chiến khu Đông Hải tức giận: “Dám gây khó dễ với đại thống soái sao? To gan quá nhỉ?”
Tôn Chính Duật không do dự lập tức cử một đại đội không quân đến hỗ trợ.
Sau khi giải quyết xong Phàn Thành Vương, Mục Hàn trở về đi tìm Lâm Nhã Hiên và Phương Viên.
Thấy Mục Hàn không bị làm sao, Phương Viên ngạc nhiên nói: “Anh giải quyết xong Phàn Thành Vương rồi à?”
“Ừ, xong rồi”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cô thấy tôi lợi hại không nào?”
Phương Viên nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt không tin lắm.
“Vẻ mặt gì đấy?”, Mục Hàn bĩu môi nói: “Mấy nhân viên bị Phàn Thành Vương giam giữ đều đã quay lại phòng của mình rồi”.
“Nếu cô không tin thì có thể gọi đến hỏi”.
Phương Viên gọi vài cuộc đến cho họ để chứng thực lời Mục Hàn nói là thật.
Ngay lúc Phương Viên nghi ngờ thì Lâm Nhã Hiên nhận được một cuộc gọi.
Nghe điện thoại xong, Lâm Nhã Hiên nghiêm túc nói: “Phương Viên, Mục Hàn, Giải trí Thiên Thành xảy ra chuyện đột xuất khẩn cấp, mình phải về giải quyết ngay”.
“E là mình không thể tham gia hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long được rồi”.
“Hả?”, Phương Viên cảm thấy hụt hẫng, nhưng ngẫm nghĩ không thể làm lỡ chuyện của Lâm Nhã Hiên: “Được rồi, mình còn nghĩ cậu và mình có thể cùng chứng kiến cảnh ông chủ đứng sau tập đoàn xuất hiện, xem ra không được rồi!”
“Không sao”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy nhẹ nhõm: “Chỉ cần cậu gặp được là được!”
Thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn lập tức thu xếp xe và bảo người đưa Lâm Nhã Hiên về tỉnh.
Còn Phương Viên lại bị cuộc điện thoại của Chúc Long gọi đi.
“Anh Long, có chuyện gì sao?”, Phương Viên hỏi.
“Ngày mai là ngày diễn ra hoạt động chúc mừng tập đoàn Phi Long đột phá một trăm tỷ giá trị thị trường, tôi gọi cô đến là để kiểm tra, quy trình chuẩn bị xong rồi chứ?”
Chúc Long nói với Phương Viên.
“Anh Long cứ yên tâm”, Phương Viên gật đầu nói: “Ông chủ đằng sau đích thân đưa ra bản kế hoạch, tôi cứ thế làm theo, hoàn toàn không có vấn đề gì, đảm bảo ngày mai ông chủ đằng sau tập đoàn có thể tỏa sáng bước lên sân khấu”.
“Đúng rồi, nói đến ông chủ”, Phương Viên như nhớ đến điều gì: “Ông chủ đã ra tay giải quyết mâu thuẫn với Phàn Thành Vương trên đảo Trùng Minh hôm nay sao?”
“Hả? À, phải”, Chúc Long sửng sốt, sau đó gật đầu.
Mục Hàn chẳng phải là ông chủ đứng sau tập đoàn sao?
“Tôi biết rồi, chắc chắn là ông chủ đứng sau giải quyết”, Phương Viên lẩm bẩm không phục nói: “Cái tên Mục Hàn còn to mồm nói do anh ta giải quyết”.
“Hả?”, Chúc Long giả vờ không hiểu.
“Đúng vậy”, Chúc Long gật đầu nói.
“Thảo nào”, Phương Viên nghĩ đến mấy lời Mục Hàn nói với cô ta trước đây: “Nhưng tôi rất tò mò rốt cuộc anh ấy làm ở vị trí nào?”
“Chuyện này thì tôi không nói được”, Chúc Long cười nói: “Không phải ngày mai là biết rồi sao?”
Sau khi kiểm tra quy trình với Chúc Long xong, Phương Viên bèn rời đi.
Lúc này Chúc Long mới nói vọng vào trong phòng: “Ra ngoài đi, đại ca!”
“Phương Viên đã đi rồi!”
“Ừ”, Mục Hàn đi ra khẽ cười nói: “Kiểm tra xong quy trình rồi à?”
“Vâng”, Chúc Long nhún vai, trêu chọc nói: “Đại ca, anh vẫn không lộ diện sao? Muốn giấu đến khi nào?”
“Ngày mai, ngày mai tôi sẽ lộ diện”, Mục Hàn gật đầu nói.
Một đêm tĩnh lặng qua đi.
Vì Phàn Thành Vương đã bị bắt nên bầu không khí trên đảo Trùng Minh tốt hơn hẳn.
Nhân viên của tập đoàn Phi Long cũng không cần trốn trong phòng nữa, tất cả đều vui mừng đi đến hiện trường buổi hoạt động chúc mừng.
Không thể không nói năng lực làm việc của Phương Viên khá tốt.
Hiện trường buổi lễ hoạt động chúc mừng được trang trí rất đẹp, có cảm giác cao cấp, bầu không khí văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Phi Long tràn ngập khắp nơi.
Có thể khiến mỗi một nhân viên đều có cảm giác quen thuộc về tập đoàn Phi Long.
Đến tám rưỡi sáng, hoạt động chúc mừng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là Tổng giám đốc Chúc Long và Phó Tổng giám đốc Phương Viên lần lượt lên phát biểu.
Sau đó là tiết mục trò chơi nhận thưởng, mỗi nhân viên có đóng góp cho tập đoàn Phi Long đều được thưởng một chiếc Mercedes-Benz S-Class.
Phần thưởng có giá trị như vậy không chỉ là ở tỉnh, mà thậm chí ngay cả thành phố lớn quốc tế hóa duy nhất của Hoa Hạ là Đông Hải cũng chỉ có một không hai.
Những nhân viên không được nhận thưởng cũng thầm so sánh, càng cố gắng chăm chỉ làm việc để giành được phần thưởng lần sau của công ty.
Dù sao Mục Hàn cũng vô cùng hào phóng với phần thưởng dành cho nhân viên.
Nhất là ở tỉnh này, lương trung bình của nhân viên ở tập đoàn Phi Long đột phá mười nghìn tệ.
Trở thành miếng bánh thơm ngon trong lòng mỗi người đi xin việc.
Tiết mục trò chơi nhận thưởng kết thúc, Chúc Long mặc bộ đồ vest bước lên sân khấu lần nữa, tươi cười nói: “Mọi người, tiếp sau đây là thời khắc được mọi người mong đợi nhất”.
“Xin mời ông chủ đứng sau tập đoàn bước lên sân khấu!”