Trong trang viên có một thi thể, đương nhiên là Mục Bá Đạo.
Bên cạnh thi thể của Mục Bá Đạo, còn có hai đoạn kiếm gãy, chính là thanh kiếm mà Mục Bá Đạo luôn đem bên mình.
Hai trong Tam giác Hoàng Kim là Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong, còn có ông chủ khách sạn Lục Gia Chủy là Tư Mã Vô Tình, nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.
Kẻ mạnh năm đó càn quét toàn bộ Đông Hải chỉ bằng một người và một kiếm, lại có thể chết như vậy sao?
Hơn nữa, từ vết thương có thể thấy, Mục Bá Đạo rõ ràng bị giết bởi một chiêu thức duy nhất.
Nghĩ tới việc Mục Bá Đạo đến tỉnh tìm Mục Hàn, Tư Mã Vô Tình hít sâu một hơi, nói: “Tên đó đáng sợ như vậy sao?”
“Chuyện này thật khó tin”.
“Ông Tư Mã, ông nói xem rốt cuộc tên đó là ai?”, Nhậm Trường Phong sợ hãi nhíu mày: “Sao có thể giết Mục Bá Đạo dễ dàng vậy chứ?”
“Thôi xong rồi, e là không thể trả thù được rồi”, Hà Gia Tiến tỏ vẻ bi quan.
Tư Mã Vô Tình và Nhậm Trường Phong đồng thời nhìn Hà Gia Tiến với ánh mắt phức tạp.
Còn nghĩ đến chuyện báo thù nữa sao?
Đối phương là người có thể giết Mục Bá Đạo trong chớp mắt.
Mà Mục Bá Đạo là người có thể khiến Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Nói đến chuyện trả thù Mục Hàn, cho dù có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng.
Hà Gia Tiến lập tức hiểu ra mình đã nói sai, không dám nói thêm nữa.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhậm Trường Phong hỏi.
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên đưa thi thể của Mục Bá Đạo và đoạn kiếm gãy này đến nhà họ Mục ở thủ đô, để nhà họ tự xử lý”, Tư Mã Vô Tình nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Dù sao thì Mục Bá Đạo cũng là gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô, chúng ta không có tư cách để xử lý”.
“Nhưng làm thế nào chúng ta mới có thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô đây?”, Hà Gia Tiến hỏi.
Câu hỏi này ngay lập tức khiến Nhậm Trường Phong sững lại.
Mặc dù Tam giác Hoàng Kim là nhân vật lớn ở Đông Hải, nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì không bằng một gia nô.
Địa vị của một gia nô nhà họ Mục ở thủ đô cũng vượt xa Tam giác Hoàng Kim.
Nhậm Trường Phong bất giác nhìn về phía Tư Mã Vô Tình, nói: “Ông Tư Mã, ông có mối quan hệ khắp nơi, phần lớn người ở Đông Á đều là bạn của ông, ông xem có thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô được không?”
Điều khiến Nhậm Trường Phong thất vọng đó là Tư Mã Vô Tình lắc đầu nói: “Không giấu gì các ông, mặc dù tôi có quan hệ khắp nơi, phạm vi ảnh hưởng tỏa ra hơn nửa Đông Á, nhưng so với nhà họ Mục ở thủ đô, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi”.
“Ngay cả làm gia nô, quỳ gối trước cửa nhà người ta tôi cũng không đủ tư cách”.
Nghe Tư Mã Vô Tình nói vậy, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong hít sâu một hơi.
Ngay cả người như Tư Mã Vô Tình cũng không đủ tư cách quỳ gối trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô sao?
Nhà họ Mục ở thủ đô thật đáng sợ!
“Nhưng để thi thể Mục Bá Đạo ở đây cũng không phải là chuyện nhỏ!”, Hà Gia Tiến nhíu mày nói.
Nếu Mục Bá Đạo chỉ là một người bình thường thì không phải là chuyện gì lớn.
Cho dù là cao thủ có quyền lực thì Tam giác Hoàng Kim cũng có thể giải quyết.
Nhưng Mục Bá Đạo lại là gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô!
Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình không thể nhúng tay vào chuyện này.
“Hai người cứ bình tĩnh”, Tư Mã Vô Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Mặc dù tôi không thể liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng tôi cũng đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, có quen biết với một người bạn họ Mục, ông ta là gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành, Mục Vấn Đạo”.
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, mắt Mục Hàn bỗng sáng lên.
Thực ra, Mục Hàn cũng định mua một ngôi biệt thự lớn cho Sở Vân Lệ, nhưng còn chưa kịp mua thì Lâm Nhã Hiên đã mua trước rồi.
Mục Hàn vô cùng cảm động.
Dù sao thì căn biệt thự này cũng không rẻ.
Lâm Nhã Hiên lại đang kẹt tiền.
- -----------------.