“Nhận được dự án một trăm tỷ tệ rồi á?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy khả năng rất thấp.
Dù sao cả hai đều không đến địa điểm đấu thầu.
“Đúng vậy”, Phương Viên gật đầu:“Chúng ta không đi, nhưng ông chủ phía sau tập đoàn Phi Long lại đi, đương nhiên là nhận được dự án một trăm tỷ tệ.
Hơn nữa, anh ta vừa gọi điện cho mình, đặc biệt dặn mình để lại dự án một trăm tỷ tệ cho cậu đấy".
“Thế á?”, Lâm Nhã Hiên vui mừng khôn xiết, không khỏi tự hỏi: “Phương Viên, ông chủ của tập đoàn Phi Long là ai? Mình nghĩ anh ấy rất có bản lĩnh lại còn không tiếc công sức để giúp mình, tại sao nhỉ?”
Lâm Nhã Hiên chợt nhận ra nhà họ Lâm ở Sở Dương từng nói rằng ông chủ của tập đoàn Phi Long phải lòng cô.
Tuy nhiên, Lâm Nhã Hiên đã quyết định cho dù sau này ông chủ của tập đoàn Phi Long có đe dọa cô bằng cách nào thì cô cũng sẽ không đồng ý, bởi vì trong lòng cô chỉ có Mục Hàn.
Tại sao à?
Phương Viên trong lòng phỉ báng, còn không phải là do cô là bà chủ của tập đoàn Phi Long sao?
Nhưng Phương Viên đã hứa với Mục Hàn rằng cô ta sẽ không tiết lộ danh tính của anh trước mặt Lâm Nhã Hiên.
“Có lẽ là do ông chủ phía sau của chúng mình rất xem trọng tài năng của cậu”, Phương Viên không còn cách nào khác ngoài bịa ra lý do.
“Phương Viên, cậu nói với ông chủ phía sau giúp mình, mình nhất định sẽ hoàn thành tốt dự án một trăm tỷ tệ này, sẽ không để anh ấy thất vọng!”, Lâm Nhã Hiên rất nghiêm túc nói với Phương Viên.
"Ừ, ừ", Phương Viên gật đầu: "Mình sẽ chuyển lời giúp cậu".
“Đúng rồi”, Lâm Nhã Hiên như nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi Phương Viên: “Phương Viên, mình nhớ lúc trước cậu có nói nhất định phải theo đuổi được ông chủ phía sau mà.
Hơn nữa, lần trước hai người còn gặp nhau ở tiệc mừng, sau lần đó, tại sao mình lại không thấy cậu nhắc gì đến chuyện này nữa?"
Phương Viên nghe xong mà dở khóc dở cười.
Chỉ biết nói thầm trong lòng, đó là chồng của cô đấy, tôi theo đuổi anh ta kiểu gì hả?
Phương Viên ngại ra mặt nên lại lôi ra một lý do khác nói: "Là thế này, ông chủ phía sau đã kết hôn, có gia đình rồi.
Phương Viên mình cũng không đạo đức suy đồi đến mức đi làm kẻ thứ ba chứ?"
"Hả? Thế á?", Lâm Nhã Hiên vừa nghe xong, vẻ mặt đầy tiếc nuối, sau đó an ủi: "Phương Viên, đừng nản lòng, đàn ông tốt chất đống ra! Một cô gái có điều kiện tốt như cậu có thể tìm được người ổn hơn cả ông chủ phía sau ấy chứ".
“Ừ”, Phương Viên gật đầu.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên tràn đầy hưng phấn, lập tức đi tìm Mục Hàn.
Tất nhiên Mục Hàn biết tại sao Lâm Nhã Hiên lại vui vẻ như vậy, nhưng anh không vạch trần, chỉ giả vờ vô tình hỏi: "Nhã Hiên, em vội vàng tìm anh như vậy là có chuyện gì sao?"
“Mục Dịch, nói cho anh nghe một tin tốt, em nhận được dự án một trăm tỷ tệ rồi”, Lâm Nhã Hiên vui mừng nói.
“Thật không?”, Mục Hàn cười nói: “Tốt quá!”
“Vâng!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Em nghĩ chúng mình phải đẩy nhanh tiến độ thôi.
Em vừa mới kiểm tra lịch trên đường tới đây, em nghĩ ngày mười lăm tháng sau ổn đấy, sẽ là một ngày hoàng đạo may mắn, thuận lợi, vì vậy chúng mình ấn định ngày cưới ngay hôm đấy đi!"
“Ừ!”, Mục Hàn vừa nghe thấy lời này, lập tức đồng ý: “Được đấy, anh thấy ổn”.
Dù sao thì suốt khoảng thời gian vừa rồi, Mục Hàn vẫn đang chuẩn bị phòng tân hôn.
Theo tiến độ thì cũng ổn rồi.
Hoàn toàn có thể đuổi kịp lễ cưới vào ngày mười lăm tháng sau.
“À đúng rồi, ngoài tổ chức hôn lễ, còn có một chuyện nữa”, lúc này Lâm Nhã Hiên có chút ngắc ngứ.
Mục Hàn không để ý đến hai má Lâm Nhã Hiên đỏ bừng, rất thẳng thắn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chuyện là...!là...", Lâm Nhã Hiên cảm thấy có chút khó nói.
Điều này khiến Mục Hàn hết sức lo lắng: "Sao vậy em?"
“Chỉ là chúng mình cần phải có em bé”, Lâm Nhã Hiên cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Để đảm bảo, ngoài việc kết hôn, nếu em mang thai, cho dù là nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc đều không thể ngăn cản chúng ta đến với nhau".
Lâm Nhã Hiên không thể hiểu nổi.
“Có lẽ họ nể mặt Phương Viên nên mới nhiệt tình như vậy”, Lâm Nhã Hiên nghĩ.
Đồng thời.
Tại nhà họ Lâm ở Sở Dương.
"Vớ vẩn quá đấy!"
Bà cụ Lâm đập mạnh tay lên bàn.
- -----------------.